Hoá đơn điện tử….
Hoá đơn….
Cậu đang dùng thẻ của Viễn Phong mà nhỉ?
Cậu nhanh chóng hỏi lại nhân viên: “Cái đó, không cần thiết phải trích hoá đơn điện tử đâu nhỉ, hay là lấy thông thường thôi cũng được…”
Nhưng xui xẻo thay cho cậu khi nhận lại được đáp án của nhân viên: “Hiện tại những nơi chủ yếu về công nghệ phát triển đều thịnh hành hoá đơn này, vừa uy tín cao vừa đảm bảo hàng thật giá thật, chưa kể tới thẻ trên tay cậu thuộc loại độc nhất.”
“Cô vừa mới….thẻ này là thuộc độc nhất?”
Cô nhân viên ngạc nhiên trước phản ứng này của cậu: “Cậu không biết hả? Thẻ ngân hàng này do phía Liên Minh đặc chế cho riêng tuyến thủ BKA.Alpha đấy, số dư trên đấy người ta cũng phải đoán ít nhất là trên 15 tỷ, tin tức này cũng hơn 4 năm rồi.”
Cô ấy còn bồi thêm một câu khiến cậu phải điếng người: “Chưa kể tới có con dấu đặc trưng ở góc trái và con dấu của phía Liên Minh và tổng 50 ngân hàng khác nữa.”
“……Load không nổi thông tin này, phải kiếm tra cho chắc ăn mới được….”
Nhìn lại chiếc thẻ này, dưới mật độ chiếu sáng của bóng đèn quả thật có con dấu của tổng bộ Liên Minh. Như vậy là….cậu đang cầm chiếc thẻ đen sọc bạch kim có một không hai?
Còn là có giá trị hơn cả chục tỷ bên trong tấm thẻ này?
Bây giờ cậu đã hiểu tại sao Zino lại hoàn toàn muốn cà thẻ của anh ấy rất lâu rồi….
Vì nó quá là rủng rỉnh như tiền nhận lương Tết và nghỉ hè vậy, rủng rỉnh đến nỗi thần tài còn có thể gõ cửa phát từ thiện mỗi người cả chục triệu.
Nhưng vấn đề tiền bạc bây giờ vẫn nên tạm gác qua một bên đi.
Vấn đề thực sự là, lỡ như Viễn Phong thấy hoá đơn trên điện thoại anh ấy, với số tiền cậu mua hết thì anh ấy sẽ nghĩ cậu là người thế nào đây chứ!
Khó khăn lắm cậu mới có cơ hội gần gũi với nam thần giới Esports cả một đời mà, nếu chỉ vì chuyện này mà anh không quan tâm tới cậu nữa thì có khác gì cho cậu hi vọng và cậu nhận lại rốt cuộc chỉ là tuyệt vọng.
Trực tiếp không nghĩ nhiều, lập tức cầm hết đồ đạc đã thanh toán trên tay, bỏ thẻ lại vào ví và nhanh chóng xuống tầng dưới tìm Zino.
Nhưng trước khi làm vậy thì cậu cũng tạt qua cửa hàng quần áo mua cho cậu và anh ấy những bộ đồ cặp với nhau, tuy cỡ cậu là mặc vừa nhưng cỡ khác thì cậu lại lấy cỡ lớn hơn gấp 1.5 lần.
“Cái này mình sẽ tự trả bằng tiền của mình vậy, giờ mà dùng thẻ của anh ấy nữa thì khóc thành suối…”
...———————...
Cậu hay tay cầm hai túi xách xuống tầng dưới, tiệm trưng bày và mua bán trang sức cũng không mất nhiều thời gian để đi tìm nữa.
May mắn là Zino ở phía bên ngoài trông có vẻ như là không tìm thấy trang sức nào phù hợp cả, nên chuyến này coi như là nhẹ lòng đi.
Zino ngó nghiêng xung quanh thấy cậu như thấy lễ hội: “Đào Đào, mua xong rồi đấy hả?”
“Mua cũng xong rồi, nhưng em quên mua mất thẻ sim, lát nữa anh đi với em lựa số nào…..”
“Khỏi cần thiết, giờ vào thanh toán giúp anh với nhé.”
Anh ấy đưa cậu vào cạnh bàn tiếp tân của tiệm, cậu suy nghĩ đơn giản là chỉ mua một hai thứ thôi, nên cũng không nghĩ nhiều mà đưa thẻ cho đối phương thanh toán.
*Xoeng*
[Thanh toán thành công]
Vẫn như lúc nãy, nhận thẻ xong thì kiểm tra số tiền tổng, lại ai chẳng ngờ nó đã khiến cậu suýt thổ huyết ngay tại chỗ.
“385 triệu……”
“Anh muốn giết tôi đến mức này đó hả!”
Thủ phạm vẫn còn cười nham nhở, cầm lấy hơn 15 túi hàng rời khỏi tiệm trang sức với ca huýt sáo tự hào; nạn nhân của tấm thẻ đã gục ngã trước cửa sinh.
Cứ tiếp diễn như thế, họ đã đi tìm những thành viên khác đang tung hoành ở các tầng khác nhau, mỗi lần thanh toán hơn cả trăm triệu cũng là mỗi lần tim cậu giống như đứt mạch động.
Tiền cậu thì không nói, nhưng cậu đang là xài tiền của “chồng” cậu cơ đấy.
...———————...
Cũng gần tập hợp mọi người đầy đủ, chỉ còn mỗi Hàn Doanh là vẫn còn đắn đo giữa kiểu mẫu của hai máy đá bào ở tầng 2. ngôn tình hài
Liên Nam đứng phía sau chờ không nổi: “Cậu cứ chọn cái nào cũng được hết mà.”
Hàn Doanh: “Đối với người không có thẩm mỹ như cậu thì nói câu đấy là nhanh lắm.”
Nói xong thì cũng bước ra thanh toán, đương nhiên không quên nắm tay Đào Nguyên tới quầy tiếp tân rồi.
*Xoeng*
[Thanh toán thành công]
Cậu thực sự thán phục Hàn Doanh rồi, người này là người ổn nhất trong những con người đầy tàn ác này.
Nhưng giây phút cậu ngước lên nhìn tổng tiền, sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệt.
Lại thêm mấy nhân viên phía sớm xếp thành một hàng cầm đầy hàng của Hàn Doanh, cậu gào thét trong sự căm hận từ tận đáy tim.
“Một tỷ rưỡi….ĐÙA TÔI ĐẤY HẢ!”
Ở phía khác, Viễn Phong cũng nhận được những hoá đơn đầy trăm triệu của mình, suýt nữa anh tức đến nỗi bóp nát luôn điện thoại ngay trước mặt thợ trang điểm.
“Tôi xin lỗi, tôi làm gì sai hả?”
“Không có gì, tiếp tục đi.”
Cô ấy tiếp tục trang điểm cho anh, anh đang nghĩ tới việc nên xử đám người này dùng cậu như thẻ ATM như thế nào.
Tiền này anh không chấp nhặt gì, vả lại nó cũng chỉ là để một mình cậu xài mà thôi.
“Anh Zino, chờ tới ngày mai cùng nhau phân trắng đen rõ ràng nào….”