Sau thời gian dưỡng thương, Yên Nhiên Tuyết đã hồi phục hoàn toàn. Nghĩ đến thời gian tới vẫn phải tiếp tục con đường tu luyện trong lòng Yên Nhiên Tuyết vẫn tràn ngập lo. Mỗi lần cô thử hấp thụ, luồng khí như lướt qua, không lưu lại trong cơ thể. Đôi mắt cô thoáng chút u buồn, Yên Nhiên Tuyết hỏi Lâm Nguyệt Chi:
"Nguyệt Chi tỷ, nếu muội mãi không thể nạp linh khí, liệu có phải là muội thật sự không phù hợp với con đường tu tiên?"
Lâm Nguyệt Chi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Yên Nhiên Tuyết, nở nụ cười dịu:
"Đừng quá lo lắng, Yên Nhiên Tuyết. Mỗi người có một hành động riêng biệt. Việc muội không thể hấp thụ linh khí lúc này không có nghĩa là muội không thể luyện tập mãi mãi. Hãy nghĩ rằng đây là thử thách đầu tiên mà muội phải trải qua, để muội hiểu rằng thành công cần phải có sự kiên trì và quyết tâm. Dù gặp khó khăn thất bại thì cũng không được lùi bước. Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu cho buổi luyện tập, giờ thì sư muội nên nghỉ ngơi."
“Vâng, sư tỷ.”
Những lời của Lâm Nguyệt Chi tuy nhẹ nhàng nhưng chứa đựng sự tinh tế chân thành, như một ngọn đèn sáng trong lòng Yên Nhiên Tuyết. Dù còn chút lo lắng, cô cảm thấy mình được tiếp thêm sức mạnh.
Buổi sáng, trời còn mờ sương, ánh sáng ban mai nhạt nhạt phủ lên từng ngọn cây, cành lá, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng nhưng không kém phần huyền ảo. Yên Nhiên Tuyết ngồi ngay ngắn trong tư thế thiền định, đối diện với Lâm Nguyệt Chi, người đang ở phía trước mình mặc bộ y phục trắng, khí chất thanh khiết tựa tiên nữ.
Lâm Nguyệt Chi đặt chấp hai tay ra phía sau lưng, giọng nói trầm tĩnh và ôn hòa, nàng bắt đầu hướng dẫn:
"Yên Nhiên Tuyết, luyện khí không phải đơn thuần là hấp thụ linh khí. Mà là cảm nhận, hòa mình cùng thiên địa, và để tâm trí mình đạt đến một sự cân bằng nhất định. Bây giờ, hãy từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp thở, để tâm hồn tự nhiên, hòa vào không gian xung quanh."
Yên Nhiên Tuyết nhẹ nhàng, hít một hơi thật sâu. Cô cảm nhận từng lời Lâm Nguyệt Chi truyền vào tai mình như làn nước mát dịu nhẹ. Cô từ từ nhắm mắt, tập trung vào hơi thở của mình, tập trung cảm nhận linh khí xung quanh.
Lâm Nguyệt Chi đứng cạnh, bàn tay nhẹ nhàng giơi lên, đưa ra một tia linh khí tiến về phía Yên Nhiên Tuyết và nói:
"Hãy cảm nhận luồng khí này. Nó không phải là thứ chúng ta có thể bắt được, mà cần phải được chấp nhận từ cả hai phía. Cố gắng cảm nhận nó, để trở thành một phần trong hơi thở của sư tỷ."
Yên Nhiên Tuyết từ từ cảm nhận luồng khí nhẹ nhàng quanh cơ thể, ban đầu nó rất mờ nhạt, nhưng dần dần trở nên rõ ràng hơn, như dòng chảy nhỏ len lỏi qua từng góc nhỏ của tâm hồn. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được linh khí một cách tinh tế và rõ ràng như vậy.
Sau một vài lần thử, dù vẫn chưa thể hoàn thiện việc nạp linh kiện, Yên Nhiên Tuyết đã tiến bộ rõ ràng. Nhìn thấy điều đó, Lâm Nguyệt Chi có chút hài lòng. Giọng nhẹ nhàng:
"Muội đã tiến bộ rồi, Yên Nhiên Tuyết. Cứ tiếp tục như vậy, rồi sẽ có ngày muội hiểu được sự kỳ diệu của linh khí."
Trong khoảnh khắc đó, Yên Nhiên Tuyết ngước lên, ánh mắt ngập tràn cảm xúc không thể diễn tả thành lời. Suốt hơn một tháng qua, cô đã bỏ công khổ luyện, thử qua đủ mọi phương pháp mà vẫn không thể hấp thụ dù chỉ một tia linh khí nhỏ. Nhưng chỉ sau một ngày được Lâm Nguyệt Chi hướng dẫn, cô đã cảm nhận được luồng khí ấm áp len lỏi vào cơ thể mình.
