Ngụy Lão Đại! Anh Thật Tàn Nhẫn

Chương 2: Ánh trăng sáng


Ôm cánh tay bị thương nặng Trình Ngữ Yên bước đi trên đoạn đường đến chỗ để xe, người qua đường nhìn cánh tay đẫm máu của cô cũng ngại giúp đỡ.

Vết thương chảy máu càng lúc càng nhiều khiến gương mặt cô tái nhợt hẳn.

Đi một đoạn đường sắp đến nơi Trình Ngữ Yên đậu xe thì một chiếc xe hơi lớn đậu ngay trước cô chặn đường đi của Trình Ngữ Yên.

Nhìn sơ qua loại xe trước mắt Trình Ngữ Yên cũng nhận biết được trước mắt là vị nào.

Cánh cửa ghế lái phụ mở ra một bóng dáng thanh thuần từ trong xe bước ra, hình dáng thiếu nữ đôi mươi tươi tắn với đôi mắt to tròn kèm theo mái tóc màu hạt dẻ mang hơi thở thanh xuân.

Dáng vẻ thanh thuần của thiếu nữ cùng là lí do khiến Ngụy Tần lưu luyến không dứt, Lý Lạc gương mặt hoảng hốt chạy đến bên cạnh Trình Ngữ Yên.

"Chị Yên! Chuyện gì thế này?"

Vội vã đỡ Trình Ngữ Yên lên, Lý Lạc vội nhờ sự giúp đỡ của tài xế đưa cô vào trong xe.

Ngồi trên xe Trình Ngữ Yên nhìn cô gái nhỏ ân cần băng bó lại vết thương cho mình, gương mặt ngây ngô của thiếu nữ khiến cô mềm lòng: "Dù có chuyện gì xảy ra, chị sẽ không ngăn cản việc em và Cẩm An tiến đến với nhau đâu..."

Lý Lạc dường như cũng biết được sự việc lần này, ánh mắt em lộ rõ vẻ bất lực: "Em... Em không nghĩ vì em mà anh Tần lại..."

Trình Ngữ Yên thở dài, dịu dàng xoa đầu em.

"Chị không trách em, ở đây không ai trách em cả."

Bản thân đã bị thương đến mức như này nhưng Trình Ngữ Yên lại an ủi người gây ra là em khiến Lý Lạc không kìm được mà rưng rưng: "Chị Yên... chị thật tốt."



Nhanh chóng cả hai chị em đều đã đến biệt thự riêng của hai vợ chồng Hứa Tổng, chiếc xe đặc biệt nhanh chóng được bảo vệ an ninh xác nhận cho vào bên trong.

Hai chị em cùng bước đến phòng làm việc của Hứa Cẩm An, Trình Ngữ Yên chỉ mới chạm đến tay nắm cửa lập tức có một lực đạo đá đến phía cô.

Trình Ngữ Yên nhanh chóng né được cú đá còn không quên kéo lấy Lý Lạc che chắn sau lưng mình, cô nhanh chóng bồi lại cho kẻ đánh lén kia một đấm vào thẳng phần bụng khiến nữ nhân kia nằm ra ôm bụng đau đớn cũng vì thế mà vết thương ở cánh tay khiến Trình Ngữ Yên đau nhói.

Lý Lạc thấy nữ nhân đau đớn ôm bụng nằm dưới đất muốn đến đỡ cô ta dậy liền bị Trình Ngữ Yên kéo lại: "Đừng lại gần, cô ta khi nãy còn tính tấn công em."

Bỏ mặc cho nữ nhân đang nằm kia Trình Ngữ Yên kéo tay Lý Lạc đi thẳng vào trong phòng làm việc của Hứa Cẩm An.

"Là ai không được sự cho phép của tôi mà bước vào đây?"

Trước mắt hai chị em là một người đàn ông quyền quý đang quay quay lưng lại với hai người, nhìn bộ dáng thưởng thức ly rượu vang kia của nam nhân Trình Ngữ Yên mặc kệ cánh tay đau nhức của mình mạnh bạo đi đến.

