Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 230




Chương 239:

Diệp Du Nhiên đi vào, dựa vào cửa: “Tất nhiên là muốn xào thịt bò, vẫn giống như trước, bỏ nhiều ớt vào.”

Nghe thấy giọng cô, hai người ở trong quay ra nhìn cô.

Mộ Tấn Dương đang cắt gì đó, Cố Hàm Yên đứng bên cạnh anh, trên người đeo tạp dề, tay áo vén lên, tóc dài buộc lại, nhìn cứ như là thoải mái ở nhà.

Nếu không phải là một người là chồng cô, cô cũng sẽ cảm thấy bức tranh này rất đẹp.

Cố Hàm Yên thấy cô đột nhiên xuất hiện, chần chừ nói: “Nhưng mà… Tấn Dương không ăn cay.”

“Nhưng mà tôi thích.” Diệp Du Nhiên nở nụ cười trong sáng thuần khiết.

Vẻ mặt Cố Hàm Yên hơi thay đổi, rất nhanh nở nụ cười: “Anh ấy…”

“Tôi thích anh ấy cũng thích, hơn nữa, anh ấy tình nguyện cưng chiều tôi.” Diệp Du Nhiên vui vẻ nhìn vẻ mặt thay đổi của Cố Hàm Yên.

Cố Hàm Yên nghe vậy, nụ cười trên mặt cứng đờ.



Cô ta lớn hơn Diệp Du Nhiên vài tuổi, trên người lại mặc toàn hàng hiệu thanh nhã, đối với lời nói thẳng thắn của Diệp Du Nhiên thì không biết nói gì cho phải.

Trong mắt cô ta thì Diệp Du Nhiên nhìn cũng chỉ như một sinh viên, nhỏ hơn cô ta vài tuổi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái trẻ mà thôi.

Cô gái trẻ thì luôn thích làm nũng bám víu, làm nũng hay bám dính có nhiều hơn thì cũng chỉ khiến đàn ông chán ghét.

Cố Hàm Yên từng thấy cảnh rất nhiều, nhanh chóng khôi phục lại vẻ tự nhiên, khẽ cười một tiếng: “Tấn Dương tuy là vô tâm nhưng lại rất hay quan tâm người khác.”

Lúc này cô ta nói như vậy, ánh mắt cố tình như có như không liếc nhìn Mộ Tấn Dương.

Diệp Du Nhiên bề ngoài thì nhìn cô ta cười, bày đặt khen người đàn ông của người khác tốt với người khác, là muốn nói Mộ Tấn Dương săn sóc cô ta?

Tuy là Diệp Du Nhiên tự nói với bản thân là không nên tức giận, nhưng đúng thật là không nhịn nổi.

Mộ Tấn Dương vẫn luôn không nói gì lại đột nhiên lên tiếng: “Được rồi, ở đây không cần cô giúp đỡ, cô là khách, đi ra ngoài đi.”

Cố Hàm Yên vẫn muốn nói gì đó: “Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy, dù sao…”

“Để vợ tôi giúp.” Câu nói trực tiếp của Mộ Tấn Dương chặn những lời mà cô ta chưa nói xong lại.

“Được.” Cố Hàm Yên bị anh ngắt lời, vẻ mặt cũng không hề tức giận, trái lại còn làm ra vẻ bất đắc dĩ, như là đã sớm quen, hoặc là như là cưng chiều.



Vẻ mặt Diệp Du Nhiên lạnh dần.

Xem ra là thời gian quen biết đã rất lâu.

Cố Hàm Yên cởi tạp dề ra, đi ra khỏi bếp, lúc đi ngang qua người Diệp Du Nhiên, nở một nụ cười sâu xa với cô: “Tôi ra ngoài trước.”

Có lẽ là Bùi Chính Thành nói với cô ta tên của Diệp Du Nhiên.

Diệp Du Nhiên cũng nhìn cô ta, trên mặt không hề cười.

Trực giác nói cho cô biết, Cố Hàm Yên người phụ nữ này cấp độ cao hơn so với Diệp Yến Nhi.

Diệp Yến Nhi không giỏi đóng kịch, cũng chỉ là một người thích khoe khoang ở thành phố Vân Châu này mà thôi, còn Cố Hàm Yên là ngôi sao điện ảnh quốc tế, trên toàn thế giới đều có người hâm mộ.

Cô Hàm Yên không hề đơn giản, tất nhiên là cô biết.

“Không đến giúp anh à?”

Giọng nói của Mộ Tấn Dương cắt đứt suy nghĩ của cô.

Diệp Du Nhiên liếc mắt nhìn anh một cái, ánh mắt lạnh lùng, đơn giản đáp một chữ: “Không.”