Ngạo Thị Thiên Địa

Chương 190: Hoàng thất xuất thủ. (1+2)




Trong lòng Hàn Phong căng thẳng như muốn nứt ra, không kịp nghĩ nhiều, Thốn Ảnh được hắn thi triển tới mức tận cùng, đồng thời bạo rống một tiếng, một chưởng đánh về phía sau Tiêu Linh, Tiêu Linh nhất thời bị một chưởng này của Hàn Phong đẩy văng đi mấy trượng.

Mà lập tức, công kích của Minh Khấp cũng đã tới trước mặt Hàn Phong, mắt thấy không thể tránh né, Hàn Phong cắn răng một cái, đấu khí toàn thân bạo khởi, đầu lưỡi hung hăng cắn mạnh, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, bàn tay Hàn Phong bị nhuộm thành màu huyết hồng.

Đồng thời, Hàn Phong vừa mở hai mắt, một cỗ khí tức sắc bén trong sát na tuôn ra, bàn tay bỗng nhiên đánh mạnh.

- Huyết Sát Huyền Chưởng!

Kình khí đỏ tươi bao vây lấy bàn tay Hàn Phong, hung hăng nghênh hướng Minh Khấp.

Ầm…

Không có bất cứ ngoài dự liệu nào, Hàn Phong bị Minh Khấp đánh trúng một chưởng, toàn bộ thân thể nhất thời văng ngược trở lại, giữa không trung không thể ức chế được phun ra vài ngụm máu tươi nóng bỏng, lập tức rơi xuống mặt đất.

- Hắc hắc! Chiêu này của tiểu tử ngươi không tồi, đáng tiếc lực lượng quá yếu, chịu chết đi!

Minh Khấp tàn bạo nói, lập tức thân hình chuyển động, một lần nữa lao về phía Hàn Phong.

Một chiêu vừa rồi của Hàn Phong là Huyết Sát Huyền Chưởng, chính là chiêu thức vũ kỹ bá đạo tiêu hao nguyên khí cực lớn, có thể trong thời gian ngắn kích phát lực lượng tăng lên gấp hai lần.

Nhưng hiển nhiên chiêu này đối với cường giả Thiên giai mà nói, căn bản không hề có bất cứ hiệu quả nào.

Lúc này, bị Minh Khấp đánh trúng một chưởng, thân thể hắn đã bị thương thế không nhẹ, nhìn thấy Minh Khấp một lần nữa kéo tới, Hàn Phong chỉ có thể trơ mắt nhìn, không còn lực lượng chống đối.

Tiêu Linh thấy Hàn Phong bị một chưởng đánh văng đi mấy trượng xa, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy tình cảnh Hàn Phong hiện tại, nhất thời tê tâm liệt phế hô:

- Không nên!

Ầm…

Một tiếng nổ vang vọng khắp bầu trời, địa phương Hàn Phong vừa mới rơi xuống nhất thời bị bụi mù bốc lên che phủ, khiến tầm nhìn của mọi người hoàn toàn không rõ ràng.

- Hàn Phong!

Sắc mặt Tiêu Linh trắng nhợt, giống như không dám tin tưởng sự thực, lập tức thân hình chuyển động, lao thẳng về phương hướng Hàn Phong.

Mà lúc này, một đạo thân ảnh xuất hiện, vô cùng khó nhọc che chắn trước người Hàn Phong

Tình cảnh biến hóa cực nhanh, vượt qua dự liệu của tất cả mọi người.

- Hàn Phong!

Nhóm người Lâm Nguyệt cũng phát hiện ra tình cảnh của Hàn Phong, lập tức sắc mặt biến đổi, đang muốn xoay người lại, nhưng không nghĩ rằng hai gã cao thủ Địa giai nắm bắt đúng thời cơ này, xông về phía nhóm người Lâm Nguyệt.

- Cẩn thận!

- Rống!

Tiểu Bạch chạy đằng trước, nhìn thấy hai gã cao thủ Địa giai kéo tới, lập tức rống lên một tiếng to hơn, bộ lông toàn thân dựng thẳng, một đôi mắt hổ tản mát ra quang mang sắc bén, cái miệng lớn há to, một đạo quang đạn màu trắng ẩn chứa khí tức kinh khủng trong nháy mắt bạo xạ hướng về phía hai người.

Hiển nhiên hai người đã chú ý tới đầu ma thú kỳ quái đột nhiên xuất hiện này, lập tức không dám khinh thường, thân hình chợt lóe nhất thời phân tán ra.

