Người Láng Giềng Của Ánh Trăng

Chương 32: Có chút mong chờ


Nửa đêm, Cẩn Tri ngắm gương mặt đang chìm trong giấc ngủ say của Tiểu Kiệt, lại kéo chăn đắp lên người thằng bé rồi mới lặng lẽ ra khỏi phòng. Bên ngoài, thím Tôn sau một hồi khóc lóc vật vã cũng đã đi ngủ. Một ngày căng thẳng cuối cùng cũng kết thúc.

Trằn trọc mãi vẫn không thể chợp mắt, Cẩn Tri lại đi ra ngoài sân. Vừa rồi, cảnh sát lấy lời khai của cô và Tiểu Kiệt rồi cho về nhà, còn Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh vẫn đi cùng họ. Tuy bắt được hơn mười tên tội phạm, trong đó có cả tội phạm đang bị truy nã ở hiện trường nhưng nhân vật đầu sỏ của băng nhóm là Hắc Long không nằm trong số đó. Cảnh sát dặn Cẩn Tri và mọi người phải hết sức cẩn thận, đề phòng hắn trả thù.

Đứng hóng gió một lúc, Cẩn Tri chợt phát hiện trên sườn dốc phía trước có một người đang ngồi, tay cầm bình rượu, ngẩng đầu ngắm trăng. Cô nhìn kỹ, hóa ra là Cố Tế Sinh.

Cẩn Tri liền đi qua bên đó. Anh ta liếc cô một cái rồi lại dõi mắt về phía trước: “Tiểu Kiệt ngủ rồi à?”

“Vâng.” Cẩn Tri ngồi xuống cạnh anh ta.

Cố Tế Sinh ngửa đầu uống một ngụm, yết hầu chạy lên chạy xuống. Cẩn Tri không rời mắt khỏi anh ta.

“Cô nhìn gì chứ? Muốn uống tôi cũng không cho. Chúng ta “thụ thụ bất thân”.”

(“Thụ thụ bất thân” xuất phát từ câu “Nam nữ thụ thụ bất thân” tức là phải có khoảng cách, không được đụng chạm)

Cẩn Tri cười: “Tôi đâu có muốn. Tại sao muộn như vậy rồi anh còn ngồi đây uống rượu?”

Cố Tế Sinh im lặng vài giây mới trả lời: “Tôi đã không bảo vệ được thằng bé.”

Thật ra chuyện này chẳng liên quan đến anh ta. Cô ngẩng đầu, dõi mắt lên bầu trời, thầm nghĩ: Trên đời này đúng là có nhiều thứ tốt đẹp được cất giấu ở nơi không ai thấy.

“Người đó là bạn trai cô à?” Cố Tế Sinh đột nhiên hỏi.

Biết anh ta nhắc đến ai, cô đáp: “Không phải.”

Cố Tế Sinh quay sang Cẩn Tri: “Thật không?”

“Phải là phải, không là không, chuyện này có gì đáng giấu giếm cơ chứ?”

“Ờ.” Cố Tế Sinh ngửa đầu ra phía sau, chống hai tay xuống đất.

“Còn anh thì sao? Đã có bạn gái chưa?” Cẩn Tri hỏi.

“Chưa.” Anh ta trả lời ngay.

“... Bạn trai thì sao?”

Cô vừa dứt lời, Cố Tế Sinh liền ho sặc sụa. Anh ta trừng mắt với cô: “Cô bị thần kinh à? Tôi đâu phải là loại người đó.”

Cẩn Tri mỉm cười: “Tế Sinh, anh hãy hát một bài đi!”

Anh ta “hừ” một tiếng.

“Chẳng phải anh bảo rất cám ơn tôi hay sao? Coi như quà đáp lễ đi!”

“Cô muốn nghe bài gì?” Cố Tế Sinh đặt bình rượu xuống đất.

“Bài hôm trước anh hát cùng bọn trẻ ấy.”

Trong không gian bao la rộng lớn vang lên tiếng hát trầm ấm, du dương. Cẩn Tri im lặng lắng nghe, tâm trạng cũng dần lắng xuống.

***

Vừa đi đến chân núi, Nhiếp Sơ Hồng và Trang Xung liền nghe thấy tiếng hát quen thuộc. Cố Tế Sinh và Cẩn Tri đang ngồi trên con dốc, dáng vẻ hết sức nhàn nhã. Họ liền đi lên, ngồi xuống cạnh hai người.

