Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 27: Điểm hương, như ong vỡ tổ


“Sao lại thế này?” Mọi người đều sửng sốt.

Tôi liếc nhìn cuộn hương màu vàng cắm trên bàn, điểm cháy đỏ trên đầu di chuyển xuống dưới rất chậm, "Sắp tới Lưu gia sẽ gặp phiền toái lớn.”

“A?” Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Thiết Đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút bối rối hỏi: “Bây giờ có vẻ yên tĩnh quá phải không?”

Từ khi thi thể nữ tử trong ao sen bị Ngụy Động Đình trấn áp, trong nhà đã trở nên yên tĩnh, cơn gió đen gào thét đã sớm lắng xuống, xung quanh trở nên im lặng như tờ.

“Tiểu Lâm lão bản, ý của cậu là, chúng tôi đi trước, cậu muốn ở lại à?” Trương sư phụ hỏi.

Tôi gật đầu, “Tôi ở lại còn có chút việc.”

“Việc gì chứ?” Thiết Đầu theo bản năng mở miệng.

Tôi cười nói: “Anh quên là tôi đến xem kịch à.”

“Đúng vậy a.” Thiết Đầu sửng sốt một chút, gãi đầu, “Nhưng xem kịch…hay là tôi ở lại xem với cậu?”

“Được thôi.” Tôi vui vẻ đồng ý, “Nhân lúc hương chưa cháy đến giữa, anh nhanh chóng đến chỗ Lưu Hạo cứu những người bất tỉnh, sau đó để Lưu Hạo đưa hết những gì phải đưa đi.”

“A, suýt nữa thì tôi quên mất chuyện này!” Thiết Đầu vỗ đầu, “Tôi phải đi ngay đây!”

“Sau khi cứu xong người, hãy hỏi xem có ai phụ giúp đưa những người bất tỉnh ra ngoài không, nếu có thì đưa họ đi cùng. Nếu bị Lưu Hạo chặn lại, anh cứ nói nơi này âm khí quá nặng, những người này đã bị quỷ khí nhập thân tiếp tục ở lại chỉ có đường chết." Tôi dặn dò thêm lần nữa.

“Nếu có người nguyện ý giúp đỡ thì cũng đem bon họ ra ngoài…” Thiết Đầu chặc lưỡi rồi chợt nhận ra: “Có phải cậu muốn cho những người này một cơ hội.”

“Tùy duyên đi.” Tôi gật đầu, trịnh trọng nói: “Đợi chút nữa không chừng Lưu gia trạch viện sẽ chết rất nhiều người."

“A?” Mọi người trong phòng đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.

“Ý… ý cậu là sẽ có rất nhiều người phải chết?” Thiết Đầu run rẩy hỏi.

Tôi nói: “Đúng vậy, nếu không sao tôi lại bảo mọi người nhanh chóng rời đi?”

Thiết Đầu vừa mở miệng đang định nói thêm thì tôi vỗ nhẹ vai anh ta nói: “Vẫn là anh trượng nghĩa, chịu ở lại với tôi.”

“À thật ra, tôi…” sắc mặt Thiết Đầu tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh toát ra như mưa, biểu tình như sắp khóc đến nơi.

Tôi ngắt lời nói: “Đừng nói nữa, nhanh đi đi.”

Thiết Đầu vẻ mặt như tro tàn, nghiến răng nghiến lợi, dậm chân lao ra ngoài.



Nhưng vừa mới bước ra cửa, anh ta va phải một người, cả hai cùng lúc kêu lên. “Con mẹ nó ai đây, muốn hù chết lão tử à?”

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của Lưu Hạo đang đè nén cơn tức giận: “Là anh đụng vào tôi! Lâm lão bản đâu?”

Tôi đi ra ngoài hỏi: “Có chuyện gì à?”

Lưu Hạo mang một túi tài liệu tới đưa cho tôi, nhỏ giọng nói: “Cậu xem đi, bên trong là hợp đồng chuyển nhượng bất động sản.”

Tôi lấy ra xem, quả thực là một văn kiện chuyển nhượng, sảng khoái đến mức tôi hơi ngạc nhiên.

“Ngoài ra, chuyện cứu người, tôi có thể lập tức chuyển tiền công đã thỏa thuận vào tài khoản của cậu.” Lưu Hạo ho khan, nghiêm túc nói. Truyện Hài Hước

“Thiết Đầu sẽ cùng anh đi cứu người, anh đưa tiền cho anh ấy là được.” Tôi chỉ vào Thiết Đầu.

“Cậu có ý gì?” Lưu Hạo vô cùng kinh ngạc hỏi, tức giận nói: “Lâm lão bản, tôi mang thành ý tới đây, cậu rốt cuộc có ý gì?”

“Không có ý gì cả. Cứu người phải dựa vào anh ấy.” Tôi lần nữa chỉ vào Thiết Đầu bình tĩnh khẳng định.

Lưu Hạo quay lại nhìn Thiết Đầu vẻ mặt không thể tin được, nhưng Thiết Đầu trừng mắt nhìn anh, “Nhìn gì mà nhìn? Có muốn cứu người hay không?”

