Đúng theo thỏa thuận đình chiến, bọn rối của Tư Mã Luân không ngăn bọn họ rời khỏi đó nên cũng không cần lập đội hình. Tuy nhiên, họ vẫn cảnh giác, không thể loại trừ khả năng đây là cái bẫy để họ chủ quan.
Triệu Giai Nhân thi thoảng lại quay lại nhìn nhà hát một cách lo lắng, cả người yêu và bạn cô đều nằm trong tay Tư Mã Luân và Mạc Xuân Hoa. Tạ Lâm nói “Chị đừng lo quá, em và Đường Mộc Nhi sẽ nhanh chóng tìm cách thanh tẩy bọn chúng.”
Dù nói vậy nhưng Tạ Lâm cũng không biết nên bắt đầu như thế nào. Đường Mộc Nhi cũng đang tập trung nghĩ cách. Bỗng cô nói “Chúng ta khoan hãy rời khỏi đây.”
“Phải, có lẽ tại đây vẫn còn manh mối về những tà thuật mà chúng sử dụng.” Tạ Lâm nói.
Đường Mộc Nhi quan sát xung quanh và bước tới chỗ con rối Hằng Nga. Cô nói “Những linh hồn bên trong các con rối khả năng cao đều là người làng Bồng Lâm, hỏi chuyện họ có lẽ là cách nhanh nhất.”
“Em nghĩ họ có nhớ được chuyện của hơn một thế kỉ trước không?” Tạ Lâm hỏi.
“Em không chắc, nếu là em thì em còn không nhớ sáng nay đã ăn gì, nhưng cũng có người trí nhớ rất tốt. Bây giờ em sẽ dùng pháp lực để kết nối với linh hồn bên trong con rối.”
“Có cần anh đi theo không?”
“Chúng ta không chắc được Tư Mã Luân có giở trò gì hay không nên tốt nhất anh nên ở lại và canh chừng xung quanh. Chỉ là nói chuyện thôi mà, anh có thể tin ở em.” Đường Mộc Nhi đáp.
Sau một vài câu niệm chú, Đường Mộc Nhi kết nối tinh thần vào con rối Hằng Nga. Sở dĩ cô chọn con rối này vì trong lòng cô hình tượng Hằng Nga rất dịu dàng, tốt bụng. Thế nhưng, hóa ra linh hồn bên trong là một ông chú mặc mũi hốc hác, nhợt nhạt trông như một con quỷ đói.
“Cô bé là ai? Và khuôn mặt thất vọng đó là sao?” Hồn ma đó lên tiếng.
Đường Mộc Nhi khá ngạc nhiên khi một người ở trong con rối hơn cả thế kỉ mà vẫn nói chuyện lưu loát như thế, cô đã sợ họ phải đờ đẫn hơn thế này, có khi còn mất khả năng giao tiếp. Đây là một khởi đầu khả quan.
“Dạ không có gì, chỉ là cháu cứ nghĩ bên trong con rối Hằng Nga là một hồn ma nữ nên hơi ngạc nhiên.”
“Cái gì? Con rối Hằng Nga? Ôi, quả là một sự sỉ nhục.” Hồn ma than thở.
‘Cho cháu hỏi…” Đường Mộc Nhị ước tính hồn ma này cách mình bao nhiêu đời, cuối cùng cô chọn gọi cụ “… cụ ở đây chắc là rất lâu rồi nhỉ?”
“Trong con rối ấy à? Chưa đến một ngày.”
Đường Mộc Nhi hiểu ra “Cụ là Sử Bá.”
“Ồ, nhóc biết ta à?”
“Phải ạ, cháu có nghe chị Giai Nhân kể lại.”
“Giai Nhân? Phải con bé mới đến ngày hôm qua không? Nó kể gì về ta.”
Đường Mộc Nhi tỏ ra ngập ngừng “Cụ muốn nghe thật à?”
“Phải, nói đi.”
Lại gần Sử Bá, Đường Mộc Nhi nói nhỏ vào tai hắn. Mặc dù ở thế giới tinh thần này cũng không ai nghe lén nhưng cô vẫn ngại nói to mấy từ đó. Nghe xong, Sử Bá quắc mắt giận dữ “Hỗn. Quá hỗn. Con bé này đúng là không được giáo dục tử tế.”
“Cụ đừng giận. Có điều này cháu muốn hỏi cụ.” Đường Mộc Nhi cố gắng xoa dịu tâm trạng của hắn.
Không ngờ Sử Bá nguôi giận một cách đột ngột, cười nói “Bé ngoan muốn gì nào?”
Thà rằng hắn không cười còn khiến Đường Mộc Nhi thấy dễ chịu hơn, cô bỏ qua vấn đề về hình thức, hỏi “Cháu nghe nói tà thuật của ngôi làng này do một người tên Lạc Thiếu Hoa đem tới?”
“Đúng vậy. Hơn trăm năm trôi qua ta vẫn còn nhớ rõ.” Sử Bá xác nhận.
“Theo cháu thấy thì có vẻ những hồn ma ở đây không siêu thoát được? Thật ra cháu vừa đối đầu với cụ Tư Mã Luân và không dùng được ngũ hành trận pháp.”
“Đó là thứ gì?”
Có vẻ người làng Bồng Lâm chỉ biết về các tà thuật được truyền bởi Lạc Thiếu Hoa chứ không biết chút nào về các pháp thuật cơ bản. Đó có lẽ là một trong những cám dỗ của tà thuật, có thể nhảy cóc vào học bất cứ thuật nào.
“Một dạng trận pháp để trừ ma ạ, loại cấp cao.” Đường Mộc Nhi giải thích.
“À, đúng rồi, tầm chục năm trước có một tên trừ ma tới bày cái trận gì đó, đúng là không có tác dụng thật.” Sử Bá gật gù.
Xem ra ngay cả bản thân hắn cũng không rõ vì sao mình lại không bị thanh tẩy, thế thì loại trừ được trường hợp họ chủ động lập một trận pháp nào đó để giữ linh hồn mình không bị siêu thoát. Điều đó đồng nghĩa là một lời nguyền đã giáng lên đầu họ.
“Cụ cho cháu hỏi thêm một câu. Liệu làng Bồng Lâm có khả năng nào bị ai đó nguyền rủa không ạ?” Đường Mộc Nhi xác nhận lại suy đoán của mình.
“Ý nhóc là việc bọn ta không thể siêu thoát có thể là do lời nguyền.” Sứ Bá không hề biết có khả năng này.
“Dạ phải ạ. Cụ nhớ lại thử xem.” Đường Mộc Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt chờ đợi.
Sử Bá cười to, bộ dạng khiến Đường Mộc Nhi nổi da gà, hắn đáp “Cần gì phải nhớ lại, việc đó ta còn nhớ như in trong đầu đây này.”