Viễn Phong lựa chọn tuỳ tiện một chiếc xe hơi, tuy rằng anh đã có bằng lái từ lâu rồi, nhưng thời gian lại không cho phép anh lái xe tự do vì lịch trình bận rộn cộng thêm việc huấn luyện trong nhà lâu dài.
Cửa gara tự đông kéo lên, anh nhẹ nhàng đạp chân ga, vặn chìa khoá để khởi động xe, cuối cùng lái ra khỏi đấy và tiến vào thành phố một mình cùng với định vị chỉ đường tới nhà mục tiêu.
Viễn Phong đương nhiên không để ý tới có một chiếc xe khác đang bám theo anh, chính là 4 đồng đội trời báo cùng quản lý Zino đang lái xe trong biểu cảm không-hề-giả-dối.
Mãn Hạnh: “Anh nói xem, anh ấy rời đi như thế, không phải đi gặp ai đấy chứ?”
Zino: “Chuyện này anh mày cũng muốn biết lắm đấy. Liệu hồn thì bé miệng lại, để cậu ta phát hiện thì cả đám húp cháo.”
Liên Nam: “Chắc không phải đi gặp nội bộ của Liên Minh đấy chứ?”
Bản Triều: “Cậu ấy nhờ trên mạng cũng được mà, có chuyện gì phải lớn đến nỗi….”
Trên xe ngày càng nhiều tiếng hơn, Zino suýt bóp vỡ luôn cả vô lăng hét lớn vào đám báo con.
“TỤI BÂY IM LẶNG HẾT CHO ANH MÀY COI! ỒN ÀO NHỨC ÓC QUÁ RỒI ĐẤY!”
...————————...
Nửa tiếng sau.
*Cốc cốc*
“…..Lại là mấy người bên ủy ban nữa hả? Nhưng giờ này đâu phải là giờ hành chính nữa đâu….”
Đào Nguyên đang nấu đồ ăn bằng những nguyên liệu còn sót lại trong tủ lạnh thì lại nghe tiếng gõ cửa, cảm thấy không hề nhẹ nhõm chút nào.
Lần cuối có người tới đây là 3 tháng trước rồi, ngoài mấy người kia ra thì làm gì có người thân nào khác chứ?
Tuy trong lòng bực bội, nhưng vẫn buộc lòng phải ra mở cửa, đồng thời khẩu miệng của cậu đã chuẩn bị lên nòng, có thể chửi bất cứ câu nào đã nghĩ trong đầu.
*Cạch*
“Mấy người không bảo tôi chuyển đi sớm thì mấy người không đi chết…..”
“Tối rồi, tôi có lỡ làm phiền không?”
“C…”
Từ “Có” trong 1.5 giây đã bị nuốt trôi lại vào bụng.
Cậu ngẩng cao đầu nhìn lại khuôn mặt của đối phương, đơ người đến nỗi làm rơi luôn cả cái muôi trên tay.
“Cậu chưa ăn cơm tối nhỉ?”
“Nam…..”
Cậu chưa kịp thốt nốt chữ “thần” thì lại bị anh ra hiệu trên môi cậu, ánh mắt cậu trực tiếp nhìn thấy lại không hề có một tí lạnh lùng nào như trên màn hình hay lúc phỏng vấn cả.
Thậm chí giống hệt lúc livestream….
“Ở ngoài hơi lạnh, không phiền thì cậu có thể coi tôi như là một vị khách bình thường không?”
Đào Nguyên gật đầu ngay tắp lự, khiêm tốn mời anh vào bên trong căn phòng và đóng cửa lại. Mấy người trên xe hơi khác bám theo đến tầng 3 thấy rõ hành động này, thậm chí Zino còn nhờ người đánh thẳng vào mặt mình kiểm tra xem đây có phải là một giấc mơ không.
Mãn Hạnh: “Ai ở đây lại có thể khiến anh ấy đi gặp mặt riêng vậy chứ?”
Hàn Doanh: “Nhưng ở đây vốn là nơi bên ủy ban bảo di dời hết mà….Thế mà thật sự còn người ở đây luôn.”
Zino: “Tụi bây…nặng quá đấy. Né ra coi, anh mày muốn áp tai lên cửa xem họ nói gì lắm rồi.”
Hàn Doanh: “Để lại một người ở lại làm vật hi sinh không phải tốt hơn sao?”.
Mọi người đều không hẹn mà quay đầu nhìn Liên Nam - người nhỏ tuổi nhất trong đội. Lúc này còn chưa hiểu chuyện gì thì ai nấy cũng đều bỏ chạy trước, Zino ở lại thì thầm một điều như thể đây là lời trăn trối cuối cùng sau đó bỏ chạy cuối cùng.
“Ở lại do thám, tụi này cho nhóc ăn một buổi tối bằng gà rán phá lệ.”
“Ơ….này? Mấy người….ĐỒNG ĐỘI NHƯ KHỈ GIÓ VẬY HẢ!”
...—————————...
Ở phía bên trong căn phòng, cậu đang dọn ra mấy món ăn thanh đạm cộng với dĩa thịt kho tàu nhỏ ra để trên bàn ăn.
Hôm nay cậu cũng chỉ định ăn thanh đạm như thường ngày, nhưng hôm nay Alpha đích thân tới thăm trong khi nhà không có đồ ăn vặt nào để tiếp đón nên đành mời ăn tối cùng cậu.
Đúng là không tưởng nổi, nếu người hâm mộ biết Alpha tới thăm ở đây thì căn phòng này sẽ đổ nát theo cân nặng…
“Cũng ngon đấy, không thừa dầu hay nhiều mỡ. Tôi đã ăn nhiều món ăn vặt bên ngoài, hầu như quên mất cảm giác ăn đồ nấu ở nhà rồi.”
“Nam….Nam thần đều thích là được. Tôi không biết khẩu vị của anh…”
“Tôi là Viễn Phong, 23 tuổi. Cứ gọi tôi là anh đi, gọi là nam thần mãi, không mấy vui vẻ.”
“Dạ được, anh….”
Chẳng mấy chốc hai người đã ăn xong, Đào Nguyên tạm thời để đống chén bát trong khay rửa một bên, rửa miệng sạch sẽ và ngồi trò chuyện trên đấy.
“Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ nói đùa tôi…”
“Anh chưa bao giờ đùa chuyện gì cả. Với lại, mục đích hôm nay anh tới đây, có nguyên do cả.”
Viễn Phong để trước bàn hợp đồng, cậu tò mò liền nhận lấy và quan sát một lượt, bán tin bán nghi hỏi anh.
“Cái này là….”
“Mấy tuần nữa, chiến đội BKA tiến vào vòng chung kết, lúc đó công việc sẽ chồng chất thành núi, khó xử lý kịp chỉ bằng một người hiện tại.”
“……”
“Tôi muốn kiếm thêm người quản lý, đương nhiên kiêm luôn cả bảo mẫu và vị trí người dự bị khi cần thiết.”
Đào Nguyên hoàn toàn không tin nổi, chiến đội lớn thế này thiếu gì người quản lý đa năng, sao lại tới tận nơi này chỉ để tuyển cậu.
Vả lại, nhìn mức lương cứng trên đấy, thật sự khác xa một trời một vực với lương livestream hàng tháng, còn hơn cả lương 1 thành viên trong đội nữa.
“Tại sao anh muốn tuyển tôi….?”
Viễn Phong nghe thấy vậy, liền đứng lên và ấn tay lên đầu cậu xoa xoa khá nhẹ nhàng.
“Phải có một lí do chính đáng để đưa vợ anh về gaming house với anh chứ, chẳng lẽ em đa nghi anh?”