Nhưng bọn họ vẫn xem thường năng lực của Tiểu Bạch, quang đạn màu trắng bất quá chỉ là một chiêu che mắt, thấy hai người tách ra, khóe miệng tiểu Bạch nhếch lên lộ nụ cười vô cùng nhân tính hóa, bốn chi đạp mạnh, thân hình hóa thành một đạo lưu quang, rất nhanh chạy về phía một người trong đó, đồng thời đánh ra một trảo.

Ba đạo kình khí lành lạnh oanh kích về phía một người trong đó, nhất thời phách bay người này ra xa.

Mà Tiểu Bạch căn bản không nhìn hắn cái nào, thân thể nho nhỏ ở giữa không trung nhanh chóng quay ngược trở lại, chợt lao về phía một người còn lại, đồng thời há lớn miệng, nhất thời lộ ra hàm răng dữ tợn, trực tiếp cắn vào tay gã cao thủ Địa giai còn lại.

Rắc rắc…

Một tiếng đứt gân gãy xương vang lên.

Hàm răng của Tiểu Bạch đã trực tiếp xuyên thấu qua đấu khí hộ thể của đối phương, mạnh mẽ cắn đứt cánh tay.

Không để đối phương có cơ họi, chân trước tiểu Bạch một lần nữa đánh ra, ba lợi trảo tràn ngập khí tức băng lãnh bị bám ba vết máu ghê người.

Ầm…

Hai gã cao thủ Địa giai, cứ như vậy bị Tiểu Bạch đánh ngã xuống mặt đất trong thời gian cực nhanh.

- Rống…

Làm xong một loạt động tác lưu loát này, tiểu Bạch lao ngược trở lại bên cạnh Lâm Phỉ Vân, ngửa đầu huýt sáo dài một tiếng, khí thế trên người tiếp tục tăng cao, nhất thời khiến hai gã cao thủ Địa giai còn lại bị dọa kinh hãi tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bất quá, bây giờ mọi người cũng không quan tâm vì sao Tiểu Bạch lại lợi hại tới như vậy, Tiêu Linh nhìn thấy Hàn Phong gặp nạn, quả thực trái tim như muốn nứt ra, đang muốn tiến lên tìm kiếm, lại bị bóng người đột nhiên xuất hiện ngăn cản lối đi.

- Ngươi là ai?

Lúc Tiêu Linh nhìn thấy rõ người nam tử trung niên không quen biết ngăn cản lối đi, không khỏi kinh hãi hỏi.



Đồng thời, cước bộ vừa lui, trong ánh mắt tràn đầy ý cảnh giới.

Nam tử trung niên không quay đầu lại, mà nhàn nhạt nói:

- Yên tâm, tiểu tử kia không có việc gì!

- Làm sao ngươi biết?

Tiêu Linh còn chưa nói xong, lúc này bụi bặm quanh vị trí Hàn Phong đã dần tản đi.

Nhất thời, trong bụi bặm xuất hiện ba đạo thân ảnh.

Trong đó, thân ảnh nằm trên mặt đất kia Tiêu Linh nhìn thấy rõ ràng, chính là Hàn Phong bị thương nặng.

Mà lúc này bên cạnh hắn, rõ ràng là một lão giả xa lạ, về phần Minh Khấp vẫn như trước, lúc này cách Hàn Phong khoảng năm sáu bước, trạng thái nửa quỳ. Tỉ mỉ quan sát, phát hiện trên người Minh Khấp có chút chật vật bất kham, khóe miệng càng lộ một vết máu tươi chảy ròng.

Lúc này, Phí lão và Bố Lôi Địch vẫn đẩy lui bốn gã cao thủ Thiên giai vây trụ bản thân, vội vàng chạy trở lại bên cạnh Tiêu Linh. Bọn họ cũng nhanh chóng phát hiện ra biến hóa, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Tiêu Linh và Hàn Phong đồng thời xuất hiện hai người xa lạ, đôi lông mi không khỏi khé nhíu.

Khí tức tỏa ra từ hai người này…

- Khụ khụ!

Một tiếng ho khan kịch liệt, Hàn Phong có chút giãy dụa từ trên mặt đất đứng lên, đầu tiên là nhìn Minh Khấp trước mắt, tiếp theo là lão giả bên cạnh chính mình, ôm quyền nói:

- Đa tạ lão nhân gia xuất thủ cứu giúp, không biết lão nhân gia là?