“Vậy thì đi theo tôi!” Lưu Hạo suy nghĩ một chút, cau mày nói.

Thiết Đầu liếc nhìn tôi: “Cái đó…”

“Đi nhanh đi.” Tôi xua xua tay.

Thiết Đầu không còn cách nào khác đành phải nhăn mặt bám theo Lưu Hạo.

Tôi quay lại nhìn mặt bàn, thấy nén nhang bằng giấy vàng đang cháy đều đều, liền nói với mọi người: “Ngồi cả xuống nghỉ ngơi đi. Cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, tỉnh táo tinh thần.”

Trương sư phụ đỡ Dương đại thúc ngồi ở đầu giường, bưng đến một ít đồ ăn, Tiểu Cân Tử cùng ba người còn lại cũng ngồi xuống ngấu nghiến.

“Sao bên ngoài đến một hơi gió cũng không có?” Tiểu Cân Tử vừa nhai bánh vừa đi đến bên cửa sổ quan sát, đột nhiên nghi hoặc hỏi.

Trương sư phụ cũng cau chặt mày: “Cũng quá yên tĩnh đi.”

Những người khác trong phòng lúc đầu còn không nhận ra, nhưng sau khi Trương sư phụ nhắc nhở, bầu không khí bỗng nhiên trở nên cổ quái. Hơi thở của mọi người nặng nề hơn một chút, trên mặt đều trở nên lo lắng trầm trọng.

Đột nhiên bên ngoài vang lên một trận tiếng bíp bíp. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy cuộn giấy màu vàng đột nhiên bắt đầu gia tốc bốc cháy. Mọi người đều xuýt xoa kêu lên.

“Chạy!” Tôi ra lệnh, Tiểu Cân Tử nhanh chóng mở cửa, mọi người xếp hàng lần lượt lao ra ngoài, hướng về phía đông!



“Cha mẹ ơi, chờ tôi với!” Vừa chạy ra ngoài được không bao lâu, tôi đã nhìn thấy Thiết Đầu từ hướng bên kia gầm gừ đuổi theo.

Tôi hỏi anh ấy mọi việc thế nào.

“Xong rồi!” Thiết Đầu xoa xoa ngón tay, ra hiệu đã nhận được tiền, " Có sáu người đồng ý giúp đỡ đi ra ngoài. Họ Lưu lúc đầu không đồng ý, bị tôi dọa cho một chặp, cuối cùng không dám ý kiến gì!"

Chẳng bao lâu sau, nhóm chúng tôi lao tới bức tường phía đông. “Dừng!” tôi hét lên.

Mọi người lập tức đứng im tại chỗ, không dám động đậy.

Đợi khoảng một phút, một cơn gió Tây Nam bất ngờ thổi tới, lạnh thấu xương.

“Đi!”

Thiết Đầu và Tiểu Cân Tử lập tức trèo lên tường, những người khác ở phía dưới cũng chia ra hành động, kiệu Trương sư phụ và Dương đại thúc lên vai, để hai người trên tường lần lượt kéo cả đám lên.

“Mang theo bọn họ nhanh chóng chạy đi!” Tôi nói với Thiết Đầu.

“A? Tôi còn phải đi theo cậu mà…” Thiết Đầu sửng sốt.

“Vậy anh xuống đây!” Tôi cười mắng.

Thiết Đầu giằng co một hồi, cuối cùng nghiến răng chuẩn bị nhảy xuống, nhưng bị tôi đè lên chân, đánh thịch một cái ngã xuống bên kia.

“Nhanh đi đi.”

Tôi nói xong liền quay người bước về hướng ngược lại.

Lúc này, cơn gió đen trong nhà đã gầm rú trở lại càng lúc càng mạnh, phát ra những tiếng rên rỉ, giống như hàng ngàn con quỷ cùng nhau kêu khóc.

Trạch viện yên tĩnh bỗng nhiên bùng lên những trận tiếng kêu hoảng loạn.

Khi đi tới linh đường, tôi đụng phải đám người đang lao ra, Lưu Hạo tức giận hét lên: “Có Ngụy tiên sinh ở đây, các người hoảng cái gì, không cần tiền nữa đúng không?”

“Không cần nữa, quá đáng sợ, chúng tôi cần mạng!” Đám người lao xao hô hoán, lao về phía cổng.

Tuy nhiên, cũng có vài người đã được Lưu Hạo trấn tĩnh lại và trở lại trong nhà.

“Lưu lão bản, ngôi nhà này có chút không sạch sẽ, sợ là có quỷ. Hay là anh dẫn mọi người ra ngoài đợi đến sáng hãy nói?” Tôi bước tới chân thành khuyên nhủ.

“Không được!” Lưu Hạo thẳng thừng từ chối.

“Sao lại không được?” Tôi tò mò hỏi và nhìn xung quanh lần nữa, “Chẳng lẽ trong nhà này có bí mật gì không thể cho ai biết?”