Nguyệt Lạc Hoa Nhiên

Chương 13: Quá trình luyện tập


Trời còn mờ sương, Yên Nhiên Tuyết nhẹ nhàng ra khỏi phòng, cảm nhận không khí mát lạnh của buổi sáng sớm. Bầu trời vẫn còn xám mờ, nhưng ánh bình minh đã dần ló dạng nơi chân trời. Nàng quyết định chạy bộ vài vòng quanh khuôn viên tông môn để khởi động và giúp cơ thể linh hoạt trước khi bắt đầu một ngày mới đầy thử thách.

Trong lúc chạy, nàng thoáng thấy các đồng học cũng đã thức dậy từ sớm. Trên những bãi tập rải rác trong tông môn, từng nhóm đệ tử đã bắt đầu quá trình luyện tập của mình. Đinh Thiên đang luyện lại những chiêu thức tấn công với sự tập trung tuyệt đối, mỗi đòn đánh đều mạnh mẽ và dứt khoát. Lan Tố thì nhẹ nhàng thực hiện từng động tác thân pháp linh hoạt, chuyển động như làn gió, nhanh nhẹn và uyển chuyển. Còn Hạ Vân và Lý Vân, cả hai cùng phối hợp luyện tập, vừa trao đổi chiêu thức vừa hỗ trợ nhau hoàn thiện từng đòn thế.

Không khí luyện tập buổi sớm vừa yên ả lại vừa tràn đầy sức sống, sự hăng say của các đồng học như truyền thêm động lực cho Yên Nhiên Tuyết. Nàng mỉm cười, cảm thấy lòng mình cũng dâng lên một niềm phấn khích khó tả.

Hoàn thành vài vòng chạy bộ, Yên Nhiên Tuyết dừng lại, điều chỉnh hơi thở và hít sâu một hơi không khí trong lành. Nàng nhớ lại 12 thức trong quyển kiếm pháp lão sư giao cho và tự nhủ phải tận dụng từng khoảnh khắc để nắm vững chúng. Với quyết tâm đó, Yên Nhiên Tuyết chọn một khu vực yên tĩnh để luyện tập, nhưng khi vừa đến nơi, nàng chợt nhận ra sư tỷ Lâm Nguyệt Chi đã có mặt ở đó từ bao giờ. Lâm Nguyệt Chi, với dung mạo thanh thoát và dáng vẻ bình tĩnh, đang nghiêm túc tập trung vào việc tu luyện. Ánh mắt nàng sáng rực, khí chất uy nghiêm nhưng lại không kém phần điềm đạm, toát lên sự tự tin và bản lĩnh của một người tu đạo đã tiến tới cảnh giới Khai Quang trung kỳ – một cảnh giới mà bao nhiêu đệ tử trong tông môn vẫn còn đang phấn đấu để đạt tới.

Lâm Nguyệt Chi vốn là đệ tử trẻ tuổi và có tài năng xuất chúng của tông môn, được các trưởng bối đánh giá cao và xem như viên ngọc quý cần được mài dũa. Với căn cơ vững chắc và sự kiên định trong tu luyện, nàng đã sớm trở thành hình mẫu cho nhiều đệ tử khác trong tông môn, không chỉ vì tài năng vượt trội mà còn vì phẩm chất khiêm nhường, kiên nhẫn của mình. Mỗi khi luyện tập, Lâm Nguyệt Chi luôn dồn toàn bộ tâm trí vào chiêu thức, từng đường kiếm của nàng nhẹ nhàng mà sắc bén, giống như nước chảy không ngừng nhưng ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng.

Nhìn sư tỷ luyện kiếm, Yên Nhiên Tuyết cảm thấy trái tim mình như bị cuốn hút vào từng chuyển động. Nàng ngưỡng mộ Lâm Nguyệt Chi từ lâu, không chỉ vì tài năng mà còn vì tinh thần chuyên tâm của sư tỷ. Sự điềm tĩnh và tự tin trong từng đường kiếm của Lâm Nguyệt Chi khiến nàng cảm nhận được vẻ đẹp uyển chuyển nhưng mạnh mẽ của người tu đạo.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương thơm thanh khiết của hoa cỏ, từng cánh hoa rơi và lá bay lượn, tạo nên một khung cảnh thanh bình và đẹp đến nao lòng. Dưới bầu trời trong trẻo, Lâm Nguyệt Chi như hòa mình vào thiên nhiên, uyển chuyển theo từng làn gió. Từng chuyển động của nàng tựa như dòng suối trong, linh hoạt mà mượt mà, phối hợp nhịp nhàng với nhịp điệu của tự nhiên.

