Người Chồng Bí Ẩn Siêu Quyền Lực

Chương 736




Chương 710:

Con ngoan à, ba nói xin lỗi với con rồi, con nghe thấy chưa?



Bởi vì tinh thần trước đó quá mức khẩn trương, hiện giờ Diệp Du Nhiên đã có chút uể oải.

Cô khóc mệt rồi, thì chỉ muốn ngủ.

Không qua bao lâu thì anh nghe thấy đằng trước có tiếng người đang nói chuyện.

“Xác định là ở đây chứ?’

“Chính là ở đây!”

Ngay sau đó, cửa động được mở ra, ánh sáng chiếu rọi vào bên trong, vừa vặn chiếu lên người của anh và Diệp Du Nhiên.

“Ông chủ! Cô Diệp!”



Là thuộc hạ của Mộ Tấn Dương.

Diệp Du Nhiên vốn ngủ rất sâu thì lúc này cũng tỉnh dậy, cô mơ hồ ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy ánh sáng chiếu xuống mặt mình.

“Ông chủ, cô Diệp, chúng tôi đến kéo hai người lên.”

Diệp Du Nhiên nghe được lời này, cả người bỗng rùng mình, toàn thân cũng tỉnh táo lại không ít.

“Bọn họ làm sao đến đây được?”

Mộ Tấn Dương kéo cô đứng dậy, trầm giọng nói: “Lên trước đã.”



Mất rất nhiều sức lực, Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên mới lên được.

Lúc này sắc trời đã tối đen, ngẩng đầu lên thì có thể thấy được các ngôi sao rải đầy trên bầu trời.

Cả ngày Diệp Du Nhiên chỉ ăn được bữa sáng, bữa trưa và tối cũng chưa được ăn, lúc này đã đói đến mức run rẩy.

Vài người vệ sĩ đứng ở một bên, giọng nói mang theo sự quan tâm: “Ông chủ, không sao chứ?”



“Các người đến muộn chút nữa thử xem.” Mộ Tấn Dương lạnh lùng hừ một tiếng, anh không sao, vẫn chịu đựng được.

Nhưng Diệp Du Nhiên thì không được.

Mấy tên vệ sĩ cúi thấp đầu, không còn lời nào để phản bác.

Diệp Du Nhiên quay đầu thì nhìn thấy Lý Yến Nam cũng ở đó, chẳng qua bộ dạng có chút thảm, đoán chừng là bị mấy tên vệ sĩ của Mộ Tấn Dương ra tay hơi mạnh.

Cô không tự chủ được mà rụt lại.

Mộ Tấn Dương đưa tay ra vuốt ve đầu cô, ngồi xổm trước mặt cô: “Đứng lên nào, chúng ta về nhà.”

Diệp Du Nhiên cự tuyệt nói: “Em có thể tự đi được.”

Mộ Tấn Dương ngồi dưới đất không động đậy, Diệp Du Nhiên chỉ có thể leo lên lưng anh.

Đường núi xóc nảy, nhưng Mộ Tấn Dương ngược lại đi rất ổn định.

Diệp Du Nhiên cắn cắn môi, cẩn thận quay đầu đi, dán mặt trên lưng anh, hơi thở quen thuộc trong phút chốc tràn đầy khoang mũi.

Lúc quay về thôn thì đã hơn mười giờ tối rồi.