Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 147: Chateau Latour


"Kiến thức rượu đỏ của cô là ai dạy cho cô?" Laurence cũng rất hứng thú hỏi Khả Hinh.

Đường Khả Hinh vẫn nhìn chai rượu đỏ giống như nhìn một người yêu, sâu kín nói: "Cha của tôi là một đầu bếp, lúc tôi còn nhỏ, ông ấy đã phát hiện khứu giác của tôi đặc biệt nhạy bén, cho nên thích nấu món ăn thật ngon, mùi vị rất phong phú cho tôi thưởng thức, sau đó chỉ dạy và hướng dẫn cho tôi làm thế nào nếm ra mùi vị món ăn và từng loại gia vị. Đến khi tôi lớn một chút, có một ngày, tôi đến phòng của cha, đột nhiên nhìn thấy một ly rượu đỏ đặt sát ở cạnh cửa sổ, màu sắc giống như hồng ngọc, ánh nắng ban mai chiếu vào phát ra mùi thơm nồng nặc của đất, mùi hoa, mùi trái cây, mùi thơm cỏ non, tôi cảm thấy những mùi thơm đó quanh quẩn ở bên cạnh tôi . . . . . Đó là mùi thơm tuyệt nhất mà cả đời này tôi ngửi được vào buổi sáng đó. . . . . . Từ đó cũng không có cách nào khắc chế."

Laurence nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, chậm rãi hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó. . . . . ." Đường Khả Hinh nhớ lại biến cố, liền cười khổ một tiếng mới nói tiếp: "Sau đó cha của tôi nói cho tôi biết, trong chiếc ly cao cổ trong suốt rực rỡ đó là nước ép nho chưng cất thành rượu đỏ, chúng trải qua gió sương mưa tuyết, kết hợp với văn hóa và trí khôn của loài người gần ngàn năm nay, chưng cất thành rượu đỏ, lúc ấy cha nói với tôi, rượu đỏ có ngàn vạn mùi vị, chồng chất, đối lập nhau, nhưng mùi vị vĩnh viễn không giống với mùi của một giây trước đó. Đây là chỗ quyến rũ và thần bí của nó. Bắt đầu từ đó, đối với rượu đỏ tôi sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, giống như yêu thích bẩm sinh. Rất yêu rất yêu, giống như yêu một người tình."

Laurence nhìn Khả Hinh nói đến đây, giọng nói mềm mại xa xăm, giống như đang kể chuyện xưa với người khác, ông ta liền hỏi: "Lý do gì làm cho cô không yêu rượu đỏ nữa?"

Đường Khả Hinh hơi sửng sốt, ánh mắt dừng lại chai rượu đỏ ở trước mặt, lập tức nhớ tới vết sẹo bên má trái của mình che giấu ở trong mái tóc ngắn, trong khoảng thời gian này, tóc lại dài thêm một chút, hai mắt của cô đỏ bừng, lóe lên một cái, mỉm cười nói: "Rượu đỏ cách quá xa thế giới của tôi, tôi hiểu quá ít, không dám đến gần nó. Tôi nếm đến, cũng chỉ là mùi vị của bản thân tôi mà không phải mùi vị rượu đỏ. Chỉ là có thể thường xuyên nhìn thấy nó cũng đã cảm thấy thỏa mãn."

Laurence mỉm cười, móc ra bút máy của mình, ký tên mình lên danh sách rượu, mới chậm rãi nói: "Bản thân mùi vị rượu đỏ vốn để cho người ta thưởng thức. Giống như cô mới vừa nói, nếm thử nó, buông lỏng cảm xúc của mình, lâu ngày, cô có thể tạo ra linh hồn của nó, giống như tình yêu."

Đường Khả Hinh nghĩ tới tình yêu, liền cười nói: "Tình yêu và rượu đỏ, đối với tôi mà nói, đều rất xa vời không thể chạm đến."

