“Nhã Quỳnh, tôi không ngại Hướng Minh, ngược lại tôi rất thích đứa trẻ này. Tôi cũng không ngại nó là con của Lê Quốc Nam. Vốn dĩ chúng ta mới là người nên ở bên nhau. Nhã Quỳnh, sau này tôi nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để em gặp…
“Anh Tuấn, cái gì mà anh không ngại Hướng Minh là con của anh Nam? Tôi có hứa với anh điều gì không?”
Nhan Nhã Quỳnh ngắt lời Giang Anh Tuấn, cô nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đè người đàn ông trước mặt này xuống đất rồi đánh cho một trận: “Tôi nghe nói anh Tuấn đã kết hôn rồi. Là một người đàn ông đã có gia đình mà còn quấn quýt lấy người phụ nữ đã có chồng như tôi, e rằng sẽ làm mất thể diện của Tập đoàn Sunrise các người đấy!”
Câu nói cuối cùng gần như phát ra †ừ trong kế răng, Nhan Nhã Quỳnh bịt tai cậu bé lại, không muốn cho cậu bé nghe thấy những thứ linh tinh này.
“Tại sao? Nhã Quỳnh, rõ ràng năm đó chúng ta yêu nhau, thật sự ngay cả một cơ hội mà em cũng không cho anh sao?”
Giang Anh Tuấn không chịu buông tha cho cô mà còn lên tiếng hỏi, như thể anh đã quên ký ức trước đây, rốt cuộc chuyện của anh có phải sự thật hay không, vấn đề này đã không thể nào khảo chứng rồi, chưa kể ký ức trước đây cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì, bắt đầu lại cũng coi như là một lựa chọn tốt.
“Chẳng có lý do gì cả, tôi đã có chồng con, thực sự làm khó tình cảm của anh Tuấn rồi”
Nhan Nhã Quỳnh lén lút trợn mắt một cái rồi quay đầu với vẻ lạnh lùng.
Nếu không phải trong lòng cô biết rõ năm năm đó hai người sống như thế nào thì chỉ sợ bây giờ cô đã bị người đàn ông mặt người dạ thú này lừa rồi.
Đúng là cho dù đối diện với ai thì Giang Anh Tuấn cũng sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.
Giang Anh Tuấn đứng sững tại chỗ, một tay anh tóm lấy cánh tay của Nhan Nhã Quỳnh, tay kia cầm nước trái cây. Trên người mặc đồ tây vậy mà trên cổ tay anh lại buộc một trái bóng bay nhìn rất trẻ con, vô cùng không hài hòa.
Lại thêm hai mẹ con Nhan Nhã Quỳnh và Nhan Hướng Minh đều rất xinh đẹp, ba người đứng lôi lôi kéo kéo trong công viên trò chơi nên rất nhanh đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.
Họ không những chỉ trỏ mà còn lao nhao thảo luận.
Vẻ mặt của Nhan Nhã Quỳnh lại càng trở nên lạnh lẽo, trong lòng cô đang bốc lên lửa giận. Cô đưa tay nhẹ nhàng nhấn đầu con trai để thằng bé chôn đầu vào vai cô: “Anh Tuấn này, tôi hi vọng anh biết chừng mực, tôi không muốn con của mình phải chịu ảnh hưởng từ người khác. Anh làm như thế là đã tạo nên bối rối cho tôi và con của TÔI.
“Anh xin lỗi Nhã Quỳnh, anh hi vọng em có thể cho anh một cơ hội, để anh có thể nói với em mấy lời”
Giang Anh Tuấn buông tay Nhan Nhã Quỳnh rồi cột dây của quả bóng bay vào tay cậu bé.
Anh biết nước trái cây trong tay sẽ không đưa ra ngoài được nên bỏ xuống.
Ngay lúc Giang Anh Tuấn buông tay Nhan Nhã Quỳnh ra thì cô đã muốn quay đầu chạy, nhưng người ta còn đang cầm lấy tay con trai cô nên cô chỉ có thể dằn lòng lại đợi anh Giang Anh Tuấn cột cho xong. Vội vàng gọi điện thoại cho tài xế với vẻ tức giận.
Chuyện đã tới nước này thì Nhan Nhã Quỳnh cũng chẳng cần đi chơi nửa, nên về sớm thì tốt hơn.
Nhan Nhã Quỳnh quay người đi một cách dứt khoát, Giang Anh Tuấn nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay của mình, như có thể cảm nhận được làn da tinh tế mềm mại lúc nãy vậy.