Người Vợ Nô Lệ

Chương 170: Noãn Noãn. . . Đừng Rời Đi Nữa Có Được Không?


#BooMew

Buổi sáng tìm kiếm hai cục thịt vất vả, Tư Noãn Noãn lên trên phòng vệ sinh cá nhân xong mới xuống dưới phòng khách.

Lê Bá Sâm đang ở bên dưới ngồi một tay cầm tách cà phê, còn một tay thì đặt bên bàn phím gõ gõ liên tục không thôi.

Tư Noãn Noãn vừa bước xuống, khi sắp đến gần thì cô liền lên tiếng.

" Anh đã kiếm được trường cho con chưa? "

Lê Bá Sâm bỏ tách cà phê xuống, ánh mắt yêu thương nhìn Tư Noãn Noãn một chút mới nói.

" Xong rồi, anh có liệt kê ra ba trường hàng đầu của nước J ra, em có thể xem rồi lựa chọn. "

Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu, tay cầm tài liệu mà Lê Bá Sâm chuẩn bị ra đọc.

" Có trường của Lê Thị đầu tư nữa sao? "

Lê Bá Sâm gật đầu một cái mới nói.

" Có. Nhưng anh không ép buộc em phải chọn. "

" Vấn đề an ninh cùng học vấn ở đó tốt không? "

" Tốt! "

" Vậy chọn cái này đi. "

" Nhưng. . . "

Tư Noãn Noãn lấy trường của Lê Thị đầu tư ra đọc thêm mới nói.

" Dù sao hai đứa nó cũng là con của anh, chứ không phải con của một mình tôi. " dừng một chút, cô mới nói.

" An ninh cùng học vấn tốt là được, sớm muộn gì chúng nó cũng tự lập. "

Ở một môi trường khác, đất nước khác, có lẽ vấn đề ngôn ngữ cũng như chữ cái sẽ làm khó Tư Noãn Thiên và Tư Noãn Thương một chút, nhưng thà rằng cho chúng bị người hơn chúng nó bắt nạt còn hơn cứ thấy chúng nó ỷ y bắt nạt người khác.



Càng vất vả, khó khăn thì mới có thể rèn luyện được tính kiên trì và mạnh mẽ, nếu như chuyện gì cũng thuận lợi thì sau này cả hai đứa nó không thể sống xa cô hay xa Lê Bá Sâm được.

Lê Bá Sâm gật đầu một cái.

" Có muốn đến đó tham quan không? "

Tư Noãn Noãn gật nhẹ đầu.

Lê Bá Sâm đứng dậy, kéo cô đi thẳng ra ngoài.

----

Trên xe.

Lê Bá Sâm im lặng lái xe, Tư Noãn Noãn cũng im lặng ngồi ngay vị trí phó lái.

Thật lâu sau, Lê Bá Sâm mới nói.

" Có lẽ là tuần sau anh sẽ sắp xếp được toàn bộ công việc. "

" Ừ! "

" Anh muốn dành nửa tháng để bên cạnh em và hai con được không? "

" Được. "

" Noãn Noãn. . . đừng rời đi nữa có được không? "

Tư Noãn Noãn quay đầu nhìn Lê Bá Sâm một cái mới nói.

" Không phải tôi đã từng nói là sẽ bên anh rồi sao? "

Không gian trong xe giống như trôi qua chậm đi, cả hai đều im lặng, Lê Bá Sâm hít một hơi sâu mới nói.

" Anh tin em. "



-----

Nửa đêm hôm trước.

Mười một giờ khuya.

" Lê Tổng. . . chuyện anh hỏi tôi cũng không biết trả lời anh như thế nào nữa! "

Lê Bá Sâm nhíu chặt mày, tay anh nắm chặt thành nắm đấm nói.

" Bác sĩ Đổng, có gì thì anh cứ nói. "

Người được gọi là bác sĩ Đổng cười khổ một cái mới nói.

" Thật ra thì việc ngài phẫu thuật không thể nào thay đổi, hơn nữa, để ngài giữ nguyên ký ức là chuyện không có khả năng. "

" Ý của anh là. . . " Lê Bá Sâm run lên.

Bác sĩ Đổng nói.

" 100% thì chỉ có 9% ngài có thể nhớ lại còn 91% ngài phải mất trí nhớ. "

Dừng một chút ông lại nói.

" Trong 9% đó, thật sự nhìn con số 9 cứ như lớn nhưng từ ngày tôi phẫu thuật cho những bệnh nhân giống như ngài, chỉ có một người duy nhất nhớ hết toàn bộ ký ức mà không cần phải mất rồi từ từ nhớ lại. "

Lê Bá Sâm mím môi, cảm giác lo lắng này là đều không thể tránh khỏi.

" Còn tỉ lệ thành công là bao nhiêu? "

" 50/50. "

Bác sĩ Đổng lại nói.

" Tuy khối u của ngài rất lành tính, nhưng nó là quả bom nổ chậm. Ngài cứ nghĩ nó là cục mụn đi, từ từ lớn lên không hề ảnh hưởng gì chúng ta, nhưng lâu lâu nó lại gây đau, cũng như khối u của ngài, nó không di căn ra những nơi khác nhưng nó lớn dần, tuy tỉ lệ lớn rất chậm, chậm đến nỗi không dễ phát hiện, chính là hiện tại nếu ngài quá lo lắng căng thẳng thì ngài sẽ hôn mê. Ít nhất vài tiếng nhiều nhất vài tuần. "

" Ngài đừng suy nghĩ nhiều, cứ bình thường đi. . . nhưng đừng trì hoãn phẫu thuật nữa, một năm sau, ngài có muốn phẫu thuật cũng không thể phẫu thuật. "