“Đúng là đã gần xong rồi. Qua một thời gian ngắn nữa là sẽ có quy luật thôi.”
Hiếm khi nào Nhan Kiến Định được nghỉ ngơi lâu như vậy, anh ấy ngủ rất ngon, trên mặt treo một nụ cười nhẹ nhàng.
Nhan Nhã Quỳnh nghe thế thì nụ cười trên mặt lại càng thêm tươi: “Anh phải chú ý sức khỏe của mình đó. Sức khỏe là tiền vốn của con người…”
Nhan Nhã Quỳnh gật gù đắc ý nói một hơi dài, cười †ủm tỉm ăn đồ ăn.
Nhan Nhã Quỳnh hai người đàn ông trong nhà đi học và đi làm rồi thì ngáp một cái, cô đi vê phòng ngủ bù.
Nhan Kiến Định ngồi trên xe, anh đưa mắt nhìn đồng hồ, vẫn còn khá sớm, chưa tới tám giờ. Anh không hề có chút hoảng hốt nào, ngồi xử lý thêm một số tài liệu rồi mới bảo tài xế đưa mình đi.
Chu Thanh đã bị Nhan Kiến Định để lại TQT, lần này là do anh ấy đi một mình.
TOQT cách tập đoàn Sunrise cũng không xa, cho dù có lái chậm tới cỡ nào thì đi xe cũng chỉ cần mười phút.
Nhan Kiến Định rất rõ mục đích của mình, nhưng bản thân anh ấy là một người khá chú trọng quan niệm thời gian, cho dù có ghét Giang Anh Tuấn đi chăng nữa thì cũng đến tập đoàn Sunrise đúng giờ.
Tám giờ sáng nay Giang Anh Tuấn mới được cho biết rằng chín giờ Nhan Kiến Định sẽ qua đây, dù là anh thì cũng đã có chút không yên.
Từ sáng sớm Lâm Tiến Quân đã ngồi trong văn phòng, anh ta tận mắt nhìn thấy ông chủ của mình nhìn chằm chằm một tờ giấy nửa tiếng đồng hồ, không kiềm chế được mà trợn mắt một cái.
Đúng thật, cho dù có là một người mạnh mẽ và giỏi giang như Giang Anh Tuấn thì khi đối mặt với người nhà cô gái mình yêu cũng không tránh khỏi sự bối rối và căng thẳng.
Giang Anh Tuấn biết rằng mục đích của Nhan Kiến Định không tốt, anh không thể hi vọng rằng một con cáo già như Nhan Kiến Định có thể buông tha mình. Nhan Kiến Định không ra tay đánh Giang Anh Tuấn đã là giữ mặt mũi cho anh rồi, dù sao thì những tổn thương mà Giang Anh Tuấn tạo nên cho Nhan Nhã Quỳnh đều là thật.
“Chủ tịch, chủ tịch Nhan Kiến Định của tập đoàn TQT đã tới rồi:’ Lâm Tiến Quân cúi đầu đứng bên cạnh thông báo.
“Mời vào đi.”
Giang Anh Tuấn cúi đầu vội vàng thu dọn tài liệu trên bàn làm việc, anh đứng dậy rồi đi tới ghế sopha, cắm hai tay trong túi quần đợi người đi vào.
Lâm Tiến Quân dẫn Nhan Kiến Định vào văn phòng rồi quay người đi ra ngoài, anh ta nuốt một ngụm nước miếng, xụ mặt đóng cửa lại rồi đứng canh giữ trước cửa. Lâm Tiến Quân đứng đó để có thể xông vào cứu chủ tịch của mình khi xảy ra chuyện.
Giang Anh Tuấn đợi Nhan Kiến Định bước vào, anh đánh giá Nhan Kiến Định một phen rồi mới nói: “Mời chủ tịch Định ngồi”
“Cậu không ngờ rằng tôi có thể tỉnh lại à?”
Nhan Kiến Định ngồi dựa vào ghế salon, anh ấy để hai tay lên đùi rồi cất tiếng, giọng nói rất lạnh lùng.
Vẻ mặt của Giang Anh Tuấn có chút thay đổi, anh lắc đầu: “Trước giờ tôi chưa từng suy nghĩ những chuyện không chắc chắn. Cho dù đã nhiều năm trôi qua nhưng chắc chủ tịch Định vẫn chưa quên tôi là loại người gì nhỉ?”
Giang Anh Tuấn vươn tay cầm chén cà phê lên rồi nhấp một ngụm, vị đắng thơm nồng lan tỏa trong miệng anh.