Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 568: Sao Họ Lại Đến Đây





Cô gái mặc đồ công sở kia lúc này cũng hạn hán lời.

Nếu đây thực sự là Mạc Phong thì nếu Tống Giai Âm biết chuyện cô ta vừa chế nhạo anh thì e rằng cô ta sẽ phải cuốn gói rời khỏi công ty mất.

"Anh về lúc nào thế?", Tống Giai Âm hai tay ôm cổ Mạc Phong, kích động hỏi.

Trước bao nhiêu con mắt đang nhìn, Mạc Phong mặt đầy ngượng ngùng cười đáp: "Vừa...!Vừa mới về được không lâu...!Em, em xuống đi đã, bao nhiêu người đang nhìn kìa!"
"Em mà xuống rồi anh lại chuồn mất thì sao!"
"Đương nhiên là không, anh đến thăm em mà, sao lại chuồn được chứ!"
"..."
Tống Giai Âm nghe vậy mới tụt từ trên người Mạc Phong xuống.

Mạc Phong tiện tay lấy một cây kẹo, bóc vỏ rồi đút vào miệng Tống Giai Âm, nói: "Em vất vả rồi, thưởng cho em đấy!"
"Hi hi, chỉ cần anh đến thăm em thì em không thấy vất vả chút nào!"
Lúc này, hình như lại có tiếng tim vỡ loảng xoảng.

Có điều lần này còn to hơn lần trước.


Sợ rằng đám fan nam kia giờ ai nấy trái tim nát vụn.

Đám đàn ông kia thấy đây đúng là Mạc Phong thì ai nấy đều vô cùng ủ rũ.

Chỉ có kẻ nào chán sống mới dám tranh phụ nữ với cậu chủ số một Giang Hải!
Người đàn ông đầu vuốt keo ban nãy lắp bắp: "Vậy...!Vậy...!Cô Tống...!Từ sau tôi sẽ không làm phiền cô nữa, chúc hai người trăm năm hạnh phúc!"
Nói rồi anh ta dí bó hoa của mình vào tay Mạc Phong chuồn mất dạng.

Đúng là chạy trối chết, sau ba giây đã biến mất không tăm tích.

Quả nhiên những khả năng siêu phàm của con người chỉ bộc lộ vào lúc vô cùng sợ hãi, trong ba giây biến mất trước mắt tất cả mọi người xứng đáng được tham gia Thế vận hội!
"Sao họ lại đến đây?", Tống Giai Âm mặt khó hiểu hỏi.

Mạc Phong nhún vai đáp: "Anh không biết, em đừng nhìn anh như vậy, anh thực sự không biết!"
"Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Có điều lúc hai người chuẩn bị rời đi, Diệp Phong đưa tay ra, ý bảo Tống Giai Âm khoác tay mình.

Hành động nhỏ như vậy nhưng cũng đủ làm Tống Giai Âm ngẩn ngơ.


Nhưng sau đó cô vô cùng vui sướng, khoác tay Mạc Phong nhảy chân sáo về phía chỗ đỗ xe.

Mạc Phong ấn vào chìa khóa xe, chiếc Ferrari lập tức sáng đèn báo hiệu.

Đám người ở đằng sau cảm thấy như vừa bị tát vào mặt.

Chiếc xe này không bao giờ có giá dưới mười tám triệu tệ, thế mà bọn họ lúc trước còn coi Mạc Phong này là kẻ khố rách áo ôm.

Không phải Mạc Phong không cãi lại được bọn họ mà hoàn toàn là vì anh không thèm chấp.

Một người không coi nhà họ Châu ra gì thì cớ gì lại quan tâm đến bọn họ?
Lần này Tống Giai Âm lên chiếc Ferrari thì đã rất quen thuộc, thậm chí còn biết phải mở chốt cửa như thế nào.

"Tiến bộ rất nhanh đấy!", Mạc Phong cài dây an toàn cho cô rồi khẽ mỉm cười nói.

Mặc dù chỉ là hành động rất nhỏ, nhưng để thực hiện được nó, Tống Giai Âm đã phải cực khổ học tập.

Cô khẽ mỉm cười đáp: "Dạo này em không ngừng học về trà đạo, các loại xe sang, lễ nghĩa, dáng ngồi, rồi phương pháp quản lý.

Đợi lát nữa em còn phải đi học lớp quản lý nữa!"
"Học nhiều như vậy em có chịu được không?"
"Bởi vì em muốn trở thành người tài giỏi hơn, không chịu được cũng phải chịu! Em muốn trong một năm nữa có thể trưởng thành hơn nhiều, sau đó...!Cùng anh gánh vác mọi việc!"
Thực lòng muốn san sẻ bớt công việc với anh!.