Nàng Gấm Dạy Chồng

Chương 5: Trần Phú Hội (2)


Tôi kêu to cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

"Cậu Hội? Cậu làm gì ở đây thế?"

"Cũng không làm gì, chỉ là u bảo tôi đem mấy sấp vải sang nhà cô, sang năm may thêm vài bộ mới"

Tôi vừa nói, tay vừa cầm sấp vải.

"Ôi bà thương tôi quá cậu nhỉ. Thú thật mới nghe xong câu đầu của cậu tôi còn tưởng nay trời đổ mưa lớn mà cậu đem tặng vải cho tôi. Ai dè ra là bà tặng"

Giọng cô vang lên có trong trẻo, ngọt ngào, mà... cũng có chút chanh chua.

"Sao? Cô Gấm thích được tôi tặng đồ hử?"

"Nào đâu cậu ạ, cậu cao quý như thế, cô Gấm đây sao mong tới được"

Trong khi tôi nửa đùa nửa thật với Gấm thì thằng Dậu lại nói xen vào. Tôi nhíu mày nhìn nó, rồi cười mà nói:"Ai chao anh Dậu cũng mồm mép dữ ha, tôi đang hỏi Gấm chớ nào phải hỏi anh đâu!"

"Bộ cậu không xéo sắc với ai là không chịu được hử? Người gì đâu kì cục" - Cô khó chịu lên tiếng.

Tôi nhìn Gấm, ánh mắt hiện lên rõ sự uất ức. Rõ tôi và em đương nói, Dậu nó lại xen vào, bảo tôi không nói lại sao được?

Đương lúc định trả lời lại thì xa xa nghe thấy tiếng thằng Tèo vừa chạy vừa gọi to.

"Cậu... cậu cả, bà... bà kêu con gọi cậu về nhà... có chuyện"

Nó chạy một hơi đến chỗ tôi, vừa nói vừa thở hồng hộc.

"Ôi, tiếc quá nhỉ, cậu phải về rồi" - Em cười cười mà nói, giọng có phần hả hê.

"À, cô đây rồi, bà... bà gọi cả cô nữa đấy ạ"



"Tiếc nhỉ, lần này là về cùng tôi rồi!" - Tôi có chút đắc thắng mà nhìn em. Em đi cùng tôi thì sẽ không thể ở riêng với thằng Dậu như thế nó sẽ không cướp em khỏi tôi.

...---***---...

"Gấm nhà ta đây rồi, xem con kìa, càng ngày càng xinh đẹp"

U lên tiếng khi vừa trông thấy Gấm. Tôi nhìn mà không khỏi ấm ức. Tôi cũng là con u cơ mà, sao u chẳng khen tôi lấy một lời. Huống chi ngày nào u cũng gặp em, xa lạ nỗi gì mà khen thế không biết.

"Dạ bác quá lời rồi. Con thấy con cũng vậy mà, bác khen thế... con ngại"

"Con bé này" - vừa nói, u vừa đưa tay ngắt nhẹ má em

"Hì... Mà bác bảo con sang đây có việc gì ạ?"

"Ừ hen, tí thì quên, may mà con nhắc. Chả là... à mà thôi, ở đây khó nói, con theo bác vào trong. Bác bảo cái này"

"Vâng"

Nói đoạn, em theo u tôi vào. Tôi thì chỉ biết đứng tầng ngần một chỗ, lại bất giác suy nghĩ sâu xa về cuộc đời, rốt cuộc tôi có phải con u không nhỉ?

Ngồi trước bậc cửa nghĩ được nhiều thứ, thời gian cũng theo đó mà trôi nhanh.

"Này Hội, u bảo con, đưa cái Gấm về nhà, kẻo trễ, rồi lẹ về u dặn việc"

"Vâng"

U từ trong nhà vừa bước ra vừa nói. Tôi nhanh đáp, tay ôm sấp vải chưa kịp gửi, đi nhanh thoát phía sau em.

"Này, u tôi bảo gì thế cô Gấm"

"À... cũng chẳng bảo gì đâu. Chỉ hỏi thăm tôi với thầy thôi"

"Vậy sao?"



Tôi hồ nghi mà hỏi lại.

Từ lúc ra đến giờ em có chút khác. Khuôn mặt đã không còn vui vẻ tươi tắn, mà thay vào đó là cái trầm, có chút không chú tâm, dường như là đương suy nghĩ điều gì đó.

Thoáng chốc đã đến cửa nhà em. Tôi nhìn trời, cũng còn sáng, nghĩ thầm giờ vẫn còn dư thời gian làm kha khá việc, không phải vội về.

"Cậu Hội, cậu sao thế?"

"A, không, không sao. À sấp vải này cô mang vào đi, của thầy u tôi tặng"

"À vâng, cậu thay tôi cảm ơn hai bác, mà tôi cũng cảm ơn cậu đã đem sang cho tôi"

"Được rồi. Cô vào trong đi, tôi về"

"À... cậu về"

...---***---...

Bình thường chúng tôi người trêu kẻ chọc tự dưng lại im cứ có cái gì đó là lạ. Vừa đi vừa ngẫm nghĩ, tôi cũng chẳng hiểu rốt cuộc là do đâu, cô Gấm của tôi thay đổi nhanh quá.

"Này, đi xem hát không?"

Từ sau chạy tới vỗ lưng tôi. Còn đang miên mang suy nghĩ tôi có phần hoảng. Nhìn lại hóa ra là tên Phúc, huynh đệ chí cốt của tôi đây mà.

"Ừ, đi thì đi. Nghe nói đâu nay có đoàn hát mới về, cô nào cô nấy xinh lắm"

"Chậc, không hổ là cậu cả tao quen nhỉ. Biết rõ thế đấy"

"Chứ sao?"

Tiếng chúng tôi vang lên, xa dần theo ngã rẽ đến chỗ hát. Chúng tôi cười nói, khoác tay nhau mà không biết được rằng trong đêm tối phía sau ấy, có ánh mắt lặng lẽ dõi theo.