Laurence đi tới trước mặt của Đường Khả Hinh, giao cho cô danh sách rượu, nhìn cô gái này thật kỹ, nói: "Ở Pháp, các cô gái đều hiểu một lý lẽ, tìm kiếm tình yêu là quyền lợi trời sinh, nếu như một cô gái buông tha tình yêu, chính là buông tha cuộc sống tốt đẹp. Cho nên, theo đuổi tình yêu cũng chính là theo đuổi bản thân mình. Đừng buông tha. Giống như rượu đỏ, chỉ có người tài giỏi mới phân biệt được giá trị cao thấp như thế nào, mà rượu không biết. Người tầm thường không thưởng thức được sự nhiệt tình của rượu đỏ, phải ngang hàng với nó, mới có thể đạt được hương vị cuộc sống."

Đường Khả Hinh quay đầu, từ từ nhìn Laurence, không nhịn được vươn tay, nhận lấy danh sách rượu trong tay của ông ta.

Laurence mỉm cười vươn tay, vỗ nhẹ bả vai của cô, nói: "Cố gắng lên."

Tối nay, bởi vì chai rượu đỏ Laffey, tâm trạng của Laurence cũng không phải rất tốt, chỉ là nhìn thấy cô gái trẻ tuổi đối với rượu đỏ có tình yêu thương thật sâu, ngược lại có chút an ủi.



"Cám ơn ngài." Đường Khả Hinh có chút kích động nhìn Laurence, mới vừa muốn nói, ông là người mà mình ngưỡng mộ từ lâu, lại nghe Johanna nhanh chóng từ bên trong đi ra, nói với Laurence nói: "Laurence tiên sinh, chủ tịch Hội đua ngựa muốn một chai Latour năm 1970, Tổng Giám đốc Trang tiếp đãi ông ta. . . . . ."

Laurence nghe xong, hiểu rõ lập tức gật đầu, liền nhìn về phía Đường Khả Hinh mỉm cười nói: "Xem ra, cô và chai rượu đỏ này rất có duyên. . . . . ."

Đường Khả Hinh cũng vui mừng nhìn về phía Laurence, nói: "Hiện tại ngài muốn mở nó ra sao?”

“Rượu đỏ vốn là để cho người thưởng thức, cho nên nó được xưng là máu trong sinh mệnh.” Laurence chậm rãi cất xong bút máy, đeo lên bao tay trắng, hai mắt đột nhiên trầm ngâm nhìn trong giá rượu, từ hầm đất lấy ra chai Laffey, một lúc lâu giống như một người bảo vệ trung thành, suy nghĩ một chút, mới tự mình đến mặt khác của giá rượu, đè xuống cái nút màu xanh lá cây, cửa kính thuỷ tinh trước giá rượu chậm rãi mở ra. Laurence tay cầm cổ chai, cẩn thận lấy xuống chai Latour năm 1970, nhẹ nâng đặt lên trên bàn thuỷ tinh hình bầu dục, trên bàn có mười khăn lông trắng và dao giải rượu, cùng mười hai nút gỗ sồi……

Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nhìn về phía Laurence, dường như cô nhìn thấy được sức sống của chai rượu đỏ sắp mở ra, cái loại đó hưng phấn và nhiệt tình, không cách nào mô tả được.

Laurence, vị thân sĩ tao nhã, năm tháng không làm giảm đi bất kỳ sức hấp dẫn nào của ông ta, chỉ thấy ông ta tao nhã cầm cây nến đỏ trước bàn thủy tinh, dùng que diêm soạt một tiếng, đốt nó lên, thắp đèn cầy, nhất thời giá rượu sáng lên ánh lửa yêu kiều động lòng người, ông già khoảng hơn 70 tuổi, từ trong túi sách của mình, lấy ra dao mở chai chuyên dụng, mở lưỡi răng cưa, lưu loát hướng cổ chai quay một vòng, nắp nhựa cao su (tức nắp bao ngoài cổ chai rượu đỏ) theo cổ tay của ông ta xoay tròn 360 độ, bung ra, đầu nhọn dao xoay tròn ghim vào trong nút gỗ sồi, vừa xoay vừa chậm rãi hỏi: “Cô biết tại sao năm xưa rượu đỏ phải xuất kho rượu trước hai ngày, đặt xuống thẳng đứng không?”