Nhiếp Sơ Hồng không thể rời mắt khỏi Cẩn Tri. Dưới ánh trăng, gương mặt cô sáng ngời, đôi mắt thấp thoáng nụ cười. Trong đầu anh chợt vụt qua hình ảnh cô và Ứng Hàn Thời tay nắm tay ở cửa hang động. Anh liền lấy bình rượu trong tay Cố Tế Sinh, uống một ngụm lớn rồi trả lại cho anh ta.

“Cẩn Tri!” Anh lên tiếng: “Em có thích nơi này không?”

“Thích ạ.”

Nhiếp Sơ Hồng khoác vai Cố Tế Sinh: “Đây cũng là nơi gắn bó với chúng tôi. Sau này có dịp, em hãy đến thăm chúng tôi nhé.”

Cẩn Tri gật đầu: “Chắc chắn em sẽ đến nữa.”

Cố Tế Sinh cười khẽ, lại ngâm nga: “Vì người hát một khúc. Xin người hãy vì ta lắng nghe. Sang gì đám tiệc nhà quyền quý. Nguyện say mãi không tỉnh dậy...” Anh ta đột ngột đổ bình rượu vào miệng Cẩn Tri: “Một khi đã không gặp không về thì cô hãy uống một hớp đi!”

Cô còn chưa kịp phản ứng, ngụm rượu cay nồng đã chảy xuống cổ họng, làm cô ho sặc sụa. Cố Tế Sinh và Trang Xung đều cười. Nhiếp Sơ Hồng liền giằng lấy bình rượu: “Đủ rồi, đừng chuốc cô ấy nữa!” Trang Xung lập tức cầm bình rượu tu ừng ực.

Cố Tế Sinh chau mày: “Mau dừng lại đi. Đây là rượu Mao Đài ba mươi năm đấy, cậu uống cũng chỉ lãng phí mà thôi.”

***

Một lúc sau, dốc núi lại vang lên tiếng hát nghêu ngao. Dù chất giọng không hay nhưng Cẩn Tri cũng phụ họa theo bọn họ.

“Hỏi người ra đi bao giờ mới trở lại. Lúc tới chớ chần chừ.

Một hũ rượu đã cạn, đêm nay đừng ôm giấc mơ lạnh lẽo.”

Mọi người cất cao tiếng hát, như muốn thổ lộ tâm tình cũng tựa hồ hoài niệm điều gì đó.

Cùng thời gian này, trong khu rừng cách khá xa xuất hiện một chiếc xe việt dã. Ứng Hàn Thời vốn đã đi ngủ. Bị tiếng hát đánh thức, anh liền từ từ mở mắt. Phản ứng của Tiêu Khung Diễn càng khoa trương hơn. Nghe thấy động tĩnh, anh ta liền dùng ống nhòm đặc biệt dõi về hướng đó.

Nhìn rõ hình ảnh thu được, anh ta tỏ ra không vui: “Đại ca, Tiểu Tri nửa đêm nửa hôm cùng ba người đàn ông uống rượu. Chúng ta cứ để mặc kệ cô ấy hay sao?”

Ứng Hàn Thời cũng cầm ống nhòm quan sát. Không hiểu tại sao, bỗng dưng anh có cảm giác bị xâm phạm, cần đề cao cảnh giác và tinh thần chiến đấu.

Sau giây phút trầm mặc ngắn ngủi, anh buông ống nhòm, từ tốn mở miệng: “Tiểu John, quãng thời gian ở bên bạn bè là đẹp đẽ nhất, chúng ta không nên làm phiền cô ấy.”

Tiêu Khung Diễn ngẩn người. Anh ta cúi đầu, miệng mếu máo: “Nếu Lâm Tiệp, Tô, Baru, Vưu Duy Tháp...” Anh ta thốt ra một loạt cái tên: “Nếu mọi người vẫn còn sống, chúng ta có thể cùng nhau uống rượu rồi.”

Ứng Hàn Thời lặng thinh. Tiêu Khung Diễn ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng mỉm cười: “Boss, anh còn nhớ lúc chúng ta uống rượu trên “Phượng Hoàng Hiệu” trước chiến dịch đánh quân phiến loạn không? Người nào oẳn tù tì thua, người đó sẽ phải nhảy điệu má kề má với Tiểu John. Ôi, cảm giác đó quả thực rất tuyệt.”

