Editor + Beta: Tiểu Hy.
Tôn Điềm Điềm bị Thẩm Niệm Thâm làm cho tức giận, ở trong ký túc xá chưa đến mười phút liền đi ra.
Lúc này Hứa Lệ còn đang nói chuyện với Trình Đóa dưới ký túc xá, hai người đang thảo luận Tôn Điềm Điềm cùng Thẩm Niệm Thâm lần này có thể làm hòa hay không, cũng nhất trí đưa ra kết luận khẳng định sẽ làm hòa.
Ai biết vừa mới thảo luận xong, quay đầu lại liền thấy Tôn Điềm Điềm nổi giận đùng đùng từ bên trong ký túc xá đi ra.
Trình Đóa cùng Hứa Lệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người đồng thời đi tới.
“Sao lại nhanh như vậy?” Hứa Lệ kinh ngạc hỏi, cậu còn dặn dò bạn cùng phòng trước khi trời tối đừng trở về, muốn để cho hai người có cơ hội ở bên nhau, nào ngờ lại nhanh như vậy, lúc này mới được có mười phút!
Trình Đóa cũng thấy kỳ quái, “Sao cậu không ở trên ấy chăm sóc cho Thẩm Niệm Thâm một lát, không phải anh ấy bị thương sao?”
Tuy là chị em tốt của Tôn Điềm Điềm, nhưng tâm tư Trình Đóa kì thật lại hướng về phía Thẩm Niệm Thâm một chút. Dù sao cũng biết được một ít nội tình mà Tôn Điềm Điềm không biết. Trình Đóa vĩnh viễn không quên được ngày đó từ trên đài quyền anh đi xuống dưới, cả người anh đẫm máu.
Trình Đóa nghe Hứa Lệ kể một ít chuyện về Thẩm Niệm Thâm, cảm thấy anh thật sự sống không hề dễ dàng, Tôn Điềm Điềm đại khái là ánh sáng duy nhất trong sinh mệnh anh.
Trong khoảng thời gian bọn họ chia tay, Tôn Điềm Điềm rất gian nan, chỉ sợ Thẩm Niệm Thâm còn khó chịu hơn cô gấp mười lần gấp trăm lần. Bởi vì bên cạnh Tôn Điềm Điềm còn có nhiều người yêu mến như vậy, mà Thẩm Niệm Thâm thật sự ngoại trừ Tôn Điềm Điềm ra, cái gì cũng không có.
“Điềm Điềm, Thẩm Niệm Thâm người ta vì cậu mới bị thương, cậu cũng nên chăm sóc cho người ta chứ.” Trình Đóa lôi kéo Tôn Điềm Điềm, nhẹ giọng nói.
Tôn Điềm Điềm còn rất tức giận, “Anh ấy có tay có chân, không cần tớ chăm sóc!”
Tôn Điềm Điềm nói xong liền nổi giận đùng đùng đi về phía trước.
“Ôi! Điềm Điềm chờ tớ!”
…
Tôn Điềm Điềm cả một đường tức giận, trở lại ký túc xá, ngồi ở trên ghế lại buồn bực một lát, mới nói với Trình Đóa: “Cậu đoán xem Thẩm Niệm Thâm nói với tớ cái gì?”
Trình Đóa thấy cô tức giận như vậy, nghĩ thầm khẳng định là không phải lời hay ho gì, thật cẩn thận hỏi: “Cái gì vậy?”
Tôn Điềm Điềm nhớ tới lời Thẩm Niệm Thâm nói, tức giận cười, “Anh ấy hỏi tớ có phải đã ở bên Tạ Tuân hay không, còn chúc tớ hạnh phúc nữa.”
Trình Đóa: “…”
Là con gái, nghe thấy lời này đều sẽ tức giận. Trình Đóa nhích đến bên người Tôn Điềm Điềm, hỏi cô, “Vậy kế tiếp cậu tính làm sao?”
Tôn Điềm Điềm thở phì phì mà bóc một viên kẹo ăn, “Cái gì mà làm sao, anh ấy cũng chúc tớ hạnh phúc rồi, chẳng lẽ còn muốn tớ mặt dày đi xin anh ấy làm hòa sao?”
“…”
…
Hứa Lệ sốt ruột cuống quít chạy về ký túc xá, đẩy cửa ra liền thấy Thẩm Niệm Thâm đã rời giường, đang ngồi ở bàn đọc sách.
Hứa Lệ chỉ hận rèn sắt không thành thép, đóng cửa lại, “Rốt cuộc thì cậu nghĩ thế nào vậy, Điềm Điềm người ta cũng đã chủ động đến gặp cậu rồi, cậu lại nói gì khiến người ta tức giận bỏ về vậy?”
