Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 146: Hoàng hậu tao nhã và Quốc vương bá đạo


Dưới ánh đèn màu đỏ nhạt lãng mạn ở bên trong kho rượu, tất cả chuyên gia hầu rượu cùng nhân viên phục vụ đều kinh ngạc nhìn sang. . . . . .

Một phụ nữ nhân viên phục vụ tay cầm khay, hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt đứng ở trước một mảng rượu đỏ thẫm và miểng thủy tinh, run rẩy hoảng sợ không thốt nên lời, chỉ lẩm bẩm lui về phía sau một bước, đứng ở nơi đó khóc nức nở nghẹn ngào.

"Laffey năm 1982!" Đường Khả Hinh kêu khẽ một tiếng, theo phản ứng xông tới, đứng ở trước một mảnh thủy tinh còn một chút rượu, vừa muốn vươn tay. . . . . .

"Đừng động!" Một người già nhanh chóng bắt được tay Khả Hinh, nghiêm túc đứng ở trước chai rượu đỏ Laffey bị vỡ tan, nhìn mảnh thủy tinh còn sót lại chút rượu, ánh mắt già nua của ông ta nhìn chăm chú giống như nhìn người yêu đã lâu.

Khả Hinh không nhịn được quay đầu nhìn về phía ông già tóc bạc trắng, lúc này đang trang nghiêm giống như pho tượng, chăm chú nhìn dịch rượu trên sàn, thật lâu thật lâu sau, cảm thấy trong ánh mắt của ông ta hiện lên bi thương.

Khả Hinh nhìn ngây người.

"Thật xin lỗi, thật thật xin lỗi. Lúc nảy tôi không cố ý, tôi không cẩn thận đụng phải giá rượu, tôi quên mất chuyện tôi bị dị ứng đối với rượu cồn, thật xin lỗi." Nữ nhân viên phục vụ đó nắm cái khay, hoảng sợ đến nước mắt từng viên lăn xuống.

"Nói xin lỗi là được sao?" Johanna, chuyên gia hầu rượu hạng nhất Câu lạc bộ, là một phụ nữ đã hơn hơn ba mươi tuổi, tức giận chỉ chai rượu đỏ trên đất nói: "Cô biết chai rượu đỏ này là gì không? Đó là Laffey ! ! Laffey năm 1982 ! ! Năm tốt nhất ! Trên thế giới này không có mấy người có thể uống được! Lúc nảy chúng ta xuất kho, chuẩn bị đưa rượu đỏ cho Thủ tướng thưởng thức! ! Đặt ở trong giá thủy tinh cô cũng có thể làm ngã nó? Cô dị ứng rượu cồn tại sao không nói? Làm nhân viên ở nhà hàng tây và quầy bar, không phải đã kiểm tra qua điều này rồi sao? Tại sao cô có thể đi vào chỗ này! ! ?"

"Thật xin lỗi! ! Thật xin lỗi! Bình thường không có quá nghiêm trọng, nhưng lúc nảy không biết tại sao lúc tôi đi tới, ngửi được mùi vị gì đó, đầu choáng váng, nên làm ngã đổ. Thật xin lỗi" Nữ nhân viên phục vụ khóc lóc đến nổi nói không ra tiếng.

"Một câu nói xin lỗi có thể bồi thường sao? Đây là rượu đỏ dùng tiền cũng mua không được! Trên thế giới không có mấy chai ! Rốt cuộc là chuyên gia hầu rượu nào phụ trách chai rượu đỏ này?" Johanna lại tức giận muốn tra rõ.

"Đừng ồn ào nữa." Rốt cuộc Laurence chậm rãi buông lỏng tay Khả Hinh, nhìn mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, phát ra màu đỏ lấp lánh, trên khuôn mặt già nua có vài nếp nhăn của ông ta, xẹt qua đau thương nói: "Chuyện đã xảy ra, tra hỏi cũng vô ích. . . . . ."

Đường Khả Hinh cũng đau lòng nhìn miểng thủy tinh trên đất, không nhịn được nói: "Thơm quá . . . . . . Thật sự mùi rất thơm. . . . . . Tôi tôi cảm giác mình đi trong một khu rừng rậm hoang dã vào buổi sớm, đầy sương mù, nơi đó có dã thú hung mãnh, có Thỏ trắng nhỏ ngây thơ, có hương hoa thơm ngát, còn có mùi cỏ non nhàn nhạt, thậm chí tôi ngửi được một loại hương hoa đặc biệt. . . . . ."

Khả Hinh đột nhiên cuồng nhiệt đưa bàn tay nhỏ bé nắm lên một trong những mảnh thủy tinh còn sót lại một chút rượu, cô có chút vui vẻ cười nói: "Có mùi nhựa thông, nhưng ngửi nhẹ một cái, còn có mùi hoa mộc lan? Trời ạ, cấp bậc thật cao a, thay đổi thật nhanh, thật thần bí a. . . . . ."

