Nguyệt Hàn

Chương 62: Xin dừng bước (2)


Quạt giấy gấp lại, Thẩm Nguyệt Hy ngoắt tay với nhóc con hư hỏng. Quý Nhiên Hàn đi vào rồi ngồi xuống ghế bên cạnh "Tiên sinh có chuyện gì sao?".

Thẩm Nguyệt Hy khẽ lắc đầu "Không sao, Nhiên Hàn có chuyện gì muốn nói sao?".

Quý Nhiên Hàn lúng túng sau đó lắc đầu "Không có đâu tiên sinh".

Thẩm Nguyệt Hy suy nghĩ một chút, y cười khẽ, nhẹ nhàng gấp quạt lại "Sức khỏe bác gái sao rồi?".

Quý Nhiên Hàn có chút lo lắng mà cúi đầu xuống "Gần đây mẹ của không ổn, bà hay ho và đau trong người...".

Thẩm Nguyệt Hy lấy ra vài viên kẹo ngọt đưa cho Quý Nhiên Hàn, y khẽ nói "Ừm, cũng gần tới kỳ thi đại học rồi, cậu ôn thi thế nào? Có lẽ việc đồng áng khiến cậu khó để ôn đúng không?".

Quý Nhiên Hàn gật đầu, Thẩm Nguyệt Hy chống cằm, ngón tay thon dài gõ nhẹ thành ghế vang lên các âm đều tai.Y lười biếng nhìn thiếu niên trước mặt sau đo nói "Có tin tưởng chứ?". Quý Nhiên Hàn gật đầu "Tin tưởng".

Thẩm Nguyệt Hy rũ mi xuống "Vậy a, ta sẽ để Hoài Tẫn và Mạch Vân giúp cậu thu dọn đồng áng, thuốc men ta sẽ để cậu ghi nợ, sau này trả lại đúng số tiền đó, hiểu?".

Quý Nhiên Hàn gật đầu, mắt sáng rực cầm lấy tay y "Cảm ơn tiên sinh, Nhiên Hàn sẽ cố gắng". Thẩm Nguyệt Hy khẽ gật đầu, y rụt tay lại "Cảm ơn là được, không cần động tay động chân, cậu muốn thi trường nào?".

Quý Nhiên Hàn suy nghĩ về kiếp trước mình chọn trường kinh tế, hắn nhìn rồi nói "Tôi muốn học trường y". Thẩm Nguyệt Hy sờ nhẹ cằm "Ân, vậy cần dạy thêm?". Quý Nhiên Hàn suy nghĩ rồi đưa tay lên ngực "Chỉ cần tiên sinh giúp đỡ, sau này Nhiên Hàn nhất định trả lại toàn bộ cho tiên sinh gấp chục lần".

Thẩm Nguyệt Hy mỉm cười rất nhẹ nhưng chỉ trong thoáng chốc, y đưa tay búng trán hắn "Được, sau này phải trả lại cho ta, từ ngày mai, buổi tối qua nhà của ta học bài, có thể ngủ qua đêm, hiểu?". Quý Nhiên Hàn ngốc trong nụ cười kia, hắn nhớ lúc trước tiên sinh rất ít cười, nhưng tiên sinh thật sự rất đẹp, hắn tay che trán rồi đỏ mặt gật đầu "Vâng tiên sinh".

......................

Từ sau ngày hôm đó.

Quý Nhiên Hàn buổi sáng lên lớp, không cần xin nghỉ để làm đồng, ở nhà có Mạch Vân và Hoài Tẫn giúp mẹ Quý làm việc, buổi trưa tranh thủ qua nhà của Thẩm Nguyệt Hy ăn cơm và học bài, buổi chiều làm đồng, tối nấu cơm cho mẹ rồi cầm qua cho Thẩm Nguyệt Hy một ít đồ ăn rồi ôn và học bài.

Quý Nhiên Hàn nhìn Mạch Vân đang pha trà ăn bánh ngọt, mỹ tư tư vô cùng, Hoài Tẫn nằm dài trên ghế sô pha vừa bất mãn "Cậu chủ, bao giờ mới có thể quay về vậy, ở đây chán quá, chỉ muốn ngủ".

Thẩm Nguyệt Hy đang giảng sinh cho Quý Nhiên Hàn đã lâu không học ôn đại học, y bình tĩnh nói "Im lặng đi lên lầu ngủ". Mạch Vân rót 2 ly trà lạnh ra, đặt dĩa bánh ngọt xuống rồi lên lầu. Mạch Vân vừa lên, Hoài Tẫn đã chạy theo khoác vai cậu "A Vân à, đi, chúng ta lên trên chơi đi, kệ 2 cái người khô mộc kia".

Thẩm Nguyệt Hy tiếp tục ôn luyện cho Quý Nhiên Hàn.

Từ ngày mà Quý Nhiên Hàn ôn thi thì Lê Kiều Vân không có cơ hội gặp, nên khá khó chịu nên nàng chuyển qua ra tay với Quý mẫu, nhưng Quý mẫu được trông rất cẩn thận, 2 mỹ nam tử như Mạch Vân và Hoài Tẫn đã thu hút hết ánh mắt người trong thôn. Người trẻ tuổi, đẹp mắt lại tốt bụng, ai lại không thích?