Thẩm Niệm Thâm không trả lời, vẫn cứ nhìn chằm chằm quyển sách trên bàn.
Hứa Lệ sốt ruột, bước đến chỗ anh, “A Niệm, cậu thật sự không muốn quay lại với Điềm Điềm sao?”
Cổ họng Thẩm Niệm Thâm trướng đau. Không muốn sao? Sao lại không muốn chứ.
“Vấn đề của chúng tớ, cậu không hiểu đâu.”
“Sao tớ lại không hiểu? Còn không phải là cậu cảm thấy Điềm Điềm đi theo cậu sẽ bị ủy khuất sao? Còn không phải là cậu lo lắng tương lai sẽ khiến cô ấy chịu khổ sao? Tớ biết cậu sợ chậm trễ cô ấy, nhưng A Niệm à, nếu Điềm Điềm thật sự thích người khác, thật sự ở bên người khác, cậu thật sự có thể phát ra lời chúc phúc cô ấy thật lòng sao?”
Hứa Lệ quá hiểu rõ Thẩm Niệm Thâm, cũng quá rõ anh thích Tôn Điềm Điềm bao nhiêu. Bởi vì quá thích mới luôn cảm thấy mình không xứng.
Đôi mắt nhìn chằm chằm quyển sách bỗng có chút mơ hồ, một lát sau Thẩm Niệm Thâm mới nói: “Tớ sẽ vì cô ấy mà cao hứng.”
“Vậy còn bản thân cậu thì sao? Không khó chịu sao?”
Thẩm Niệm Thâm trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Tớ không sao.”
Trầm mặc vài giây, yết hầu có chút đau rát, “Tớ có thể chịu đựng được.”
Hứa Lệ nhìn Thẩm Niệm Thâm, bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.
Cậu có thể hiểu rõ ý Thẩm Niệm Thâm, nhưng như vậy không phải là quá tàn nhẫn với bản thân sao?
Cậu trầm mặc một lát, thở dài nói: “A Niệm, sớm muộn gì có một ngày cậu cũng sẽ hối hận. Trên đời này cái gì cũng có thể mất đi, không có tiền có thể kiếm, không có phòng ở cũng có thể nỗ lực làm việc, sớm muộn gì có một ngày có thể mua, nhưng chỉ có người mình thích, mất đi rồi sẽ tìm không được nữa. Có lẽ chờ mười năm hai mươi năm, cậu có tiền, có xe, có phòng ở, sự nghiệp hết thảy đều có, cậu có thể cho Tôn Điềm Điềm một cuộc sống no đủ. Chỉ đáng tiếc là khi đó, Tôn Điềm Điềm có lẽ đã có gia đình của mình, có chồng có con…”
Hứa Lệ nói, bỗng nhiên ngừng lại, trầm mặc một lát, mới vỗ vỗ bả vai Thẩm Niệm Thâm, nặng nề nói: “A Niệm, thật sự đến lúc đó, cậu sẽ hối hận cả đời.”
Cả người Thẩm Niệm Thâm cứng đờ bất động, mỗi một câu Hứa Lệ nói đều giống một con dao đâm vào tim anh, tàn nhẫn nhưng lại vô cùng hiện thực.
Anh bỗng nhiên không biết nên làm gì bây giờ. Nếu thật sự giống như Hứa Lệ nói, đại khái là đến lúc chết, anh vẫn sẽ tiếc nuối?
…
Buổi tối hôm Giáng Sinh, học viện ngoại ngữ tổ chức tiệc Giáng Sinh ở hội đường, ngoại trừ các bạn học khoa ngoại ngữ, khoa khác cũng có thể tham gia. Nghe nói là tiệc tự do, có rất nhiều thứ có thể ăn, còn có thể uống rượu khiêu vũ, tại hiện trường cực kì náo nhiệt.
Tạ Nghiên, Gì Miêu, Trình Đóa đều đi, Tôn Điềm Điềm gần đây tâm tình không tốt nên cũng muốn đi náo nhiệt, cao hứng một chút, vì thế liền đi theo nhóm bạn cùng phòng dự tiệc.
Trên đường đi, Trình Đóa lặng lẽ nhắn tin cho Hứa Lệ: 【Hiện tại tụi em đang đến hội đường tham gia tiệc Giáng Sinh, anh nghĩ cách dẫn Thẩm Niệm Thâm đến đây đi.】
…
Tại hội đường, bên trong không bật đèn, nhưng bốn phía quấn quanh rất nhiều các bóng đèn đủ mọi màu sắc. Hội đường có rất nhiều người, khoa ngoại ngữ đang bật một ca khúc có tiết tấu nhẹ, các nữ sinh đều trang điểm tỉ mỉ, một ít người đang khiêu vũ trên sân nhảy, một ít người thì bưng dĩa đi ăn khắp nơi, bên tai tràn ngập thanh âm vui vẻ, quả thật là cực kì náo nhiệt.