Tóc nàng bay nhẹ, từng sợi mềm mại như tơ lụa, hòa vào làn gió và ánh sáng ban mai. Y phục trắng tinh khôi của nàng cũng tung bay, tạo nên một vẻ đẹp vừa tao nhã vừa thanh thoát, như tiên nữ lạc vào trần thế. Mỗi lần nàng di chuyển, tà áo trắng phấp phới tựa như đôi cánh, càng tôn lên vẻ đẹp thoát tục của nàng. Lâm Nguyệt Chi dường như không chỉ luyện kiếm mà còn là một vũ khúc điêu luyện giữa trời đất, từng động tác toát lên sự hòa hợp tuyệt đối giữa người và kiếm.

Yên Nhiên Tuyết đứng đó, đôi mắt dán chặt vào bóng dáng thanh tao của sư tỷ, trái tim như bị cuốn theo từng chuyển động. Lâm Nguyệt Chi tỏa ra một khí chất nhẹ nhàng nhưng vững chãi, như ngọn núi đứng trước cơn gió, điềm tĩnh và không dao động. Khung cảnh ấy đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt. Trong khoảnh khắc ấy, Yên Nhiên Tuyết không chỉ thấy một kiếm giả tài hoa mà còn là một tấm gương sáng về tinh thần tu tiên, tựa như ánh sáng dẫn lối nàng trên con đường phía trước.

Lâm Nguyệt Chi dường như cũng đã nhận ra sự hiện diện của Yên Nhiên Tuyết. Nàng dừng lại, nở nụ cười nhẹ và khẽ gật đầu chào. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, pha chút thân thiết:



“Yên Nhiên Tuyết, muội cũng đến đây để luyện tập sao?.”

Giọng nói của Lâm Nguyệt Chi nhẹ nhàng, tựa như làn gió xuân mang theo hơi ấm khiến Yên Nhiên Tuyết như bừng tỉnh. Nàng ngẩn ngơ nhìn sư tỷ một lúc, chưa kịp phản ứng, chỉ gật đầu ngây ngốc trong khi tim đập mạnh.

Lâm Nguyệt Chi bước đến gần nàng nhìn Yên Nhiên Tuyết, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, nhẹ nhàng nói:

“Ta nghe nói lão sư đã cho muội và mọi người học 12 thức. Nếu không hiểu thức nào, có thể hỏi tỷ. Tỷ sẽ giúp muội.”

Yên Nhiên Tuyết nhìn vào đôi mắt sáng của sư tỷ, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ lùng. Nhưng ngay lúc ấy, Yên Nhiên Tuyết cảm thấy mình phải tự lực, phải vượt qua những khó khăn bằng chính khả năng của bản thân. Nàng lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết và chân thành.

“Không, sư tỷ,” Yên Nhiên Tuyết nói, giọng nói không nhanh nhưng đầy quyết tâm, “Muội muốn tự mình nghiên cứu. Muội tin rằng chỉ có như vậy, muội mới có thể hiểu rõ được từng chiêu thức và phát triển theo cách của mình. Cảm ơn sư tỷ đã quan tâm, nhưng muội muốn tự mình thử sức.”

Lâm Nguyệt Chi nhìn vào ánh mắt đầy kiên định của Yên Nhiên Tuyết, một cảm giác tự hào nho nhỏ nảy sinh trong lòng. Nàng biết rằng Yên Nhiên Tuyết không chỉ là một cô gái tài năng mà còn có một tâm hồn kiên cường. Sau một chút im lặng, Lâm Nguyệt Chi mỉm cười, gật đầu đồng ý:

“Được rồi, nếu muội đã quyết tâm như vậy, tỷ sẽ không ép buộc. Tuy nhiên, nếu có lúc nào cảm thấy khó khăn, đừng ngần ngại hỏi tỷ. Mỗi người đều có con đường riêng, nhưng cũng đừng quên rằng đôi khi việc học hỏi người khác sẽ giúp ta tiến xa hơn.”

Yên Nhiên Tuyết cảm thấy lòng mình ấm áp, biết rằng sư tỷ luôn sẵn lòng giúp đỡ nhưng cũng tôn trọng quyết định của nàng. Nàng cúi đầu cảm ơn sư tỷ, rồi lại quay về với công việc của mình, tâm hồn đầy quyết tâm.

Lâm Nguyệt Chi đứng từ xa, quan sát Yên Nhiên Tuyết đang nghiêm túc luyện tập. Mặc dù nàng không thể nhìn thấy từng động tác rõ ràng, nhưng những biểu hiện trên khuôn mặt của Yên Nhiên Tuyết lại phản ánh rõ nét quá trình suy nghĩ và vật lộn với các chiêu thức. Khi gặp phải khó khăn, Yên Nhiên Tuyết khẽ nhíu mày, đôi môi hơi mím lại như đang tập trung hết sức vào việc giải quyết vấn đề trước mắt.



Đôi mắt của Lâm Nguyệt Chi không rời khỏi nàng, cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong từng cử chỉ. Nhưng rồi, một tia sáng như le lói trong mắt Yên Nhiên Tuyết khi nàng nghĩ ra được điều gì đó, như một mảnh ghép đã khớp lại, và ngay lập tức, khuôn mặt nàng nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc của Yên Nhiên Tuyết khiến Lâm Nguyệt Chi mỉm cười theo. Nàng biết, đó là khoảnh khắc mà mỗi người tu luyện đều trải qua, khi vượt qua được khó khăn và tìm ra con đường riêng của mình.

