Editor: Tiểu Hy.
Beta: Ying Shu.
Ngồi tàu điện ngầm hơn một tiếng đồng hồ rốt cuộc cũng đến trung tâm thành phố.
Vừa xuống trạm, Thẩm Niệm Thâm liền rất khẩn trương hỏi: “Có bị đụng trúng không?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Anh che chở cho em tốt như vậy, sao có thể bị đụng được.”
Suốt một tiếng rưỡi, Thẩm Niệm Thâm vẫn luôn duy trì một tư thế che chở cô ở trước ngực, sợ người khác đụng tới cô, đẩy phải cô.
Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm, hai người cùng nhau đi về hướng đường lớn phía trước.
Tôn Điềm Điềm bỗng nhiên rất nghiêm túc nói: “Thẩm Niệm Thâm, kỳ thật anh quá khẩn trương rồi, em không có mảnh mai như vậy, em thực sự có thể chịu khổ được.”
Tuy rằng Tôn Điềm Điềm luôn là áo cơm vô ưu, thậm chí có thể nói là lớn lên ở gia đình giàu có, nhưng cha mẹ từ nhỏ đã giáo dục cô, cô thật sự cảm thấy mình không có nhiều tật xấu được nuông chiều từ bé như vậy, người khác có thể quen với chuyện này cô cũng có thể quen, người khác có thể chịu khổ cô cũng có thể chịu được.
“Anh biết.” Thẩm Niệm Thâm không khỏi nắm tay Tôn Điềm Điềm chặt thêm một chút.
Anh biết Tôn Điềm Điềm không phải là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, anh biết dù cho anh không che chở cô, cô cũng có thể chịu đựng được cảnh chen chúc bên trong tàu điện ngầm.
Nhưng một cô gái tốt như vậy, lại phải chịu ủy khuất mà theo anh, anh không muốn để cho cô phải chịu khổ như vậy. Cái gì anh cũng không có, chỉ có thể tận lực mà đối xử với cô thật tốt.
Thời điểm ra khỏi tàu điện ngầm đã hơn 6 giờ, mùa đông trời rất mau tối, lúc Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm đi bộ trên đường, đèn đường đều đã bật sáng, trên cây treo đủ các loại đèn màu, thập phần xinh đẹp.
Hôm nay là đêm Bình An, trên đường có rất nhiều cặp tình nhân, lại vừa vặn là giờ ăn cơm, cho nên các quán ăn gần đây đều đã chật chỗ, thậm chí có một vài quán còn phải xếp hàng.
“Em không muốn xếp hàng, chúng ta đi ăn chỗ khác đi.” Tôn Điềm Điềm kéo Thẩm Niệm Thâm ra khỏi một nhà hàng Tây, “Kế bên có một quán ăn rất ngon, chúng ta đi ăn cá nướng đi, đã lâu rồi em không ăn cá nướng.”
Thẩm Niệm Thâm nhíu mày, ánh mắt nhìn Tôn Điềm Điềm thật sâu, trầm mặc một lát, rất nghiêm túc mà nói: “Em không cần phải nghĩ cho anh mà tiết kiệm tiền.”
“Em không có nghĩ vậy, thật sự là quán cá nướng kia em thường đi ăn với bạn, thật sự rất ngon. Tôn Điềm Điềm nói xong liền ôm lấy cánh tay Thẩm Niệm Thâm, kéo anh đi về phía trước.
Tôn Điềm Điềm lần này thật sự không có nghĩ là muốn tiết kiệm tiền giúp Thẩm Niệm Thâm, cô thật sự rất muốn ăn cá nướng.
Nhưng khi tới quán ăn đó rồi, mới phát hiện vào dịp lễ quán nào cũng giống nhau, nơi nơi đều là người.
Quán cá nướng rất đắt khách, bên ngoài còn bày hơn mười cái bàn.
Tôn Điềm Điềm quả thực buồn bực, nói với Thẩm Niệm Thâm: “Mấy kỳ lễ sau, chúng ta tự mua đồ ăn về nấu, bên ngoài thật là quá đông người.”
Cô thở phì phì mà dẩu môi lên, Thẩm Niệm Thâm nhìn cô cười, hỏi: “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Tôn Điềm Điềm nhìn khắp nơi một vòng, sau đó chỉ vào quán ăn ở đối diện, “Chúng ta đến ăn quán kia đi.”
Đối diện cũng là một quán cá nướng, nhưng lại tương đối thanh lãnh.
Thẩm Niệm Thâm nhìn thoáng qua hướng đối diện, nói: “Hình như không có đắt khách, có nên vào không?”
“Vào thử xem sao.”
Lúc Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm đi vào, nhìn thấy bên trong chỉ có một bàn có khách, các quán ăn xung quanh đây khắp nơi đều phải xếp hàng, còn quán này có thể nói là quạnh quẽ đến có chút đáng thương.
Tôn Điềm Điềm nhịn không được mà nghĩ có phải thật sự là ăn không ngon hay không?
Mùa đông lạnh giá, Tôn Điềm Điềm không dám ngồi sát cửa sổ, liền chọn một góc nhìn tương đối ấm áp mà ngồi.