Tôn Điềm Điềm không thấy hứng thú, cô đến chiếc bàn dài trải khăn trắng chứa đầy thức ăn mà lấy một ít, rồi đứng gần đó thưởng thức thức ăn.
Tạ Nghiên cùng Gì Miêu chạy đến chụp ảnh bên cây thông Noel, còn Trình Đóa đi theo Tôn Điềm Điềm, bưng một ly rượu trái cây từ trên bàn, thấy Tôn Điềm Điềm vẫn luôn nghiêm túc ăn, nhịn không được cười, “Đã bao lâu cậu không được ăn ngon rồi?”
Tôn Điềm Điềm đang ăn một chiếc bánh kem chocolate, trong miệng toàn là bánh, hàm hồ nói: “Chẳng lẽ cậu chưa nghe nói, thời điểm tâm tình người ta không tốt, ăn nhiều sẽ trở nên vui vẻ sao.”
Trình Đóa nhướng mày, cười hỏi: “Vậy hiện tại cậu đã thấy vui chưa?”
Tôn Điềm Điềm nuốt bánh kem xuống, chắc là do ăn quá nhanh, ngực có chút nghẹn lại, cô vội vàng bưng một ly nước trái cây từ bên cạnh, một hơi uống sạch, vỗ ngực để thuận họng rồi mới trả lời nói: “Đương nhiên là vui rồi, cậu không thấy tớ ăn gì cũng ngon sao.”
Trình Đóa cười một tiếng, “Cậu cứ mạnh miệng đi.”
Vừa nói, vừa theo bản năng nhìn xung quanh.
Trình Đóa kêu Hứa Lệ dẫn Thẩm Niệm Thâm tới đây, muốn để cho hai người có cơ hội ở bên nhau nhiều một chút. Từ lần trước Tôn Điềm Điềm đến ký túc xá tìm Thẩm Niệm Thâm, hai người đã nửa tháng không gặp mặt.
Trình Đóa nhìn xung quanh phía cửa một lát, rốt cuộc cũng thấy Hứa Lệ kéo Thẩm Niệm Thâm đi tới. Ánh mắt sáng lên, lập tức khều Tôn Điềm Điềm một cái.
Tôn Điềm Điềm đang ăn trái cây, đáp một tiếng, “Làm sao cậy?”
Trình Đóa bắt lấy tay cô, nhỏ giọng nói: “Thẩm Niệm Thâm.”
Tôn Điềm Điềm ngẩn người, theo bản năng ngẩng đầu, nhìn theo hướng tầm mắt Trình Đóa.
Quả nhiên thấy Thẩm Niệm Thâm từ cửa đi vào.
Nửa tháng không gặp, cánh tay đã được gỡ băng vải, nhìn chung rất tốt.
Thời điểm Tôn Điềm Điềm nhìn sang Thẩm Niệm Thâm, anh cũng vừa lúc nhìn thấy cô.
Tầm mắt hai người chạm nhau, Tôn Điềm Điềm ‘hừ’ một tiếng, trực tiếp cúi đầu, để lại bóng dáng kiêu ngạo cho Thẩm Niệm Thâm.
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Tôn Điềm Điềm tiếp tục ở đằng kia ăn uống, Hứa Lệ dẫn Thẩm Niệm Thâm qua đó.
Không khí có chút xấu hổ, Hứa Lệ lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Trình Đóa.
Trình Đóa vội vàng kéo Tôn Điềm Điềm, “Điềm Điềm—”
Lúc này Tôn Điềm Điềm mới ngẩng đầu, đôi mắt lại nhìn Hứa Lệ, cười tủm tỉm chào, “Chào Hứa học trưởng.”
Hứa Lệ: “… Ách…”
Tôn Điềm Điềm căn bản không hề nhìn Thẩm Niệm Thâm, người giảng hòa Hứa Lệ có chút xấu hổ, vì thế tìm lời nói, cười ha hả: “Sao gần đây anh lại cảm giác Điềm Điềm xinh đẹp hơn rất nhiều nha?”
Nói xong liền khều Thẩm Niệm Thâm, “Có phải không A Niệm?”
Thẩm Niệm Thâm nhìn Tôn Điềm Điềm, ‘ừ’ một tiếng.
