Vỏn vẹn thêm tháng. Cô suốt ngày ra vào Dạ Lâm đến chán ngấy, đến cả buổi họp lớp kết thúc ba năm học trung học cũng không tha chô cô mà đeo bám đến cùng buổi họp.
Cô nhớ hôm đó Lý Hướng Tuệ không thôi ánh mắt nhìn muốn thủng cả người cô, cô ta ghen tị khi Trần Đình Hạo theo sát cô, cô cũng nể phục khi hắn hoàn toàn không quen ai trong đó mà cũng vác mặt đi còn chiếm chỗ của bạn ngồi cạnh cô mà ngồi như chỗ đó dành riêng cho hắn, đáng sợ hơn hắn còn trả tiền hết cho bữa tiệc còn buộc cho cô về sớm. Hắn đáng sợ vậy bản thân cô chỉ biết chấp nhận.
- Tiểu thư người có giấy mời nhập học.
- Cái này là cái thứ tư rồi.
Hân Hi đưa lá thư đến trước mắt của Lâm Nha Khiết, cô không mấy quan tâm, trong lòng đã định sẵn sẽ học ở đâu rồi, thực ra lá thư này là lá thư thứ năm nhưng trước đó cô đã nhanh chóng giấy nhẹm đi một giấy nhập học chính là giấy bên A, tuy trường đó không chất lượng tốt bằng bốn trường mà cô được mời nhưng nó thực sự rất hợp ý cô, nói không tốt bằng nhưng cũng thuộc top của nước A cô muốn học thật tốt để bố trí cho sau này. và việc cô giấy nó cũng không một ai biết cả, cô đã cho người xoá sạch tư liệu về nguồn gốc của bức thư, về thông tin của nó để đảm bảo đến cả việc Trần Đình Hạo hay ai đó muốn tra cũng không thể ngoại trừ việc trường cô chọn tiết lộ, nhưng khả năng đó cũng đã bị cô chặt đứt, cô đã liên hệ với trường rồi. Kế hoạch cô nghĩ cả tháng cũng khó lòng sơ xuất được.
- Lại thư mời nhập học ư, tôi xem qua chút.
Trần Đình Hạo mới quay trở về từ công ty, hắn cởi áo thành thục ba nút khuy cùng với cavat ngồi cạnh Lâm Nha Khiết, hắn nhận lấy thư mời từ tay Hân Hi chau mày đọc qua.
- Tôi nhớ em học đâu có giỏi sao toàn trường quốc tế nước ngoài gửi thư mời vậy.
Trần Đình Hạo đây là nói thật, nhưng cô chỉ không giỏi bằng hắn thôi chứ với mấy người khác cũng là trên một bậc.
- Tôi không giỏi, anh có nhìn qua điểm chuẩn không vậy, nó là 985/1000 đó, anh có giỏi thì thi lại đi.
- Tôi đã thi qua, tôi nhớ so với mười năm trước đã giản đi độ khó khoảng 20 phần trăm, em không đọc báo hả.
- Anh giỏi được chưa.
Cô cứng họng nhìn hắn, cô từng xem qua điển hắn, ngỡ ngàng khi là điểm tuyệt đối, còn là người đầu tiên xác lập, mãi về sau mới có người tiếp tục ghi danh nhưng hình như là có một người sau ba năm sau mới có thể có điểm tuyệt đối như hắn nhưng cô chưa thể nhớ ra là ai.
- Em đăng kí trường nào trong nước.
Lâm Nha Khiết nhún vai cười nhẹ, ánh mắt nhìn trược diện hắn thành thật nói ra.
- Bắc Thành, Ngu Hoa, Lăng Kinh.
- Mà tôi cũng chưa gửi đăng kí, anh đăng kí hộ tôi được không.
Lâm Nha Khiết đã sắp xếp toàn bộ, từ giờ nếu gửi đăng kí thì cũng gần một tuần mới có kết quả và đó cũng là lúc hắn biết cô đã nhập học tại một trường khác rồi, nhưng thông tin hoàn toàn không có trong nước vì trường cô nhập học là nước ngoài, khi hắn biết thì cô đã cao chạy xa bay rời khỏi nơi đây rồi ' haha cô muốn nhảy lên vì vui sướng mất '
- Tôi sẽ sắp xếp giúp em vậy.
Hắn hoàn toàn không biết bản thân đã bị đứa nhóc qua mặt, một đời hắn đây chính là lần hắn ghim nhớ sau vào trong đầu, hận bản thân đã quá dễ dãi đối với cô.
Và khoảnh khắc đó cũng chính là thời gian trên tay hắn cầm giấy thông báo của trường, cô đã nhập học nhưng thông tin hoàn toàn không thể tìm được dù chỉ một chút manh mối. Trần Đình Hạo trong lòng nôn nao tay chân nhanh chóng tìm điện thoại gọi cho cô nhưng đôi mắt hắn trở nên lạnh dần, tay bóp chặt chiếc điện thoại đập mạnh xuống nền gỗ bật ra đến cửa. Âm thanh điện thoại vang lên lập đi lập lại một đoạn thoại cô nhắn gửi lại cho hắn.
- Trần Đình Hạo, tạm biệt anh!... Trần Đình Hạo, Tạm biệt anh... Trần Đình Hạo...