Vừa mới ngồi xuống, bà chủ liền cười tủm tỉm đi đến đưa thực đơn.
Tôn Điềm Điềm ngày thường thích ăn cá nướng ướp bột ớt, vì thế liền kêu một con cho hai người.
Bà chủ vô cùng cao hứng đi đến phòng bếp, Tôn Điềm Điềm quét mắt nhìn quán ăn quạnh quẽ, sau đó bỗng nhiên tiến đến trước mặt Thẩm Niệm Thâm, mở to đôi mắt tròn xoe, nhỏ giọng kêu: “A Niệm.”
Thẩm Niệm Thâm đang rót một chén nước ấm cho Tôn Điềm Điềm, liền ngước mắt lên nhìn cô, “Làm sao vậy?”
Đôi mắt Tôn Điềm Điềm phát ra ánh sáng, giống như một tiểu hồ ly giảo hoạt, nhỏ giọng nói: “Nếu như lát nữa không thể ăn nổi, em có thể ăn ít một chút, anh ăn nhiều một chút không?”
Thẩm Niệm Thâm bị ngữ khí nghiêm trang của cô làm cho bật cười, bất đắc dĩ nói: “Được.”
Tôn Điềm Điềm tức khắc vui vẻ đến nhếch môi, đôi mắt cong cong, nói: “A Niệm tốt nhất.”
Nhưng đến khi cá nướng được đưa lên, hương vị ngon hơn nhiều so với tưởng tượng của Tôn Điềm Điềm, ăn một miếng, đôi mắt liền sáng lên, vội vàng gắp cho Thẩm Niệm Thâm một miếng thịt, “Ăn cũng ngon.”
Thẩm Niệm Thâm cười, “Ăn ngon thì ăn nhiều một chút.”
“Dì ơi, lấy giúp con một chén cơm, cảm ơn dì.” Tôn Điềm Điềm thích ăn cá nướng với cơm, cô có thể một hơi ăn hết ba chén cơm.
Bà chủ rất nhanh liền đem một thùng gỗ nhỏ lên cho Tôn Điềm Điềm, cô cầm muỗng bới cho mình một chén.
Cơm màu trắng, xương cá cũng màu trắng, Thẩm Niệm Thâm sợ xương cá bị lẫn vào cơm, vì thế liền nhắc nhở, “Ăn từ từ, coi chừng ăn phải xương cá.”
Tôn Điềm Điềm gật đầu, miệng cũng không dừng lại, chôn đầu ăn rất vui sướng.
Thẩm Niệm Thâm sợ cô ăn phải xương cá liền giúp cô gỡ hết xương ra, gắp thịt vào chén cho cô để cô từ từ ăn.
Từ lúc bắt đầu ăn đến khi kết thúc, thịt cá ở trước mặt Tôn Điềm Điềm đều ăn hết, một bữa cơm, ăn đến thập phần thỏa mãn.
“Không ăn nữa sao?” Thẩm Niệm Thâm còn đang lấy xương cá cho Tôn Điềm Điềm, thấy cô buông đũa, liền hỏi.
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không ăn nữa, no rồi.” Nói xong liền thúc giục anh, “Anh mau ăn đi, anh còn chưa ăn miếng nào.”
“Anh không đói.” Thẩm Niệm Thâm lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra, vươn tay qua lau miệng cho Tôn Điềm Điềm.
Thời điểm anh lau miệng cho cô, cô lấy một cái chén sạch bới cơm cho anh, đưa tới trước mặt anh, “A Niệm anh ăn đi.”
Lò điện nướng cá còn chưa đóng lại, mâm cá nướng còn thừa không ít, hơi nóng hầm hập tỏa ra nghi ngút, Tôn Điềm Điềm cầm đũa gắp thật nhiều thịt cá vào trong chén Thẩm Niệm Thâm, chén anh tức khắc xếp thành một ngọn núi nhỏ, dở khóc dở cười, vội vàng bắt lấy tay cô, “Được rồi, để anh ăn trước đã, ăn xong em lại gắp có được không?”
Tôn Điềm Điềm cong mắt thành một đường, cười tủm tỉm lên tiếng, “Được.” Lúc này mới buông đũa xuống.
Tôn Điềm Điềm đã ăn no, chống hai khuỷu tay lên bàn, hai tay chống cằm, cứ như vậy mà nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm chạm phải tầm mắt của cô, bất đắc dĩ mà vươn tay chắn trước mắt Tôn Điềm Điềm, “Ngoan nào, đừng nhìn anh.”
Tôn Điềm Điềm bắt lấy tay anh, cười hì hì hỏi: “Vì sao?”
Thẩm Niệm Thâm: “Anh không ăn cơm được.”
Tôn Điềm Điềm bật cười, lúc này mới nói: “Được rồi, em không nhìn anh nữa.”
Cô quay đầu, cười tủm tỉm mà nhìn xung quanh.
Kết quả nhìn được một lát, tầm mắt của cô lại về trên mặt Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm không có cách đối phó với cô, lắc đầu cười cười, để mặc cho cô nhìn.