Tôn Điềm Điềm liếc nhìn anh một cái, nhưng vẫn không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn.
Hứa Lệ nháy mắt với Trình Đóa, ý bảo nhường không gian lại cho hai người bọn họ, Trình Đóa hiểu ý, lập tức nói: “Điềm Điềm, tớ với Hứa Lệ qua bên kia chơi, cậu ở lại trò chuyện với Thẩm Niệm Thâm đi.”
Nói xong liền nắm lấy tay Hứa Lệ mà chạy đi mất.
Tôn Điềm Điềm tiếp tục ăn bánh kem, nghĩ thầm, ai muốn nói chuyện với cái hũ nút này chứ.
Học viện ngoại ngữ quả thật chuẩn bị cho bữa tiệc không tồi, bánh kem cực kì ngon.
Tôn Điềm Điềm đã liên tục ăn ba cái bánh kem, từ đầu đến cuối, không có ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm một cái, hoàn toàn xem anh như không khí.
Thẩm Niệm Thâm đứng ở bên cạnh một lát, rốt cuộc nhịn không được tìm cô nói chuyện, thấy Tôn Điềm Điềm đã bắt đầu ăn cái bánh thứ tư, nhẹ giọng nói: “Đừng ăn nhiều quá.”
Tôn Điềm Điềm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Niệm Thâm không tìm ra lời để nói, theo bản năng sờ mũi, nói: “Sẽ béo đấy.”
Tôn Điềm Điềm: “…” Người này thật là… Có thể nói chuyện đàng hoàng hay không!
“Béo cũng không liên quan đến anh!”
Thẩm Niệm Thâm: “…”
“Học tỷ, xin chào.” Tôn Điềm Điềm đang cãi nhau với Thẩm Niệm Thâm, phía sau đột nhiên có người vỗ nhẹ vai cô.
Cô ngẩn người, quay đầu lại liền thấy một nam sinh ôm một chú thỏ bông đứng phía sau.
Nam sinh này rất thanh tú, có chút thẹn thùng, “Chào học tỷ, em là Lâm Sở năm nhất khoa ngoại ngữ, đây là quà Giáng Sinh em tặng chị.”
Nói xong liền đem đưa chú thỏ bông trong tay cho Tôn Điềm Điềm.
Tôn Điềm Điềm rất xinh, từ sau khi chia tay Thẩm Niệm Thâm, trong trường có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô.
Nhưng cậu nam sinh trước mắt là lần đầu tiên cô thấy. Năm nhất sao?
Tôn Điềm Điềm có chút ngây ngốc, đối phương đại khái là sợ cô không nhận, trực tiếp đẩy chú thỏ bông vào tay Tôn Điềm Điềm, thuận tiện còn đưa cho cô một tấm thiệp màu hồng nhạt, sau đó không quay đầu mà bỏ chạy.
Tôn Điềm Điềm sửng sốt hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, cúi đầu nhìn tấm thiệp.
Câu đầu tiên chính là: Xin chào học tỉ Điềm Điềm, em là Lâm Sở năm nhất ban ba khoa ngoại ngữ Pháp, từ ngày đầu tiên khai giảng gặp chị ở nhà ăn, em liền thích chị,...”
Thẩm Niệm Thâm đứng ở phía sau Tôn Điềm Điềm, vóc dáng anh cao, đôi mắt rũ xuống liền thấy nội dung của tấm thiệp, trong lòng tức khắc nghẹn muốn chết.
Tôn Điềm Điềm nhìn nội dung, cất tấm thiệp rồi cao hứng nói: “Ôi, lúc nghỉ hè đến hải đảo chơi, có một đại sư đoán mệnh cho em, nói em năm nay vận đào hoa đặc biệt nở rộ.” Nói xong còn vuốt vuốt tóc, ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm Thâm một cái, cười rất chi là kiêu ngạo, “Không có biện pháp, quá xinh đẹp, thiên sinh lệ chất nan tự khí[1].”
[1] Thiên sinh lệ chất nan tự khí (天生麗質難自棄): Trời sinh ra chất đẹp đẽ, khó có thể bỏ đi được.
Thẩm Niệm Thâm: “…”
Tôn Điềm Điềm nói, còn cười với Thẩm Niệm Thâm, giơ chú thỏ bông trong tay lên, “Chú thỏ này đẹp chứ?”
Thẩm Niệm Thâm trầm khuôn mặt, “Rất xấu.”
Tôn Điềm Điềm tức khắc nhíu mày, “Cái gì?”
Thẩm Niệm Thâm ngực nghẹn đến mức hoảng, giống như giận dỗi, “Chữ xấu, người xấu, giọng nói cũng xấu.”