Lão giả thấy Hàn Phong nói chuyện, chỉ thản nhiên nói:

- Không cần phải cảm tạ ta, ta chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi.

Minh Khấp bên cạnh nghe lời lão giả nói, sắc mặt trở nên có chút khó coi, mà luc này bốn gã cường giả Thiên giai khác đã đi tới bên cạnh hắn, hai mắt cảnh giới nhìn chằm chằm vào hai người đột nhiên xuất hiện giữa trận đấu.

- Không biết hai vị là?

Hai mắt Minh Khấp có chút lo lắng hỏi thăm.

Chẳng qua hai người tịnh không nói chuyện, mà tại nơi rừng rậm phía sau đám người chậm rãi xuất hiện vài đạo thân ảnh đi ra, dẫn đầu là một người trẻ tuổi mặc trang phục quý phái.

- Bọn họ đều là hộ vệ của ta!

Ánh mắt mọi người không khỏi chuyển dời lên người thanh niên trẻ tuổi này.

Lão giả mặc ma y đứng bên cạnh Minh Khấp, sắc mặt không khỏi biến đổi, trầm giọng nói:

- Hoàng tử điện hạ?

- Cái gì?

Hàn Phong có chút không thể tưởng tượng nhìn vào người vừa mới xuất hiện, không nghĩ tới người xuất thủ cứu bản thân dĩ nhiên chính là hoàng thất Thiên Tinh đế quốc.

Tiêu Vũ không để ý tới ánh mắt kinh dị của mọi người, mà là trực tiếp đi tới trước mặt Tiêu Linh, đầu tiên thoáng quan sát một chút, trong ánh mắt không khỏi xuất hiện một tia thần sắc sợ hãi than thở.

Tiêu Linh nhìn thấy người nam tử trẻ tuổi trước mắt dĩ nhiên nhìn chính mình vô lễ như vậy, trong lòng cực kỳ giận dữ, nhưng nghĩ đến vừa rồi Hàn Phong được thủ hạ của người này xuất thủ cứu giúp, nhất thời không tiện phát tác, chẳng qua sắc mặt không tránh khỏi hơi trầm xuống.

Tiêu Vũ thấy trên mặt Tiêu Linh hiện vẻ không đồng ý, khóe miệng hơi giật, lại nhếch lên, lập tức nói:

- Xin hỏi cô nương có phải là Tiêu Linh hay không?

Không ai nghĩ tới Tiêu Vũ vừa mới xuất hiện không vì những chuyện khác, dĩ nhiên là hỏi tên Tiêu Linh, nhất thời mọi người kinh ngạc không ngớt.

Mà hai người Phí lão và Hàn Phong đồng thời đi tới bên cạnh Tiêu Linh, nhãn thần có chút cảnh giới nhìn chằm chằm vào Tiêu Vũ.

Tiêu Linh nhất thời đoán không ra vì sao Tiêu Vũ lại hỏi chính mình như vậy, nhưng cũng gật đầu không phủ nhận, xem như là trả lời.

- Vậy xin hỏi, Tiêu Linh cô nương và Thiên Nguyệt đế quốc có quan hệ như thế nào?

Tiêu Vũ tiếp tục hỏi.

Nghe vậy, hai người Hàn Phong và Phí lão không khỏi liếc mắt nhìn nhau, trong lòng càng cảnh giác không ngớt.

Mà Tiêu Linh vô cùng nghi hoặc, không rõ người trước mắt đến tột cùng là vì sao biết được lai lịch của chính mình, không k hỏi có chút trầm ngâm.

Tiêu Vũ thấy bộ dáng Tiêu Linh và hai người Hàn Phong phía sau, trong lòng đã đoán được bảy tám phần, vì vậy đưa ra cánh tay trái, cười nói:

- Các ngươi có nhận ra chiếc nhẫn này hay không?

Theo Tiêu Vũ chỉ, mấy người Hàn Phong nhất thời chuyển ánh mắt vào cánh tay trái Tiêu Vũ vừa đưa ra đằng trước, trên ngón tay của Tiêu Vũ có một chiếc nhẫn màu xanh tạo hình rất kỳ lạ.

Mà thấy chiếc nhẫn này, Tiêu Linh nhất thời ngẩn ra, lập tức kinh hô:

- Đây là…

Nói xong, Tiêu Linh cũng chìa bàn tay của chính mình ra, trên ngón tay của nàng cũng đang đeo một chiếc nhẫn hình dáng rất giống nhau.