Ánh mắt Yên Nhiên Tuyết thoáng chút bối rối lẫn tự ti khi nhìn Lâm Nguyệt Chi:
"Nguyệt Chi tỷ... vì sao mọi chuyện lại trở nên dễ dàng đến vậy khi có tỷ bên cạnh?"
Lâm Nguyệt Chi khẽ mỉm cười:
"Không phải do tỷ, mà là do muội. Sự kiên trì và nỗ lực của muội suốt thời gian qua đã tạo nên nền tảng vững chắc. Tỷ chỉ giúp muội mở ra một cánh cửa mới mà thôi."
Yên Nhiên Tuyết ngước nhìn Lâm Nguyệt Chi, không ngờ rằng một nụ cười lại có thể khiến trái tim cô bất ngờ lỗi nhịp. Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy má mình nóng lên, tim đập loạn xạ như thể muốn nhảy ra ngoài. Cố gắng giữ bình tĩnh, cô vụng về dời ánh mắt sang chỗ khác, tự nhủ thầm: "Đúng là nguy hiểm thật! Nữ chủ cười thôi mà cũng xinh đẹp chết người thế này, ta đây chết mất! Tác giả đúng là ưu ái nữ chủ, có bao nhiêu từ ngữ diễn tả xinh đẹp điều sử dụng cho nữ chủ. Quả nhan sắc này nam chủ không si mê mới lạ."
Nhưng càng né tránh, hình ảnh Lâm Nguyệt Chi lại càng hiện rõ trong tâm trí. Yên Nhiên Tuyết cúi đầu, cắn môi, chỉ dám lẩm bẩm:
“Bình tĩnh nào, Yên Nhiên Tuyết! dù là fan nhan khống… Nhưng cũng đừng có mà si mê không lối thoát!"
Yên Nhiên Tuyết lén lút liếc nhìn Lâm Nguyệt Chi thêm một lần nữa, rồi nhanh chóng quay đi, nghĩ thầm: "Không ổn rồi, thế này thì ta biết làm sao để tiếp tục tu luyện đây?".
Lâm Nguyệt Chi khẽ nhíu mày khi thấy Yên Nhiên Tuyết có chút kỳ lạ, đôi mắt cứ trốn tránh không dám nhìn thẳng mình. Nghĩ rằng có lẽ vết thương của nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, Lâm Nguyệt Chi nhẹ nhàng lại gần hơn, giọng nói lo lắng và dịu dàng:
"Yên Nhiên Tuyết, có phải muội vẫn còn đau không? Nếu cần nghỉ ngơi thêm, ta sẽ không ép muội luyện tập đâu."
Yên Nhiên Tuyết giật mình, mặt thoáng đỏ lên, vội lắc đầu xua tay, lí nhí trả lời, mắt vẫn không dám nhìn thẳng vào Lâm Nguyệt Chi:
"Không… không phải đâu! Muội… muội hoàn toàn ổn! Chỉ là... chỉ là hôm nay hơi… hơi nóng một chút thôi."
Nhìn gương mặt đỏ bừng và đôi mắt lúng túng của Yên Nhiên Tuyết, Lâm Nguyệt Chi không khỏi cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không nỡ hỏi thêm. Nàng chỉ mỉm cười trấn an, vẫn giữ giọng nói dịu dàng:
"Nếu có gì không thoải mái, muội cứ nói với ta. Sức khỏe của muội quan trọng hơn bất cứ điều gì."
Lâm Nguyệt Chi càng tiến lại gần, ánh mắt chăm chú đầy lo lắng, khiến Yên Nhiên Tuyết cảm thấy trái tim mình như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức cô có thể cảm nhận rõ hơi thở dịu nhẹ của Lâm Nguyệt Chi phả lên mặt mình. Tim đập dồn dập như trống đánh.
Yên Nhiên Tuyết hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng càng cố thì hai má càng đỏ, đầu óc càng rối loạn. Trong lòng cô hét thầm: "Không ổn, thật sự không ổn rồi! Phải rút lui! Rút lui ngay!
Cô vội vàng lùi lại, nhưng vô tình vấp phải một hòn đá nhỏ, suýt ngã. Vừa loạng choạng vừa cố tỏ vẻ bình tỉnh, Yên Nhiên Tuyết lúng túng nói, giọng run run:
"À... à... Nguyệt Chi tỷ, muội… nhớ ra còn… còn phải đi làm chút việc! Chúng ta… chúng ta hẹn tập luyện vào… ngày mai được không?"
Lâm Nguyệt Chi thoáng ngạc nhiên, định hỏi thêm thì Yên Nhiên Tuyết đã xoay người, chạy như bay, để lại một làn gió nhỏ phía sau.
Nhìn bóng lưng Yên Nhiên Tuyết khuất dần, Lâm Nguyệt Chi chỉ biết khẽ lắc đầu, nở nụ cười bất đắc dĩ: "Muội ấy đúng là có chút kỳ lạ."