Một chân cô đạp vào chiếc bàn làm việc khiến nó lay chuyển, Hứa Cẩm An đến mức này không còn nhởn nhơ nữa mà đã biết người đến là ai.

"A...ha Ngữ Yên... chị có gì từ từ nói... chúng ta là chị em với nhau mà."

Vừa dứt lời Hứa Cẩm An bị Trình Ngữ Yên nắm lấy vành tai kéo đến trước mặt Lý Lạc, liên tục càm ràm: "Tên nhóc nhà cậu, mới sáng sớm đã gây lộn có biết tôi mệt mỏi như nào không?...v..v..."

Cảnh tượng này cũng chọc cười Lý Lạc khiến em cười rộ lên, nụ cười xinh xắn lộ hai lúm đồng tiền khiến Cẩm An đau đớn biến mất mà sung sướng bay lên chín tầng mây.

Trình Ngữ Yên thở dài buông tay nhìn nam nhân đang ôm tai suýt xoa.

Không để tâm đến câu nói khi nãy của Trình Ngữ Yên, Hứa Cẩm An để ý đến vết thương được băng bó một cách lộn xộn trên cánh tay cô: "Có chuyện gì khiến chị bị thương sao? Tiểu Lạc giúp chị băng bó

sao?"



Nhắc đến đây ánh mắt của Trình Ngữ Yên hơi trầm xuống nhìn vào vết thương trên tay cười gượng: "Là do Ngụy Tần làm... chị không ngờ nó lại nổi giận đến mức thế..."

Hứa Cẩm An im lặng không nói gì chỉ lấy ra hộp cứu thương nhẹ nhàng gắp viên đạn ra giúp Trình Ngữ Yên xử lí vết thương.

"Trước giờ em thật sự xem hai người là gia đình... nhưng việc em yêu Tiểu Lạc và em ấy yêu em là một điều không thể phủ nhận. Anh Tần cũng làm em rất khó xử..."

Khẽ cười trừ Trình Ngữ Yên vỗ nhẹ đầu cậu em trai, giọng nói nghiêm nghị như một người chị cả nói: "Đừng lo, chị sẽ cố gắng giúp em vào hôn lễ... em chỉ cần hạnh phúc còn Ngụy Tần chị sẽ giúp em."

Anh biết... Hoàn toàn biết cô chị kết nghĩa này của mình đang rất buồn, nụ cười ấy chỉ để an ủi anh mà thôi.

Tình cảm của Trình Ngữ Yên dành cho Ngụy Tần hầu như ai cũng biết và hình như chính hắn cũng biết, chỉ là Ngụy Tần từ nhỏ đến hiện tại thật sự quá cố chấp... y như Hứa Cẩm An và Trình Ngữ Yên vậy.

Lý Lạc lúc này cũng lên tiếng với vẻ mặt tức giận nhìn về phía Hứa Cẩm An: "Sao anh lại không nói? Vì em mà khiến cho chị Yên phải bị thương nặng như thế sao?"

Lý Lạc tức đến nghiến răng nghiến lợi trực tiếp rút khẩu súng lục trong túi ra: "Để em đi tính sổ với tên Ngụy Tần đó."

Thời khắc này Hứa Cẩm An cùng Trình Ngữ Yên cũng hoảng hốt vội chạy đến người thì giữ Hứa Lạc Lạc lại còn người thì đứng chặn cửa.

"Bình tĩnh đi Lạc Lạc, em mà làm thế thì chị Yên sẽ rất buồn."

Dần bĩnh tĩnh lại Lý Lạc trừng mắt với Hứa Cẩm An rồi ôm lấy tay của cô ngoan ngoãn nói: "Thôi chị đừng buồn, sẽ có ngày anh Tần sẽ nhận ra tình cảm của anh ấy thôi."

Để trấn an Lý Lạc, Trình Ngữ Yên cũng chỉ đành mỉm cười xoa đầu cô bé: "Ừm."

Chắc Ngụy Tần không ngờ rằng ánh trăng nhỏ của hắn lại "dịu dàng" đến vậy đâu...