Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 2: Vị khách may mắn


Sau một ngày dài làm việc mệt mỏi thì cuối cùng Thẩm Ly cũng có thể nằm xuống giường nghỉ ngơi.Cả người đã rã rời đến mức thậm chí còn khó khăn trong việc cử động tay chân

Lúc nhìn lên đồng hồ thì thấy đã không còn sớm nữa,cô định đi ngủ thì đột nhiên ánh mắt vô tình liếc qua cuốn tiểu thuyết “Ma tộc hôm nay quá đáng rồi” đang nằm ngay ngắn trên bàn

Vốn không định đọc đâu nhưng vì tò mò nên cô vẫn cầm lên thử.Cầm Dương này trước nay luôn thích tự đọc truyện một mình,không thích khoe khoang,vậy mà hôm nay cậu ta chủ động đưa cuốn tiểu thuyết này cho cô đọc thì chắc chắn nội dung của nó rất thú vị

————

Truyện kể về cuộc tình đầy trắc trở của hai nhân vật chính là Hà Sở Tiêu và Cầm Đình An.Hai người đều có điểm xuất phát chung là đệ tử danh giá của môn phái tiếng tăm trong tu chân giới,cứ ngỡ như vậy thì sẽ mưa thuận gió hòa thì không,vì nếu như vậy thì end truyện bà nó rồi

Lúc này đây kẻ phản diện cũng bắt đầu hành động,ả ta là Thẩm Hi Dao-Đệ nhất tông sư,phong chủ Áng Ngọc Phong và cũng là sư tôn của Hà Sở Tiêu.Vốn ganh ghét với năng lực thiên phú của đệ tử này nên luôn tìm cách hãm hại Hà Sở Tiêu

Dưới sự chăm sóc và dạy dỗ tận tình của Thẩm Hi Dao thì trong suốt khoảng thời gian Hà Sở Tiêu làm đệ tử Áng Ngọc Phong luôn luôn bị hành hạ bằng những đòn roi,nếu không trầy da tróc thịt thì cũng là gãy chân gãy tay

Đỉnh điểm là khi vệt nứt Giao Thiên bị rạn nứt,phong ấn ma tộc trên trán Hà Sở Tiêu cũng lộ rõ,hóa ra hắn ta là người ma tộc,thậm chí còn mang dòng máu vương tộc.Thẩm Hi Dao tìm được lý do nên liền đẩy Hà Sở Tiêu vào trong đám ma quỷ đang gào thét kia

Cứ tưởng như vậy đã xong,nhưng chuyện Thẩm Hi Dao không ngờ đến là mấy năm sau ma tộc đột ngột đổi ma vương,người đó không ai khác là Hà Sở Tiêu.Đồng thời lúc đó quân ma tộc đã kéo đầy đến Áng Ngọc Phong

Kết cục của của phản diện thì chỉ có thể là cái chết,và đương nhiên Thẩm Hi Dao không phải ngoại lệ.Ả ta bị người đệ tử năm xưa tra tấn đến thảm hại,chặt hết tay chân rồi mặc kệ sống chết mà vứt cơ thể không còn chân tay đó ra ngoài để người đời nhìn thấy

Kết thúc một cuộc đời đầy tội ác của Thẩm Hi Dao

Sau đó thì Hà Sở Tiêu rước Cầm Đình An về ma tộc,hai người thành thân với nhau,buổi hỷ sự hôm đó lớn đến nỗi được lưu truyền lại để người người nhìn vào mà ngưỡng mộ

Thẩm Ly đọc xong cái kết mà bất giác gật đầu tán thành với sự trừng phạt này của Hà Sở Tiêu,kẻ ác phải nhận hình phạt thích đáng,đối với một kẻ độc ác như rắn độc này thì dùng hình phạt quả thật là đúng đắn



Cô chậm rãi khép cuốn tiểu thuyết kia lại,thở dài một hơi.Tuy hay thật nhưng không đặc sắc đến mức khiến cô thích thú,đọc xong thì thôi chứ không đọng lại trong đầu thứ gì cả

Chiếc chăn được vén lên,Thẩm Ly chui vào rồi nhắm mắt ngủ đi.Vừa nằm xuống liền ngủ ngay vì cô đã quá mệt mỏi khi đôi mắt phải chịu đựng mấy tiếng chăm chăm nhìn vào sách

Nhưng Thẩm Ly vừa ngủ đi thì đột nhiên có một con bướm bay vào,nó đậu lên tóc của cô,từ trong người con bướm này vang lên giọng nói như của AI:“Đã chọn được,vị khách may mắn của chương trình lần này”

Chính vì tiếng nói này mà Thẩm Ly bị tỉnh giấc,bây giờ đây trước mặt cô không phải là căn phòng cô đã ngủ mà lại là một vùng đen thui không thấy rõ bất cứ thứ gì

“Đm,đang ngủ mà con mẹ nào um sùm vậy?!”

Ban đầu cô không nghĩ ngợi nhiều,đơn giản là vì vừa mới ngủ dậy nên não nhất thời mất hoạt động,cô mơ mơ hồ hồ dụi mắt

Lần một,xung quanh vẫn đen thui

Lần hai,vẫn không có gì thay đổi

Thẩm Ly cứ dụi mắt từ lần này đến lần khác,chỉ mong đây không phải là sự thật.Nhưng vẫn như bao lần trước

Cách này không khả dụng nên Thẩm Ly giơ tay ra tát lên mặt mình vài cái thật mạnh.Đau muốn chết luôn mà vẫn như vậy

Trong lòng cô chợt nổi lên cảm giác sợ hãi,đây không phải là mơ,cũng không phải căn phòng của cô,rốt cuộc nơi đây là đâu?

Bỗng nhiên có một con linh điệp toàn thân tỏa ra luồng ánh sáng bay ngang qua,dường như nó muốn dẫn dắt cô đến nơi nào đó nên khi thấy cô đứng im như bức tượng thì nó cũng đứng im luôn

Thẩm Ly dù không tin tưởng con linh điệp này cho lắm nhưng vì không còn cách nào nữa nên đành theo nó đi về phía trước