Sau khi thoát khỏi "vùng nguy hiểm", Yên Nhiên Tuyết vừa chạy đến một góc khuất, liền dừng lại, hai tay quạt lấy quạt để vào mặt, thở phì phò như vừa chạy đường dài. Cô cố gắng quạt mạnh hết sức, hy vọng làn gió sẽ làm dịu đi đôi má đỏ bừng và cái nóng cứ dâng lên trong lòng.
Vừa quạt, Yên Nhiên Tuyết vừa lẩm bẩm nhắc nhở bản thân:
"Yên Nhiên Tuyết ơi, tỉnh táo lại! Ngươi đường đường là người tu tiên, cớ sao chỉ vì một nụ cười mà loạn cả tâm hồn thế này?"
Cô khẽ lắc đầu, hít sâu rồi tự nhủ: "Đừng trầm luân, đừng trầm luân, phải giữ khoảng cách!"
Nhưng trong đầu, hình ảnh Lâm Nguyệt Chi lại cứ hiện lên không ngừng, mỗi lần hiện ra là tim cô lại lỗi nhịp. Cuối cùng, Yên Nhiên Tuyết không khỏi than thầm: “Chết thật rồi…”
Nhìn quanh, không có ai, Yên Nhiên Tuyết cúi gập người, vỗ nhẹ hai má mình một cách đầy quyết tâm, miệng lẩm bẩm như muốn răn dạy chính mình:
"Không mê sắc! Không mê sắc! Tâm phải như nước, không được dao động vì sắc đẹp!"
Rồi cô thở dài thườn thượt, ngồi phịch xuống, lại tự trách mình: "Mình đúng là không có tiền đồ gì cả, đúng là mất hết thể diện rồi!"
Đang lúc Yên Nhiên Tuyết ngồi phịch xuống tự kiểm điểm, bỗng trong đầu vang lên một giọng nói quen thuộc, âm sắc máy móc nhưng có chút quan tâm:
"Ký chủ, hệ thống phát hiện dấu hiệu tăng cao bất thường trong nhịp tim và nhiệt độ cơ thể của ngài. Có cần cung cấp hỗ trợ y tế khẩn cấp không?"
Yên Nhiên Tuyết giật bắn, suýt thì ngã ngửa. Cô lắp bắp:
"Không... không cần! Ta không sao cả!"
Hệ thống im lặng một lúc, sau đó giọng nói đều đều lại vang lên:
"Nhận thấy ngài vừa trải qua trạng thái căng thẳng cao độ và... biểu hiện mê sắc. Có cần hệ thống nhắc nhở về việc giữ vững tinh thần tu luyện và tránh dao động không cần thiết không?"
Yên Nhiên Tuyết càng ngượng ngùng, muốn chui xuống đất cho rồi. Cô vội vàng lắc đầu:
"Không cần nhắc đâu! Ta chỉ là… vừa rồi hơi… nóng một chút thôi!"
“Vâng thưa Ký chủ” Hệ thống biến mất.
Tối hôm đó, khi màn đêm buông xuống, Yên Nhiên Tuyết nằm trên giường, mắt nhắm chặt, cố gắng thư giãn sau một ngày dài đầy căng thẳng. Nhưng không ngờ, giấc ngủ lại mang đến một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, cô thấy Lâm Nguyệt Chi đứng trước mặt mình, mỉm cười với ánh nhìn ấm áp. Nụ cười ấy đẹp như ánh trăng sáng, khiến trái tim Yên Nhiên Tuyết không thể kiểm soát được, đập nhanh và mạnh. Nhưng kỳ lạ thay, trong giấc mơ, cô lại cảm thấy mình như đang chìm dần vào một thứ cảm giác khó tả, như thể bị hút vào chính nụ cười ấy, không thể thoát ra.
Đột nhiên, Lâm Nguyệt Chi bước gần đến cô, mỗi lúc một gần hơn, cười càng tươi, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào Yên Nhiên Tuyết. Cảm giác nghẹt thở tăng lên, tim cô như muốn nhảy ra ngoài, cô cảm thấy như có một thứ gì đó sắp nổ tung trong lồng ngực. Và rồi, trong khoảnh khắc ấy, cô giật mình thức giấc.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, Yên Nhiên Tuyết ngồi bật dậy, trái tim đập thình thịch, khuôn mặt hoảng hốt, như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng. Cô nhìn quanh, chỉ thấy bóng tối vây quanh. "Làm sao lại như vậy…? Mình mơ thấy Nguyệt Chi tỷ… sao lại như thế?" Cô thở hổn hển.
Cả đêm, Yên Nhiên Tuyết không thể ngủ lại được nữa, chỉ có thể nằm trằn trọc, đầu óc rối bời. "Đúng là nguy hiểm… ngắm tỷ ấy là một chuyện, nhưng mơ thấy tỷ ấy lại là chuyện khác!"