Cảnh luyện kiếm giữa Yên Nhiên Tuyết và Lâm Nguyệt Chi diễn ra trong một không gian rộng lớn, với ánh sáng mặt trời xuyên qua những cánh lá cây dày đặc, tạo nên những vệt sáng lấp lánh chiếu xuống mặt đất. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhẹ nhàng xào xạc và âm thanh vang lên từ những nhát kiếm sắc bén trong không gian.

Yên Nhiên Tuyết đang miệt mài luyện tập 12 thức kiếm, mỗi động tác đều đòi hỏi sự tỉ mỉ và sự hiểu biết sâu sắc về sự cân bằng và sức mạnh. Cô dồn hết tâm trí vào từng cú vung kiếm, cơ thể uyển chuyển, thanh kiếm gỗ trong tay như là một phần không thể tách rời của chính cô. Mỗi thức kiếm đều có vẻ đẹp riêng biệt, nhưng khi kết hợp lại, chúng tạo thành một vòng tuần hoàn hoàn hảo, như một điệu vũ tuyệt diệu giữa kiếm và người. Tuy nhiên, vì vẫn còn chút nghi ngờ về khả năng hấp thụ linh khí, Yên Nhiên Tuyết cảm thấy sự khó khăn trong việc tinh luyện bộ kiếm pháp này.

Gần đó, Lâm Nguyệt Chi cũng đang luyện tập, nhưng không phải kiếm pháp thông thường mà là Thần Mộc Kiếm Tâm, một bộ công pháp cao thâm, đậm chất huyền bí. Lâm Nguyệt Chi đứng trong tư thế vững chãi, thanh kiếm của cô toát lên một luồng linh khí mạnh mẽ, nhưng lại tràn đầy sự dịu dàng và thanh thoát. Cô vận dụng linh khí trong cơ thể, kết hợp với trí tuệ sâu sắc để điều khiển kiếm khí, mỗi chiêu thức của cô không chỉ là một đòn tấn công, mà còn là một sự hòa hợp giữa thân thể và linh hồn.

Khoảnh khắc ấy, không gian như tĩnh lặng, chỉ còn âm thanh sắc bén của những thanh kiếm, mỗi người chìm đắm trong thế giới riêng của mình, một bên là sự tĩnh lặng của Thần Mộc Kiếm Tâm, một bên là sự chuyển động không ngừng của 12 thức kiếm.

Mỗi ngày, Yên Nhiên Tuyết và Lâm Nguyệt Chi đều cùng nhau luyện tập, tạo nên một thói quen mà cả hai đều không hay biết. Dưới ánh sáng mờ ảo của bình minh, trong không gian tĩnh lặng của núi rừng, nơi chỉ có tiếng gió và tiếng kiếm vang vọng, họ bắt đầu buổi luyện tập.

Yên Nhiên Tuyết bắt đầu mỗi buổi sáng với 12 thức kiếm, bộ kiếm pháp đầy thử thách mà cô không ngừng nỗ lực để hoàn thiện. Mỗi một động tác trong 12 thức đều đòi hỏi sự tập trung cao độ và sự linh hoạt trong cơ thể. Cô đã quen với sự khó khăn trong việc điều khiển linh khí, nhưng sự quyết tâm trong đôi mắt không hề phai nhạt. Trong những ngày đầu, thân hình cô có chút gượng gạo, nhưng dần dần, những chuyển động đã trở nên mượt mà hơn, thanh kiếm trên tay cũng trở nên sắc bén và uyển chuyển, như thể cùng cô trở thành một thể thống nhất.

Lâm Nguyệt Chi, với bộ công pháp Thần Mộc Kiếm Tâm. Cô luôn giữ một tư thế trầm tĩnh, đôi mắt nhắm lại như thể cô đang giao hòa với trời đất. Dù đã là một bậc thầy trong việc sử dụng công pháp này, Lâm Nguyệt Chi không bao giờ vội vã. Cô từ từ luyện tập, tâm hồn dường như thả lỏng theo từng cử động của thanh kiếm, để mọi sự chuyển động trở nên mượt mà như gió thoảng.

Dần dần, sự thân thiết giữa họ cũng tăng lên theo từng buổi luyện tập. Mặc dù Yên Nhiên Tuyết vẫn đang trong hành trình vượt qua khó khăn, nhưng cô không cảm thấy cô đơn nữa. Lâm Nguyệt Chi trở thành người thầy, người bạn và là nguồn động lực lớn của cô. Và trong suốt những ngày luyện tập đó, cả hai dần chìm đắm trong thế giới riêng của mình, nhưng cũng tìm thấy sự gắn kết vững vàng từ những khoảnh khắc cùng nhau rèn luyện.