Một phần cá nướng 88 đồng.
Vừa ra khỏi tiệm thì một trận gió lạnh đột nhiên thổi tới, Tôn Điềm Điềm không khỏi run một cái, vội vàng chui vào lòng ngực Thẩm Niệm Thâm, anh mở trộng áo lông vũ, trực tiếp bọc lấy Tôn Điềm Điềm đến gắt gao.
Tôn Điềm Điềm cả người nhỏ nhắn được bọc lại trong ngực Thẩm Niệm Thâm, chiếc áo lông vũ lớn bọc cô kín mít từ đầu đến chân.
Cô từ trong ngực Thẩm Niệm Thâm ngẩng đầu lên, môi gần như muốn chạm vào cằm Thẩm Niệm Thâm, anh cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Như vậy có ấm không?”
Tôn Điềm Điềm cười cong mắt, “Thẩm Niệm Thâm anh thật lãng mạn nha.” Cô nhịn không được ôm chặt anh, mặt dán vào ngực anh, nhắm mắt lại, khóe miệng cầm lòng không đậu mà cong lên, “Em rất thích.”
Thẩm Niệm Thâm khóe miệng cong lên một nụ cười, không khỏi bọc Tôn Điềm Điềm chặt thêm một chút, cúi đầu, nhịn không được mà hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô một cái.
Hai người đứng dưới tàng cây đen như mực mà ôm nhau trong chốc lát, sau đó mới kéo tay trở lại con phố bên cạnh.
Đã gần 9 giờ, những ngọn đèn đường tỏa sáng huy hoàng, vô cùng náo nhiệt.
Khắp nơi đều là người đi đường, Thẩm Niệm Thâm nắm tay Tôn Điềm Điềm chậm rãi tản bộ.
Trời vẫn là có chút lạnh, Tôn Điềm Điềm cảm mạo còn chưa hết, bị gió thổi đến chảy nước mũi.
Thẩm Niệm Thâm lo lắng, vừa lấy khăn giấy cho cô lau mũi vừa nói: “Nếu không chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi đợi đi?”
Tôn Điềm Điềm lắc đầu, “Không cần, chúng ta tiếp tục đi dạo trên phố.”
Thẩm Niệm Thâm lau khô mũi cho Tôn Điềm Điềm, thấy gương mặt cô đỏ rực, duỗi tay sờ một cái, sờ vào mới phát hiện thế nhưng lại lạnh đến lợi hại, liền nói: “Mua khẩu trang đeo đi, mặt em lạnh quá.”
Vừa vặn phía trước cách đó không xa có một cửa hàng bán đồ dùng, Thẩm Niệm Thâm dẫn Tôn Điềm Điềm đi tới, chọn cho cô một cái khẩu trang con heo màu trắng đen, Tôn Điềm Điềm bật cười, “Cái này thật xấu, em muốn tự chọn.”
Thẩm Niệm Thâm: “...”
Cuối cùng Tôn Điềm Điềm chọn một cái khẩu trang màu hồng nhạt, tràn đầy tâm hồn thiếu nữ.
Ra khỏi cửa hàng, cô kiêu ngạo nói: “Cái này mới hợp với em.”
Thẩm Niệm Thâm cười, “Ừm.” Sau đó anh vươn tay ra lấy, nói: “Để anh đeo lên cho em.”
Anh mở hộp lấy khẩu trang ra.
Tôn Điềm Điềm ngẩng đầu, ngoan ngoãn chờ Thẩm Niệm Thâm mang lên giúp cô.
Thẩm Niệm Thâm kéo dây thun ra, cúi đầu, rất nghiêm túc đeo cho Tôn Điềm Điềm, “Đeo cái này vào hẳn là sẽ không lạnh nữa.”
Mặt Tôn Điềm Điềm vốn dĩ đã nhỏ, đeo chiếc khẩu trang lên, liền lộ ra đôi mắt xinh đẹp, sáng lấp lánh cười khanh khách mà nhìn Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm nhìn đôi mắt cô, ánh mắt bỗng nhiên bị hấp dẫn, chậm chạp không rời được mắt.
Tôn Điềm Điềm thấy Thẩm Niệm Thâm nhìn chằm chằm cô, trong lòng đột nhiên có chút kiêu ngạo, ôm lấy eo anh, hơi tự luyến hỏi: “Có phải em rất xinh đẹp không?”
Thẩm Niệm Thâm nghe xong, nhịn không được cười, ánh mắt phá lệ sủng nịch, “Ừm.”
Tôn Điềm Điềm vui vẻ, ngẩng đầu hôn lên môi Thẩm Niệm Thâm một cái.
Cô cười rộ lên, vui vẻ đến đôi mắt híp thành một đường thẳng.
Thẩm Niệm Thâm hơi ngẩn ra, nhìn Tôn Điềm Điềm, ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thúy, yết hầu hơi hơi động.
Nửa giây sau, anh đột nhiên giữ mặt Tôn Điềm Điềm, cách một lớp khẩu trang mà dùng sức hôn lên môi cô...