Chương 215:
Nhưng mà, có lần An Hạ tới đây đã đụng phải Bùi Chính Thành, hai người một đường ầm ĩ đi vào trong, sau đó lại ầm ĩ đi ra.
Khó khăn lắm, một tuần khó chịu đựng nhất trôi qua, tình hình của Diệp Du Nhiên cũng trở nên tốt hơn.
Buổi sáng, hai người cùng nhau ăn bữa sáng.
Mộ Tấn Dương vừa cắt trứng gà chiên vừa nhìn Diệp Du Nhiên ăn sandwich.
“Nhìn tôi nữa, trứng của anh sẽ nguội đấy.” Diệp Du Nhiên cảm nhận được ánh mắt của anh, quay đầu nhìn anh một cái.
Mộ Tấn Dương nghe vậy chỉ nhíu mày, thấy cô có khẩu vị ăn cơm, sắc mặt cũng tốt hơn trước một chút: “Phải không?”
Diệp Du Nhiên bị hai chữ đơn giản này của anh làm mắc nghẹn.
Cô cũng không biết mình bị làm sao, hai chữ này của anh nghe qua cũng không có vấn đề gì, nhưng cô lại vô thức nghĩ lệch đi.
Mộ Tấn Dương đẩy đẩy một ly nước rau xanh về phía cô: “Lúc ăn đồ ăn, đừng cứ nghĩ hình ảnh không thích hợp, sẽ không bị nghẹn nữa.”
Diệp Du Nhiên: “. . . . . .” Sao cô không biết cô suy nghĩ hình ảnh không thích hợp gì vậy?
“Buổi tối đến Ngọc Hoàng Cung ăn cơm.” Biết cô liên tục hơn một tuần đều ở trong nhà, ở đến khó chịu rồi, cho nên anh cố ý gọi Bùi Chính Thành và An Hạ trước, đêm nay cùng nhau ăn cơm.
“Được!” Đương nhiên Diệp Du Nhiên liên tục đồng ý.
. . . . . .
Buổi tối, lúc Diệp Du Nhiên và Mộ Tấn Dương đến, Bùi Chính Thành và An Hạ đã đến rồi, hai người đang chơi bài, trên bàn đã bày hai chai bia rỗng.
An Hạ thấy Diệp Du Nhiên, lập tức nước mắt nước mũi ròng ròng nói: “Du Nhiên, cậu mau đến đây, Bùi Chính Thành anh ta bắt nạt tớ, cậu làm chủ cho tớ đi!”
Diệp Du Nhiên đang chuẩn bị đi qua, đã bị Mộ Tấn Dương ở bên cạnh kéo lại: “Cho bọn họ uống đi, em ngồi xem là được rồi.”
“Biết rồi.” Diệp Du Nhiên gạt tay anh ra, đi tới bên kia.
Chưa được bao lâu, Nam Sơn cũng đi vào.
Không biết anh ta nói gì bên tai Mộ Tấn Dương, Mộ Tấn Dương quay lại bên cạnh Diệp Du Nhiên lần nữa: “Em ở đây chơi với bọn họ một lát đi, đừng chạy lung tung, tôi và Nam Sơn đi xử lý chút chuyện.”
“Ừm, đi đi.”
Diệp Du Nhiên chỉ cho rằng anh có việc gấp gì phải xử lý, cho nên cũng không quan tâm lắm.
Mộ Tấn Dương đi đến cạnh cửa, còn có chút lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua, mới xoay người ra ngoài với Nam Sơn.
Đóng cửa phòng bao lại, khuôn mặt Mộ Tấn Dương như phủ một tầng sương lạnh, hơi nghiêng người hỏi Nam Sơn: “Người đang ở đâu?”
Nam Sơn cung kính trả lời: “Ở một phòng bao không người.”
Mộ Tấn Dương không nói chuyện nữa, nhấc chân đi về phía trước.
Nam Sơn dẫn anh đến trước cửa một phòng bao có hai vệ sĩ đứng ngoài cửa: “Ở bên trong ạ.”
Nói xong thì cung kính đẩy cửa ra.
Mộ Tấn Dương đi vào trước, Nam Sơn theo sát phía sau đóng cửa lại.
Trong phòng bao xa hoa chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, cả phòng bao có vẻ mờ tối, trên sofa còn có một người phụ nữ trên đầu bị đậy túi đang nằm đó.
Mộ Tấn Dương đi qua, kéo cái túi trên đầu cô ta đi, khuôn mặt lộ ra kia, rõ ràng chính là Diệp Yến Nhi.
Diệp Yến Nhi trợn to mắt nhìn Mộ Tấn Dương: “Sao lại là anh!”