Laurence ngồi xổm trên mặt đất, không khỏi quay đầu nhìn lên cô gái nhỏ tóc ngắn ở trước mặt, hai mắt chớp động sáng ngời, giống như phát hiện sự vật mới mẻ nhất trên thế giới này vô cùng cảm động và kích động, thậm chí ông ta có thể cảm nhận được trong lòng của cô có một loại cảm xúc mênh mông, đang mãnh liệt tràn ra theo dịch rượu, cô mất hồn mỉm cười để xuống mảnh thủy tinh đó, lại nhặt lên một mảnh thủy tinh khác còn sót lại một chút rượu, đưa lên mũi, hai mắt sáng lên, vui vẻ nói: "Trời ạ, trong rừng rậm đột nhiên nấu cơm, cháy rụi lá cây, đưa tới từng làn khói mù, mùi vị cháy rụi bay khắp trong rừng rậm, cũng hòa vào trong không khí, cảm giác mùi khói ấm áp lắng đọng ở trong thân thể, thật thoải mái. . . . . . Cũng thật ưu thương. . . . . ."

"Cô là. . . . . ."



Laurence giơ tay, ngăn Johanna ngạc nhiên lên tiếng ngăn cản, chỉ khẽ chớp hai mắt nhìn về phía cô gái trước mặt vẫn đắm chìm trong rượu đỏ Laffey, hai mắt của cô thế lộ ra nhàn nhạt đỏ thắm, muốn vươn tay cầm lên mảnh thủy tinh lớn nhất trong đó có chứa rượu, muốn thưởng thức chất lỏng cuối cùng, nhưng tay của cô lại bị một bàn tay già nua nắm lấy, cô sửng sốt quay đầu nhìn về phía Laurence.

Rốt cuộc trên mặt Laurence lộ ra vẻ hiền hòa, nhìn về phía Khả Hinh, nhẹ nhàng nói: "Rượu đỏ không có trải qua thời gian giải rượu, không nên tùy tiện thưởng thức, bởi vì cô sẽ hiểu lầm mùi vị của nó. . . . . . rượu đỏ Laffey năm 82 chưng cất mười mấy năm, hấp thụ ánh mặt trời và nước mưa tốt nhất. . . . . . Lúc nảy cô có thể ngửi được những mùi vị đã rất không dễ dàng, cũng đừng tùy ý thưởng thức, giữ cho nó một chút tôn trọng cuối cùng."

Đường Khả Hinh nhìn Laurence chằm chằm, ánh mắt ông già này lộ ra rất đau lòng, tối nay ông ta dự định nhân ngày vui của Tập đoàn Á Châu, mở chai Laffey năm 1982 này, cất ở trong thùng rượu hơn mười năm, thợ nấu rượu dốc hết tất cả tâm huyết chưng cất ra rượu đỏ cực phẩm trên thế giới, để cho nó giống như một hoàng hậu trong truyền thuyết, lưu truyền mùi vị kinh điển đời đời. . . . . .

Một tiếng thở dài thật sâu truyền đến.

Mọi người im lặng nhìn về phía Laurence, nhìn về phía ông già dốc hết nhiệt tình cả đời yêu thích rượu đỏ, hai mắt rối rắm, đau buồn thở dài, nói: "Đưa cái hộp cho tôi. . . . . ."

Johanna lập tức xoay người, đem một cái hộp gỗ lâu năm, đưa tới trước mặt của Laurence, Laurence nhận lấy hộp gỗ, cẩn thận kéo mở cái nắp nhỏ, lấy ra khăn tay trắng, tự mình nhặt lên từng mảnh thủy tinh bỏ vào trong hộp gỗ, vừa nhặt vừa lưu luyến nhìn miểng thủy tinh đỏ sậm. . . . . .

"Laurence tiên sinh, ngài cẩn thận bị đâm tay, để cho tôi!" Johanna cũng đau lòng đi lên trước, vừa muốn giúp một tay.

"Không cần. Chuyện này là lỗi của tôi . . . . ." Laurence nhặt lên từng mảnh thủy tinh, ngửi mùi vị Laffey năm 1982, tầng tầng lớp lớp tuôn ra trong hộp rượu, tràn ngập ưu thương và nặng nề.

Mọi người yên lặng nhìn ông ta.

Laurence nhặt từng miểng thủy tinh, rốt cuộc mở miệng: "Cô là. . . . . ."

Lúc nảy Đường Khả Hinh vẫn còn đắm chìm trong ưu thương của Laurence, hai mắt mình cũng có chút đỏ bừng, nghe Laurence hỏi, còn chưa phản ứng kịp, chỉ ngây ngốc nhìn ông ta nhặt miểng thủy tinh. . . . . .

Rốt cuộc Laurence dừng lại động tác trong tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô gái tóc ngắn xinh đẹp đáng yêu, hơi khôi phục tinh thần, mỉm cười hỏi: "Cô gái, cô là ai? Cô đi vào đây làm gì?"

Lúc này Đường Khả Hinh hơi lúng túng ngẩng đầu lên nhìn Laurence nói: "Tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi là nhân viên quầy bar câu lạc bộ đua ngựa, quản lý bảo tôi đưa cho ngài xem qua danh sách rượu đỏ, sau đó mời ngài tự mình ký tên."