- Hiện tại đã hiểu ra?

Ánh mắt Tiêu Vũ lộ tiếu ý, thuận miệng nói:

- Đây là chiếc nhẫn đại biểu thân phận thành viên hoàng thất Thiên Tinh, mà chiếc nhẫn kia đại biểu cho thân phận thành viên hoàng thất Thiên Nguyệt.

- Thiên Tinh đế quốc, Thiên Nguyệt đế quốc? Lẽ nào…

Hàn Phong thấp giọng thì thảo lẩm bẩm.

Tiêu Vũ thấy biểu tình của mọi người, vì vậy giải thích:

- Không sai! Hoàng thất Thiên Tinh đế quốc và Thiên Nguyệt đế quốc là đồng tông đồng mạch, chỉ bất quá đều tự chấp chưởng một quốc gia khác nhau, cho nên mới dần dần ít liên hệ, nhưng huyết mạch trên người là vĩnh viễn không thể thay đổi.

Phí lão đằng sau tiến lên thấp giọng nói bên tay Tiêu Linh mấy câu, đối với việc Tiêu Linh nói, thân làm cung phục của hoàng thất Thiên Nguyệt, Phí lão hiển nhiên biết rất nhiều sự tình, so với Tiêu Linh hiểu biết hơn rất nhiều.

Mà được Phí lão xác nhận, Tiêu Linh đã tin tưởng lời nói của Tiêu Vũ, đồng thời hai chiếc nhẫn đại biểu cho thân phận hoàng thất chính là bằng chứng tốt nhất.

Ngay lúc vừa rồi, Tiêu Vũ vẫn còn đang lo lắng lần này đứng ra có lợi hại như thế nào, nhưng trùng hợp nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay Tiêu Linh, là người thừa kế đầu tiên của Thiên Tinh đế quốc, hiển nhiên Tiêu Vũ đối với một số bí ẩn hoàng thất rất rõ ràng.

Sau khi phát hiện Tiêu Linh cũng là người trong hoàng thất bọn hắn, Tiêu Vũ tự nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, lúc này mới phân phó thủ hạ xuất thủ, cùng vừa lúc cứu Hàn Phong một mạng.

Lúc này, Tiêu Vũ lập tức quay đầu, hướng về phía mấy người bên cạnh hơi ra hiệu một phen, mà lão giả vừa mới xuất thủ cứu Hàn Phong nhất thời đi tới trước mặt Minh Khấp, nhàn nhạt nói:

- Các ngươi chẳng lẽ không biết rằng, Huyền Thiên Tông giành vị trí đầu tiên trong Thiên Thánh Đại Hội lần này, đồng thời được hoàng thất chúng ta che chở, hành động của các ngươi chẳng lẽ muốn là địch nhân của hoàng thất chúng ta?

Lời nói của lão giả nhất thời khiến mấy tên cường giả Thiên giai lộ vẻ mặt khó xử, trong lúc nhất thời không biết nên nói như thế nào mới đúng.

Đừng xem thực lực của bọn họ bất phàm, thế nhưng hoàng thất Thiên Tinh thống trị phiến thổ địa rộng lớn bọn họ đang đứng, lực lượng ẩn dấu so với bọn họ mạnh mẽ hơn vài lần.

Nếu như ngày hôm nay đổi thành thế lực nhất lưu nào đó rat ay, có thể sẽ không quá e ngại người trong hoàng thất, thế nhưng tông môn tương ứng của những người này bất quá chỉ là thế lực nhị lưu, coi như miễn cưỡng một chút tiếp cận thế lực nhất lưu, có lẽ liên hợp lại đủ sức chống lại hoàng thất một phen, thế nhưng hiện tại là Huyền Thiên Tông tăng thêm hoàng thất, tổng cộng có bốn cường giả Thiên giai, hơn nữa thực lực của mỗi người bọn họ đều mạnh hơn đơn thuần bất kỳ người nào.

Theo đó, cho dù là năm người bọn họ liên thủ với nhau cũng khó thể chống lại, huống chi lúc trước Minh Khấp đã bị thụ thương không nhẹ, hiển nhiên sức chiến đấu đã giảm đi rất nhiều.

Lão giả thấy mấy người nói không ra lời, không khỏi tiếp tục mở miệng:

- Việc hôm nay, điện hạ không muốn tính toán nhiều với các ngươi, các ngươi lập tức rời đi.