Khả Hinh lập tức nói: “Vì để cho cặn rượu lắng hết xuống đáy chai…… Cho nên giữa đáy chai rượu đỏ sẽ nhô lên, bên ngoài có một rãnh nhỏ, chính là để cho cặn rượu đỏ và khác tạp chất dễ dàng lắng xuống.”

Laurence thông qua nút gỗ, hỏi tiếp: “Làm sao nắm được thời gian giải rượu?”

“Rượu đỏ càng lâu năm càng nặng, thời gian giải rượu càng dài, nhưng rượu cũ, ngược lại thời gian giải rượu không nên quá dài! Chủ yếu là nồng độ của chai rượu đỏ này cao bao nhiêu, điều này cần phải có năng lực rất cao để nhận biết.” Đường Khả Hinh có chút căng thẳng nói.

Laurence chăm chú dùng một cái khăn lông trắng, tay phải nắm chai rượu đỏ Latour, tay trái nắm thân bình giải rượu, đem dịch rượu đỏ trơn mềm như tơ, ở ánh nên chiếu xuống, chậm rãi đổ vào trong bình giải rượu, ánh mắt nheo lại, xuyên qua ánh nến, chăm chú quan sát dịch rượu biến hóa và có cặn lắng đọng hay không, đồng thời trầm ngâm ngửi mùi rượu rót vào bình tỏa ra, lồng ngực bắt đầu khẽ phập phồng……

Khả Hinh cũng không nhịn được nghiêng người tới trước, hít mạnh mùi rượu đỏ Latour chưng cất mười mấy năm, quả nhiên khác với Laffey tao nhã nhưng nồng đậm, nhanh chóng tỏa ra một mùi vị mạnh mẽ, đầy sức lôi cuốn, nồng độ quá mạnh, lập tức xông vào trong lỗ mũi và não làm cho người ta trong chớp mắt chống đỡ không được, hai mắt Khả Hinh xốc xếch chợt lóe, hít mạnh một hơi, không thể bình tĩnh lại!!

“Bình tĩnh! Điều hòa hơi thở của mình theo nhịp độ của rượu! Không nên bị mùi vị của nó làm sợ. Đừng sợ!” Laurence chậm rãi rót rượu, tiếp tục quan sát thay đổi của rượu trong bình giải rượu, cuối cùng, ông ta chậm rãi đưa tay, dựa vào kinh nghiệm, lấy ra cặn rượu ở trong chai, thuận tay đem nút gỗ mềm đóng vào chai rượu đỏ, ông ta lập tức cầm lên bình giải rượu, quan sát rượu màu đỏ sậm trong bình, ở dưới ánh đèn, phát ra màu sắc giống như viên ngọc ruby, khi treo bình thì dịch rượu như nước mắt tình người chậm rãi rơi xuống, ông vừa quan sát rượu, vừa nhịp nhàng xoay tròn 360 độ, ngửi mùi vị rượu lướt qua trong không khí, tư thế kia tuyệt đẹp giống như vũ công, Khả Hinh nhìn ngây người, trong chớp mắt cảm nhận Latour đang từ từ giải rượu, lúc nảy không có cảm giác rượu xông về phía mình, ngược lại bây giờ bay tới mùi vị hạt dẻ và hoa anh đào và truyền tới một mùi vị ấm nóng trong bùn đất ẩm ướt, tàng trữ thật sâu, thật sâu……



Cô không nhịn được muốn tiến tới gần……

“Không nên tới!” Laurence đột nhiên nói.

Khả Hinh lập tức dừng bước, như hiểu rõ nhìn về phía Laurence, bởi vì đối với rượu đỏ có tính mạnh mẽ, nếu như chưa đủ sức điều khiển, sẽ bị dịch rượu làm mê hoặc, thậm chí có thể tạo ra ảo giác.