Laurence không chỉ là bậc thầy rượu đỏ cao nhất, còn là người phụ trách kho rượu của Tập đoàn Á Châu, trong bữa tiệc trọng đại này, ông ta phải tự mình ký tên, quần bar mới có thể xuất rượu cung cấp cho bữa tiệc bên này.



Laurence nghe nói như vậy liền gật đầu, ánh mắt già nua thâm trầm lộ ra chút nghi ngờ nhìn Khả Hinh nói: "Cô. . . . . . Hiểu rượu đỏ?"

"Tôi chỉ ưa thích, không dám nói hiểu. . . . . . có hàng nghìn loại rượu đỏ, mỗi ngày đều có thể theo thời tiết, tâm trạng con người, thức ăn ngon mà phát ra mùi vị khác nhau, tôi không dám nói hiểu. . . . . ." Đường Khả Hinh lập tức khiêm tốn nói. .

Laurence hơi mỉm cười, lại nhìn về phía cô gái này, thái độ thành khẩn và vẻ mặt nghiêm túc, hỏi tiếp: "Lúc nảy cô đi tới, rượu mới ngã xuống, làm sao biết đây là Laffey năm 1982?"

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, nói: "Tôi nhìn thấy chai rượu."

Laurence nghe vậy, chậm rãi mỉm cười, nếp nhăn trên mặt trở nên rất hiền lành và vui vẻ, ông ta chậm rãi nói: "Ở thời đại này, có rất nhiều người nông nổi, người không muốn ở trước mặt của tôi biểu hiện bản thân giống như cô càng ít hơn."

Đường Khả Hinh không dám lên tiếng, cúi đầu, nhìn thấy còn dư lại một mảnh thủy tinh nhỏ, thật ra tất cả đều là bọt vỡ, cô vươn tay, nhẹ nắm mảnh thủy tinh này bỏ vào trong hộp gỗ.

"Đưa danh sách rượu cho tôi" Laurence mỉm cười thu hồi hộp gỗ, giao nó cho một chuyên gia hầu rượu, mới đứng lên, nói.

"Vâng" Khả Hinh lập tức từ trong túi tiền, móc ra danh sách rượu, mở ra đưa nó cho Laurence.

Laurence mỉm cười nhận lấy, từ trong túi âu phục của mình, lấy ra mắt kính, đeo lên, khẽ nhăn mày, vừa xem danh sách rượu, vừa căn dặn nói: "Dọn dẹp miểng thủy tinh trên đất, đừng dùng máy hút bụi, nhấc thảm lên, dùng khăn lông lau, tránh để máy móc đi vào phòng rượu, ảnh hưởng nhiệt độ bên trong phòng."

"Vâng!" Chuyên gia hầu rượu đáp lời, ngay lập tức mang theo cô gái mới vừa rồi đụng đổ rượu, đi ra ngoài, căn dặn quản lý tới đem người đi, sau đó cầm bộ đàm thông báo cho bộ phận vệ sinh tới dọn dẹp hiện trường.

Laurence cầm danh sách rượu từ từ đi vào bên trong một gian rượu khác, ánh sáng bên trong gian phòng này trầm hơn, lộ ra mùi gỗ sồi rất nồng nặc, lúc Đường Khả Hinh đi theo vào tới, cũng cảm thấy mùi rượu rất lâu năm, giống như đang được bảo quản, cô trừng lớn con ngươi, nhìn từng chai rượu đỏ quý giá ở trước mặt, đặt nằm ngang ở trong giá rượu, hoặc đặt ở trong hộp giữ rượu đặc biệt, mỗi nơi thắp từng ngọn đèn nhỏ, giống như giữ ấm từng chai rượu đỏ. . . . . .

Khả Hinh không nhịn được hưng phấn đi về phía một giá rượu, có thể nhìn thấy được Latour năm 1970, cô kích động nở nụ cười.

Laurence vừa xem danh sách rượu, vừa hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía Khả Hinh, cũng không có nhắc nhở cô gái này, nơi này cô không được phép tiến vào, ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khả Hinh, nhẹ nhàng hỏi: "Cô biết chai rượu đỏ này?"

"Vâng!" Khả Hinh vội vàng gật đầu, mỉm cười nhìn chai Latour rất quý giá ở bên trong giá rượu, vui vẻ nói: "Đây là rượu đỏ Latour năm 1970, rượu đỏ Latour tốt nhất vào các năm 1945, 1949, 1961, 1970, 1982, 2000. . . . . . rượu đỏ Latour có cảm giác rất phong phú, mạnh mẽ và sâu sắc, làm cho những chuyên gia rượu đều không thể điều khiển được, nếu như nói rượu đỏ Laffey là hoàng hậu tao nhã, vậy Latour chính là một Quốc vương bá đạo."

Hai tròng mắt Laurence phát ra vẻ kinh ngạc nhìn Khả Hinh.