Lê Kiều Vân cũng dính thính của mỹ nam ôn nhu như Mạch Vân, nhưng nàng nhớ lại kiếp trước người này cũng sẽ rời đi nên không khá khẩm gì lắm.

Bà mai cũng tới rồi, Lê Kiều Vân muốn làm mai với nhà của Quý gia khiến Lê mẫu khó chịu.



Lê mẫu tức giận nói "Con định gả cho cái tên kia làm gì chứ, nhà kia có gì đâu, con thích mặt thì cũng phải chú ý tới tiền bạc được không?". Lê mẫu cực kỳ tức giận, kiên định không cho.

Lê Kiều Vân ủy khuất bỏ nhà ra đi chạy đi tới nhà họ Thẩm, nàng ta chạy mà còn chạy xô thẳng Thẩm Nguyệt Hy.

Thẩm Nguyệt Hy đang ôm chồng sách thì bị xô: "!".

Quý Nhiên Hàn thấy hết nên nhanh chóng chạy qua, Thẩm Nguyệt Hy phản ứng nhanh nên tay vịn được tường. Y sờ nhẹ ngực mình, hết hồn.

Sau đó trái tim nhói lên, sắc mặt y tái nhợt. Mạch Vân và Hoài Tẫn cảm nhận được, Mạch Vân lập tức chạy qua, Quý Nhiên Hàn thả sách xuống rồi đi qua lấy sách trên tay y và đỡ y "Tiên sinh...".

Mạch Vân khó chịu nhưng vẫn như cũ sắc mặt "Để cậu chủ ngồi xuống".

Thẩm Nguyệt Hy khó chịu ngồi xuống uống thuốc, Lê Kiều Vân nước mắt nước mũi không ai chú ý, à, có người chú ý.

Hoài Tẫn có sát ý rồi. Thẩm Nguyệt Hy uống thuốc xong, y mệt mỏi khẽ nói "Ổn rồi...".

Mạch Vân kiểm tra tâm mạch của y, cậu cụp mi xuống "Cậu chủ, hôm nay nghỉ ngơi trước đi". Thẩm Nguyệt Hy đứng dậy, y khẽ gật đầu "Được, đỡ ta đứng lên".

2 người đỡ y đứng dậy, Hoài Tẫn chất vấn Lê Kiều Vân "Cô tới đây làm gì". Lê Kiều Vân nức nở khóc hết sức đáng thương "Hức... Ta.... Ta tới tìm Nhiên Hàn...".

Quý Nhiên Hàn khẽ cau mày "Tìm ta làm gì". Lê Kiều Vân đưa tay muốn kéo tay áo của Quý Nhiên Hàn thì bị hắn tránh né "Nhiên Hàn... Ta... Ta muốn gả cho cậu...".

Quý Nhiên Hàn: "...".

Thẩm Nguyệt Hy: "Khụ" muốn cướp đối tượng của ta?

Quý Nhiên Hàn nghe y ho thì lo lắng quan sát y "Tiên sinh, ta dìu người lên phòng nghỉ ngơi". Thẩm Nguyệt Hy cười gượng, yếu ớt vô cùng "Không sao... cậu nói chuyện với...khụ... cô ấy đi".

Thẩm Nguyệt Hy đảm mạc nhìn qua Lê Kiều Vân, mắt phượng sắc sảo lại lạnh lùng vô cảm, nhưng khi nhìn Quý Nhiên Hàn lại dịu dàng hơn rất nhiều.

Quý Nhiên Hàn càng áy náy dìu y "Là lỗi của Nhiên Hàn, để Nhiên Hàn dìu tiên sinh".

2 người lên lầu, Lê Kiều Vân không dám động đậy cũng bị Mạch Vân đuổi khéo đi, khi nàng ta đi thì Mạch Vân vỗ vai Hoài Tẫn "Không được giết người". Hoài Tẫn bất mãn nói "Nhưng mà nàng ta suýt hại chủ nhân".

Mạch Vân khẽ nói "Không sao, ta vừa lấy đi một nửa may mắn trong cuộc đời của nàng ta, sau này sẽ càng khổ mà thôi, vạn kiếp bất phục".

Hoài Tẫn nhìn qua Mạch Vân mặt ôn hoà như vậy, thật rất giống chủ nhân, cậu cúi đầu hôn lên môi Mạch Vân, khẽ mút mẹ môi của cậu ấy, khẽ thì thầm "A Vân thật giỏi".

Mạch Vân đỏ mặt lùi lại, Hoài Tẫn mỉm cười rồi bế ngang Mạch Vân lên, vui vẻ ngửi ngửi cổ của cậu ấy "Nào, chúng ta đi ngủ thôi, muốn A Vân dạy dỗ".



Mạch Vân: QAQ

......................

Từ sau ngày hôm đó.

