Từ ngày ấy Trình Ngữ Yên không hề nghe từ thuộc hạ về động thái của Ngụy Tần nữa, trong đầu cô lại hiện lên hàng loạt ý nghĩ khác nhau.
Với tính cách của Ngụy Tần thì hắn sẽ không bao giờ chịu để yên cho người hắn vốn mặc định chọn là thích đó có thể bên cạnh nam nhân khác được.
Cũng chính tính cách ương bướng và cứng đầu này của hắn khiến cho Trình Ngữ Yên không khỏi đau đầu, làm sao để một người Bạch Đạo đấu với Hắc Đạo trong ngày đại hôn cho được.
Lần này Trình Ngữ Yên không ra tay thì không thể nào mà yên ổn hoàn thành hôn lễ được.
Tối hôm đó.
Vì lo sợ Lý Lạc sẽ bị bắt cóc nên Trình Ngữ Yên đã đến nhà của em ấy mặc dù thân thủ của em cũng chẳng phải dạng tầm thường nhưng vì phòng hờ mọi khả năng Trình Ngữ Yên đến nhà Lý Lạc qua đêm chính là biện pháp tốt nhất.
Nhưng vấn đề lớn nhất ở đây chính là cái tên nhóc Hứa Cẩm An này đứng ngồi không yên chưa cưới vợ về mà cứ ghé qua hết ăn tối rồi cùng Lý Lạc phát cơm chó khiến Trình Ngữ Yên ngồi coi phim cũng
không yên nữa.
Đổi đóa với đôi tình nhân này cô trực tiếp dùng sức mạnh của cánh tay túm lấy Hứa Cẩm An ném ra ngoài cửa: "Mai là đến hôn lễ rồi cậu mau về lo liệu cho chị!"
Thấy bà chị nổi đóa Hứa Cẩm An cũng vội vã rời đi sợ lại ăn một cú đấm giống y như con ả hôm bữa.
Cũng đã đến khuya Lý Lạc vì ngày mai tổ chức hôn lễ nên đã đi ngủ sớm, đồng thời lúc này Trình Ngữ Yên cũng nhận được động thái sắp tới của Ngụy Tần do Tiểu Lí thư kí của hắn gửi đến.
Tiểu Lí chính là người được Trình Ngữ Yên nâng đỡ hầu như việc nào không tán tận lương tâm cậu đều giúp đỡ cho cô cả.
Sau khi nhận được động thái sắp tới của Ngụy Tần thì Trình Ngữ Yên cũng gọi cho Hứa Cẩm An bắt đầu kế hoạch.
Sáng sớm hôm sau Lý Lạc được trang điểm xinh đến mức ngỡ như tiên nữ hạ phàm, em vui vẻ đứng trước gương xoay một vòng: "Chị Yên! Chị xem xem có đẹp không nào?"
Trình Ngữ Yên tươi cười đáp lại: "Lạc Lạc đẹp lắm."
Khoảnh khắc này cuối cùng cũng đến rồi, chiếc xe rước dâu được Hứa Cẩm An sai đến rước cuối cùng cũng đến, từ trong biệt thự bước ra là Lý Lạc nhưng được che bằng một cây dù, có lẽ là che nắng tránh cho cô dâu thấy nóng.
Lý Lạc ngồi lên xe và rồi chiếc xe cũng nhanh chóng khởi hành, nhưng đi được giữa đường thì một chiếc xe lớn quen thuộc được dừng lại chặn đầu xe rước dâu của Lý Lạc.
Từ bên xe kia bước xuống là Ngụy Tần, hắn vẻ mặt đắc thắng nhìn chiếc xe rước dâu trước mặt.
"Cuối cùng Lạc Lạc em vẫn sẽ thuộc về tôi mà thôi."
"Ồ? Vậy sao?"
Trước sự ngạc nhiên của hắn Trình Ngữ Yên bình thản bước xuống xe nhìn Ngụy Tần đầy thách thức, bộ lễ phục khi nãy cô mặc cũng nhanh chóng được thay bằng bộ đồ hằng ngày.
"Ngữ Yên! Mày cố tình ngăn cản tao sao?"
Cô mỉm cười: "Tiếc thật nhưng cô dâu thật đã được đưa đi rồi."
Sắc mặt Ngụy Tần cũng trầm hẳn, có lẽ lần này hắn thực sự tức giận rồi... ném áo khoác qua một bên với giọng nói phẫn nộ hắn nói: "Mày là bạn thân của tao mà cứ năm lần bảy lượt ngăn cản tao, lần này tao không nhẹ tay đâu."
Trình Ngữ Yên nhún vai: "Thế sao? Không phải do mày cứng đầu sao? Mày đối với Lạc Lạc chỉ là sự cạnh tranh với Cẩm An mà thôi..."
"Câm miệng."
Hắn tức giận lao về phía Trình Ngữ Yên, cô cũng chẳng vừa vứt phăng đi chiếc áo khoác của mình tiếp nhận trận đấu với Ngụy Tần.
Cú đấm nhanh chóng tiến đến cũng đã bị cô né được, cô tiếp tục bồi cho hắn thêm một cú ở vùng bụng.
Rút kinh nghiệm khi trước hắn đã né được nhưng lại bị trúng chiêu của cô, Trình Ngữ Yên đổi chân đá mạnh vào phần hông của hắn khiến hắn phản ửng chẳng kịp mà ngã xuống. Tốc độ quá nhanh của cả hai khiến cho thuộc hạ ở hai bên không biết tình hình như nào.
Từng cú đá cú đấm cứ tiến đến khiến cả hai đều thương tích đầy mình, khoảnh khắc ấy bỗng dưng một tiếng súng nổ lên.
"Đoàng"
Nhìn xuống vùng bụng của mình, Trình Ngữ Yên nhìn về phía hắn. Sau lưng hắn chính là Lâm Uyển siêu xạ thủ của trụ sở, chân vốn đã không còn sức Trình Ngữ Yên liền ngã xuống.
Đối mặt với Trình Ngữ Yên đã dính đạn Ngụy Tần trong lòng bỗng hiện lên một tia đau xót nhưng cuối cùng vẫn bị bỏ ra sau đầu, ánh mắt tức giận quay lại nhìn Lâm Uyển đang cầm khẩu súng lục mà tát mạnh.
"Khốn kiếp! Đây là cuộc chiến của ta và Ngữ Yên, ai cho ngươi quyền chen vào?"
Bị Lão Đại trách mắng Lâm Uyển cũng hoảng sợ muốn nói nhưng lại cúi đầu.
"Đoàng"
Mạng sống của Lâm Uyển cũng nhanh chóng được hắn chính tay kết thúc, đi về phía Trình Ngữ Yên hắn cười khẩy: "Cô cũng thật thất bại đấy."
Mặc cho vết thương đang chảy máu Trình Ngữ Yên vẫn đứng dậy như không xảy ra vấn đề gì, cô cười khẩy: "Dù sao nhiệm vụ của tôi là câu thời gian mà."
Ngụy Tần giật mình nhìn lại đã đến tối, hắn nghiến răng tức giận trừng Trình Ngữ Yên bồi cho cô một cái tát rồi rời đi.
"Phá hoại hết chuyện tốt của tôi."
Ngụy Tần rời đi rồi, để lại Trình Ngữ Yên đứng như tượng mặc cho vùng bụng máu vẫn tuôn ra không ngừng. Nước mắt cứ thế theo bao cảm xúc mà rơi xuống, đau thật... Trình Ngữ Yên dần cảm thấy mệt mỏi rồi.