Mấy cường giả Thiên giai nghe được lão giả nói như vậy, trong lòng âm thầm thở ra một hơi, dù sao muốn bọn họ hoàn toàn đối nghịch với hoàng thất, bọn họ còn chưa có can đảm này.

Chẳng qua Minh Khấp tựa hồ có chút không cam lòng nói:

- Nhưng là, môn hạ đệ tử tinh nhuệ của chúng ta đều đã bị tên tiểu tử kia giết chết, chúng ta…

- Hừ! Đây là các ngươi gieo gió gặt bão! Điện hạ đã không muốn tính toán các ngươi, các ngươi còn muốn thế nào?

Lão giả hừ lạnh một tiếng, cực kỳ xem thường nói.

Nếu như không phải Tiêu Vũ thấy đấu khí Thiên giai của mấy người này không kém, làm sao có thể dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.

Minh Khấp còn muốn nói cái gì, nhưng lão giả ma y bên cạnh lập tức ngăn cản hắn, lắc lắc đầu. Mấy người ngay sau đó đều dẫn theo đệ tử tông môn chính mình, có chút chật vật bất kham rời khỏi nơi này.

Thấy những người này đều đã đi rồi, đám người Huyền Thiên Tông thở ra một hơi thật dài, Hàn Phong dám đối chọi trực tiếp với Minh Khấp như vậy, không chết đã là vạn hạnh, vừa rồi bất quá là cường ngạnh khống chế chính mình không ngã xuống, lúc này nguy cơ giải trừ, nhất thời đầu óc có chút choáng váng. Tiêu Linh bên cạnh thấy vậy, cũng bất chấp mọi người đang nhìn chằm chằm, vội vàng đỡ lấy hắn, mà toàn thân Hần Phong sụi lơ dựa vào thân thể mềm mại của Tiêu Linh, hình dạng hai người lúc này vô cùng mập mờ.

Tiêu Vũ thấy Hàn Phong dựa vào người Tiêu Linh, trên mặt lộ ra tiếu ý mập mờ, lập tức chậm rãi mở miệng nói:

- Tốt, hiện tại không còn việc gì nữa, ta xem ngươi ôm hắn nhưu vậy không phải là biện pháp, vẫn nên tìm một địa phương nào đó nghỉ ngơi trước!

Tiêu Linh bị Tiêu Vũ trêu đùa, khiến nàng có chút đỏ mặt tận mang tai, lập tức quay đầu nhìn sang Phí lão, Phí lão trầm nhâm một lát, cũng gật đầu đồng ý.

Xa xa, Diệp Hạo Thiên thấy đột nhiên đi ra làm rối hoàng thất, trong mắt không khỏi hiện lên tàn lệ, trong lòng mắng thầm: ghê tởm, không ngờ hoàng thất này dĩ nhiên chọc gậy bánh xe.

Bất quá vừa nghĩ lại, Diệp Hạo Thiên cười nhạt, lẩm bẩm:

- Bất quá như vậy cũng tốt, làm cho các ngươi an ổn hơn hai năm nữa.

Thế lực ẩn nấp khác thấy hoàng thất đột nhiên nhúng tay, cũng minh bạch việc hôm nay dừng ở đây, bọn họ cũng không chuẩn bị tốt, vì vậy đành cùng nhau rời khỏi.

Phía bên Băng Tuyết Các, Đường Vũ Nhu thấy mọi người Huyền Thiên Tông bình yên vô sự, cũng thở phào nhẹ nhõm, dù sao trong tay Hàn Phong còn có Thất Sắc Tuyết Liên mà các nàng cần.

Tiểu Hàn có chút sợ hãi nói:

- Cũng may không có việc gì, Hàn Phong thật đáng sợ dĩ nhiên dám cùng thiên giai cường giả đánh một chưởng mà vẫn đứng lên được.

Đường Vũ Nhu nhìn Tiêu Linh dựa vào người Hàn Phong, nhất thời trầm mặc không nói.

Lúc này, mọi người Huyền Thiên Tông tùy tiện tìm chỗ để nghỉ ngơi.

Hàn Phong trải qua thời gian ngắn điều tức, đấu khí trong cơ thể tuy rằng còn chưa khôi phục, nhưng nhờ có Tiêu Linh đỡ, tự do đi lại, bất quá Tiêu Linh hiển nhiên không thể nào yên tâm, bộ dáng như tiểu tức phụ chăm chú theo sát bên cạnh Hàn Phong.

Phí Lão bên cạnh trông thấy, lắc đầu thở dài không thôi.