Laurence vừa xoay tròn vừa chậm rãi nói: “Latour Pháp, có ý nghĩa là cổng thành, logo của trang trại rượu là một con sư tử cưỡi trên cổng thành! Nơi đó đã từng là địa phương binh lính chiến đấu, cho nên thợ nấu rượu cũng giống như võ sĩ, chưng cất được một chai rượu, mạnh mẽ đầy sức sống, nồng độ mạnh, thời gian chưng cất ổn định, là một loại rượu mạnh! Latour chưa đầy mười lăm năm trở lên, uống không có giá trị!”

Đường Khả Hinh lắng nghe nhiệt huyết sôi trào, kích thích gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

“Nếu cô không điều khiển được, cũng đừng để cho nó làm ảnh hưởng khứu giác của cô! khứu giác loài người rất yếu! Nếu khứu giác của cô đặc biệt nhạy bén, phải quý trọng món quà Thượng Đế tặng cho cô, nó sẽ làm cho cô khác với người khác!” Laurence giải rượu xong, lập tức tự mình đem chai rượu cẩn thận đặt ở trong giá rượu, tính toán thời gian, cẩn thận đi ra ngoài, trước khi đi khỏi kho rượu, để lại một câu nói: “Ở lại chờ tôi”

Đường Khả Hinh sâu kín quay đầu về phía Laurence nhanh chóng cầm chai rượu đã giải xong, đi ra khỏi kho rượu, để lại dư hương hạt dẻ và hoa anh đào, thậm chí loại dư hương này rất sâu xa....... Cô không nhịn được trầm mê......

Johanna lạnh lùng đi vào kho rượu, ôm vai đi tới trước mặt Đường Khả Hinh, nhìn cô gái đáng chết nói: “Cô còn ở lại chỗ này làm gì?”

“À?” Đường Khả Hinh có chút lo lắng nhìn Johanna nói: “Lúc này Laurence tiên sinh bảo tôi ở lại......”

“Hắc...!” Johanna nở nụ cười, nói: “Cô đừng nằm mơ, cô biết trong năm có bao nhiêu người muốn ở trước mặt Laurence, giở trò...... hèn mọn này, tôi biết rõ !! Nhưng tôi khuyên cô tốt nhất vẫn giữ yên bổn phận, một cô bé quầy bar nho nhỏ, tại sao xuất hiện ở chỗ này? Cô biết đây là đâu không? Chúng tôi là những người giỏi về rượu đỏ được tập đoàn Á Châu lựa chọn ra trong hàng ngàn tinh anh ở các trường học trên thế giới! Cô là thứ gì? Ngay cả học đại học cô cũng không có học!! Liền muốn ở chỗ này đắc chí? Đừng hành động thiếu suy nghĩ! Cẩn thận chịu không nổi!”

Đường Khả Hinh nghe xong, trái tim chợt lạnh, nhìn người phụ nữ hơn ba mươi tuổi ở trước mặt, khuôn mặt lạnh lùng, hai mắt giống như lưỡi kiếm, nhìn mình chòng chọc, hết sức ác hung ác và dữ tợn, ánh mắt cô sâu kín khẽ chớp, nhớ lại câu nói của Tưởng Thiên Lỗi: chú ý thân phận của cô, nơi đây chỉ cho cô một chút ánh mặt trời để thở, trong lòng cô có chút chua xót, nhớ tới má trái không trọn vẹn của mình, liền cười khổ một tiếng......

Laurence tự mình đứng trước bàn tiệc của Chủ tịch Hội đua ngựa, sau khi buổi trình diễn kiệt tác Latour cho tất cả quý khách, ngay sau đó quay lại kho rượu, đi vào bên trong, nhưng thấy trống không, ông ta giật mình hỏi: “Cô gái cùng tôi giải rượu lúc nãy ở chỗ này đâu rồi?”