Lê Kiều Vân ra sức tìm gặp Quý Nhiên Hàn nhưng không thể, nàng ta khó chịu rồi bực mình đổi đối tượng sang người trong huyện, tương lai sẽ làm quan. Lê Kiều Vân cười lạnh, nàng ta nhất định sẽ thoát khỏi cái nghèo.

Quý Nhiên Hàn ra sức học tập, cố gắng thay đổi tương lai của mẹ Quý, nhưng vẫn không thể làm được gì, mẹ Quý qua đời, nhưng bà vui vẻ rất nhiều. Bà vui vì con trai bà có người quan tâm ngoài bà. Bà dặn con bán heo, gà, trâu đi làm tiền, không thể nợ Thẩm Nguyệt Hy quá nhiều, ruộng có thể cho thuê, chứ đừng bán.

Từ sau khi mẹ Quý qua đời, Quý Nhiên Hàn càng thêm điên dại, hắn càng ra sức học tập nhiều hơn, đôi khi Thẩm Nguyệt Hy dậy uống nước phải kéo Quý Nhiên Hàn về phòng ngủ. Sau đó Thẩm Nguyệt Hy dứt khoát 11 giờ kéo Quý Nhiên Hàn đi ngủ chung với mình để cấm cậu ấy thức khuya quá nhiều.

Quý Nhiên Hàn nhìn tiên sinh đang nằm ngủ, dáng vẻ tiêu chuẩn vô cùng, hắn nhìn y liên tục, càng sợ hãi sẽ giống mẹ của hắn cũng rời đi, kiếp trước hắn không làm được gì cả, khi tiên sinh mất, hắn đang ở chỗ khác làm việc, hắn không gặp được tiên sinh lần cuối. Hắn sợ vô cùng, nếu không thể thay đổi tương lai, thì hắn trùng sinh được cái gì chứ?

Suy nghĩ mông lung, hắn không nhận ra bàn tay của mình bị cầm lấy, khi người hắn nhìn quay qua, hắn ngơ ngác rồi hỏi "Tiên sinh?".

Thẩm Nguyệt Hy lười biếng ừ nhẹ, y vươn tay chạm lên mi tâm hắn vuốt nhẹ "Đừng cau mày, ngủ đi". Quý Nhiên Hàn nhìn tiên sinh, sau đó hỏi "Tiên sinh, Nhiên Hàn ôm người được không?".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Được", y dang tay ra, hắn ôm y, vùi đầu vào lồng ngực y, cảm nhận được nhịp tim của tiên sinh rất loạn, lúc nhanh lúc chậm, rất không ổn định. Bàn tay tiên sinh cũng lạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Quý Nhiên Hàn khẽ hỏi "Tiên sinh, nếu Nhiên Hàn đậu đại học ở Thành Đô, tiên sinh có đến đó không?".

Thẩm Nguyệt Hy tay luồn vào tóc hắn, y khẽ hỏi "Nhiên Hàn muốn ta đến đó?". Quý Nhiên Hàn khẽ ừ một tiếng "Nhiên Hàn sợ lắm, Nhiên Hàn không còn gì cả... Chỉ còn tiên sinh".

Thẩm Nguyệt Hy hơi cúi đầu, y hôn nhẹ trán hắn, giọng rất bình tĩnh "Nhiên Hàn, tiên sinh sẽ tới Thành Đô với em, em đừng lo, Tiên sinh sẽ ở với em".

Quý Nhiên Hàn ôm y chặt hơn nhưng sợ y đau nên buông lỏng y ra, Thẩm Nguyệt Hy khẽ để hắn ôm eo mình "Không sao, ta ổn, em cứ tự nhiên, ngoan, ngủ đi, mai còn đến huyện học bài".

Quý Nhiên Hàn ừ nhẹ, sau đó dần chìm trong mùi tuyết liên mà thiết đi.

Trong giấc mơ, Quý Nhiên Hàn mơ thấy cảnh tượng tang lễ của Thẩm Nguyệt Hy thì giật mình tỉnh lại. Khi tỉnh lại không biết từ bao giờ đã ôm chặt người trong lòng, môi gần sát với môi tiên sinh.

Mặt hắn nhanh chóng đỏ bừng, thằng em cũng có phản ứng, hắn giật mình vô cùng không dám cử động mạnh, hơi thở thơm mát kia phả vào mặt hắn làm hắn căng thẳng, lồng ngực phập phồng, bất tri bất giác hắn nếm thử bờ môi mềm mại kia, nó có hơi ấm.

Sau đó hắn giật mình buông y ra và vào phòng tắm, khi Quý Nhiên Hàn đi vào phòng tắm, người đang ngủ chậm mở mắt ra. Thẩm Nguyệt Hy quan sát thời gian trong đồng hồ quả quýt, mới 6 giờ sáng, phản ứng sinh lý bình thường mà thôi.

Y không vui, gối ôm ấm áp mất rồi, không vui chút nào cả.

Sau sự việc kia, Quý Nhiên Hàn chạm vào tay y là sợ, nhìn môi y là đỏ mặt, tối ngủ cũng cách xa luôn, như bé mèo nhỏ sợ hãi, đáng yêu khiến Thẩm Nguyệt Hy muốn vuốt lông cho hắn.