Nghe Nói Ta Là Sư Tôn Phản Diện Không Thể Cứu Rỗi

Chương 3: Xuyên không rồi!


Lần nữa mở mắt,Thẩm Ly cảm thấy cơ thể của mình uể oải vô cùng,nhưng bù lại là được nằm trên một chiếc giường mềm mại ấm áp

Đầu đau như búa bổ,y ôm đầu lẩm bẩm:“Chuyện gì đã xảy ra vậy trời,hay chỉ là một giấc mơ thôi sao?”

Thẩm Ly chậm rãi ngồi dậy,vừa bước xuống giường thì mới phát hiện bộ đồ của mình đã được thay từ khi nào,một lớp áo trắng mỏng y hệt mấy người đóng cổ trang trên phim vậy

Nhìn xung quanh thì đây cũng không phải là phòng của y nữa.Sàn được làm bằng gỗ trông rất bắt mắt,cách giường không xa có một chiếc bàn nhỏ,đối diện có một chiếc kệ…căn phòng mang lại cảm giác yên bình đến kì lạ

Nói gì thì nói chứ cũng không phải phòng của Thẩm Ly,vậy nên thay vì nên thư giãn với sự yên tĩnh này thì y lại rất hoang mang

Đột nhiên từ ngoài có một cô nhóc tầm 15 tuổi bước vào,tay cô nhóc cầm một bát thuốc,tóc được buộc thành hai bên,cũng mặc đồ không giống ai,vẻ mặt dường như rất lo lắng

Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Ly thì sự lo lắng đó đã nhanh chóng giảm xuống:“Sư tôn…người tỉnh rồi…”

Thẩm Ly ngơ ngác nhìn cô nhóc không quen không biết này:“Em gái,em nói gì vậy?Sư tôn nào cơ?”

Chưa kịp để y suy nghĩ thêm,cô nhóc đó đã đặt bát thuốc lên bàn rồi chạy lại dìu y nằm lại xuống giường:“Người vừa mới tỉnh lại thôi mà,đừng vận động mạnh”

Thẩm Ly khó hiểu trước hành động này của cô nhóc,y hất bàn tay đang quan tâm của người trước mặt ra:“Này em gái à,em nên giải thích mọi chuyện cho chị biết rồi chứ?Chị thì không biết nơi đây là đâu và em là ai nữa”



Gương mặt vốn đã giãn ra của cô nhóc lần nữa nhăn lại,đôi mắt cũng ầng ậc như muốn khóc tới nơi:“Sư tôn,người bị ma tộc hãm hại nên mới trở nên như vậy”.Cô nhóc tiếp tục uất ức:“Có phải người đã quên mất con rồi không?”

Thẩm Ly chỉ biết cười cười,thật sự mớ thông tin từ miệng của cô nhóc đó cũng không thể giúp y hiểu thêm được chút gì nữa cả

Bỗng nhiên trên đầu của cô nhóc xuất hiện một bảng tên,trên đó ghi ngắn gọn ba chữ [Tinh Tuyết Tuyết]

Tinh Tuyết Tuyết

Tinh Tuyết Tuyết…

Nghĩ ngợi trong giây lát,cuối cùng y cũng đã nhớ Tinh Tuyết Tuyết là ai,đại đệ tử của Áng Ngọc Phong.Nhưng ngược một điều rằng Thẩm Hi Dao trong nguyên tác lại cực kỳ yêu thương người đệ tử này,khác hẳn với cách đối xử với Hà Sở Tiêu

Cơ mà có một điều Thẩm Ly vẫn luôn thắc mắc,nếu Tinh Tuyết Tuyết ở đây rồi,còn luôn miệng gọi mình hai tiếng “Sư tôn”,vậy lẽ nào y đã trở thành Thẩm Hi Dao rồi sao?

Nghĩ đến chuyện này thôi là đã thấy hoang đường rồi,y quay qua hỏi lại Tinh Tuyết Tuyết cho chắc chắn hơn:“Em…à không,Tuyết Tuyết…ờm,chị đây là Thẩm Hi Dao hả?”

Tinh Tuyết Tuyết khẽ gật đầu:“Vâng”.Cô nhóc thở phào một hơi,nhẹ nhàng vuốt ngực nói tiếp:“Thật may quá,người không bị mất trí nhớ”

Y đã xem qua cũng được kha khá các bộ phim ngôn tình có kịch bản xuyên không,cứ ngỡ đó là trong phim thôi,ai ngờ chuyện hoang đường này đã thật sự xảy ra với y chứ!Còn nữa,xuyên vào nhân vật nào không xuyên mà lại xuyên vào kẻ phản diện chính của truyện

Vì biết mình đã xuyên không nên thứ buộc y phải làm đầu tiên là bám sát vào tính cách của nhân vật nguyên tác để không bị nghi ngờ,mà cụ thể ở đây là Thẩm Hi Dao



Y ho khan giả vờ vài tiếng,sau đó mới bình thản bịa chuyện“Không cần lo lắng,vi sư ban nãy gặp ác mộng nên tâm tình không được ổn định cho lắm”.Thoáng dừng chút,y tiếp tục:“Còn nữa,vi sư chỉ hơi nhức đầu thôi chứ cũng không đến nỗi nào”

Nghe những lời từ chính miệng của sư tôn nói mới khiến Tinh Tuyết Tuyết an tâm hơn phần nào,cô nhóc đứng lên đỡ cho Thẩm Hi Dao ngồi dựa vào thành giường

Tinh Tuyết Tuyết dặn dò:“Dù sao người cũng vừa trải qua thập tử nhất sinh,người nên chú ý sức khỏe một chút.À nếu người không thích nằm thì cứ ngồi đây đi,con gọi người đến kiểm tra lại sức khỏe cho người”

Thẩm Hi Dao gật đầu thuận theo:“Được,vi sư sẽ ngồi đây đợi”

Đợi Tinh Tuyết Tuyết đã chạy đi,một con linh điệp mới bay vào từ cửa sổ.Con linh điệp này trong suốt như thủy tinh nhưng đôi cánh khi bay lại rất uyển chuyển

Nó đậu lên vai Thẩm Hi Dao,giọng nói như của AI vang lên:“Xin chào quý khách,hệ thống và nhân vật đã được cài…”

Con linh điệp chưa nói được bao nhiêu đã bị Thẩm Hi Dao búng tay hất văng đi.Y nói:“Không mượn,không cần hệ thống”

Linh điệp đập vào tường,cánh bị dính ở đó không gỡ ra được,tuy vậy vẫn không ngừng vang lên giọng nói:“Có hệ thống,quý khách sẽ được bảo vệ một cách trọn vẹn”

Thẩm Hi Dao:“Trung bình các bộ truyện tôi được thì hệ thống chẳng làm được gì ngoài lấy danh nghĩa hệ thống ra thôi”

Hệ thống:“Đó là bắt buộc,quý khách không có quyền từ chối hệ thống chúng tôi”