Ứng Hàn Thời mỉm cười: “Tôi vẫn nhớ.”

Tất nhiên anh vẫn nhớ rõ mọi chuyện. Anh nhớ cảnh chiếc “Phượng Hoàng Hiệu” bay lượn trong vũ trụ, phát ra ánh sáng màu bạc; nhớ lần đầu tiên dẫn quân tiến vào hang ổ của Trùng tộc, mọi người hét lên vì sợ hãi lẫn hưng phấn. Anh còn nhớ đến ánh sáng bàng bạc tỏa ra từ cây cột Niên Hoa vũ trụ; nhớ cảnh siêu tân tinh bùng nổ. Trong cuộc đời may mắn được chứng kiến nhiều cảnh tượng huy hoàng, anh đều ghi tạc trong lòng.

Ứng Hàn Thời nhắm mắt: “Ngủ đi thôi, Tiểu John.”

Tiêu Khung Diễn thầm thì: “Boss, khi nào quay về thành phố Giang, em có thể mời Tiểu Tri đến nhà mình uống rượu không?”

Ứng Hàn Thời lại mở mắt: “Được.”

Tiêu Khung Diễn reo lên một tiếng, lại nghe anh nói tiếp: “Nhưng chú không được nhảy điệu má kề má với cô ấy.”

Tiêu Khung Diễn tỏ ra thất vọng và nghi hoặc: “Tại sao?”

“Bởi vì tôi không cho phép.”

“Hả?” Tiêu Khung Diễn càng mù mờ nhưng không dám cãi lại. Càng nghĩ, anh ta càng rối bời, buồn vui lẫn lộn.

Vui là trước kia Boss hầu như để mặc anh ta, bây giờ đột nhiên quản lý nghiêm khắc, không cho anh ta khiêu vũ với người khác. Điều này chứng tỏ Boss càng quan tâm và coi trọng anh ta hơn. Nhưng anh thật sự muốn nhảy điệu kề mặt với Tiểu Tri.

Phiền quá đi! Rốt cuộc anh ta nên chọn Boss hay chọn Tiểu Tri đây?

***

Ngày hôm sau, lúc Cẩn Tri tỉnh giấc đã là giữa trưa. Cô lập tức ngồi dậy khi nhớ ra Ứng Hàn Thời hẹn gặp vào buổi sáng.

Cô nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi đi hỏi thím Tôn xem có người nào đến tìm mình hay không. Nhưng vừa ra ngoài, cô liền nhìn thấy một hình bóng cao lớn đang đứng trong sân, không biết từ bao giờ.

Nghe tiếng động, anh liền quay đầu. Cẩn Tri có chút bối rối khi bắt gặp ánh mắt thấp thoáng nụ cười của anh. Đúng lúc này, thím Tôn đẩy cửa đi ra ngoài: “Cuối cùng cô cũng dậy rồi. Cậu ấy đợi cô suốt buổi sáng mà không chịu vào nhà, còn nói cứ để cô ngủ, cậu ấy đứng ngoài này chờ cũng được. Cô mau mời cậu ấy vào nhà ngồi chơi đi. Tôi đi nấu cơm đã.”

Nói xong, thím liền vào nhà bếp. Cẩn Tri bước đến trước mặt Ứng Hàn Thời: “Xin lỗi đã bắt anh đợi lâu như vậy.”

Ứng Hàn Thời cúi xuống nhìn cô: “Em không cần xin lỗi, bởi tôi tình nguyện đợi em.”

Cẩn Tri: “... Vâng.”

“Chúng ta đi thôi!”

Đúng lúc này, thím Tôn chạy ra ngoài: “Khoan đã! Cô Cẩn Tri còn chưa ăn sáng. Tôi đã chuẩn bị rồi, cô cậu cùng ăn rồi hẵng đi chơi.”

Cẩn Tri quay sang Ứng Hàn Thời: “Anh ăn sáng chưa?” Lúc này, cô mới chú ý anh cầm một cái túi nhỏ.

“Tôi ăn rồi” Ứng Hàn Thời đưa cái túi cho cô: “Đây là phần của em.”