Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 355


Mặc dù không nghe thấy Nhan Nhã Quỳnh nói những gì, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ anh cũng có thể đoán được rốt cuộc cô muốn làm gì.

Kéo lồng kêu to, NhanKiến Định cúi đầu, lần đầu tiên cảm thấy hoảng sợ không tự chủ được.

“Anh, anh đưa anh Nam đi. Năm năm trước em đã từng nhảy một lần, em không sợ đâu, anh yên tâm!”

Trên mặt lộ nụ cười ngọt ngào, ngẩng đầu hét to về phía NhanKiến Định, nhưng nước mắt lại càng ngày càng nhiều, cố nén xúc động không được khóc, Nhan Nhã Quỳnh phất tay ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh có thể ra tay.

“Quỳnhà, anh là anh trai em, em nhất định phải nghe lời anh.. “

“Ồn ào gì chứ? Hai người đừng tưởng rằng gió lớn mà tôi không nghe thấy tiếng của hai người. Tranh cãi lâu như vậy thú vị lắm sao? Có hỏi qua ý kiến của tôi chưa? Cứ muốn cho người đưa tôi đi, tôi là cái gì, nói đưa đi liền theo người khác đi sao? Khụ khụ khụ…”

Giọng của Lê Quốc Nam đột nhiên xen vào, mạnh mẽ ngắt lời NhanKiến Định. Thân thể đã bị cố định chặt trên lồng, đến bây giờ bụng vẫn còn đau, khắp người đều ê ẩm tê dại, tư thế này thật sự rất khó chịu.

“Anh Nam, đừng lo, em sẽ xử lý tốt, em nhất định sẽ đưa anh về nhài”

Nước mắt rốt cuộc không kìm được, rơi xuống từ hốc mắt đỏ hoe, thấm đẫm gò má trắng nõn của cô, Nhan Nhã Quỳnh nghiến chặt răng lau nước mắt trên mặt và lay người vệ sĩ bên cạnh.

“Nhanh lên đi, không phải nói chỉ có năm phút sao. Chủ tịch Trần của các người nói để tôi lựa chọn, không phải để bọn họ lựa chọn. Bây giờ tôi đã chọn xong rồi, anh mau bỏ tôi xuống..

“Là phải thả xuống. Không chỉ thả hai người họ xuống, em cũng phải ngoan ngoãn về nhà cùng anh!”

Một giọng nam rền đặc vang lên từ phía sau, cắt ngang lời Nhan Nhã Quỳnh, giọng nói quen thuộc làm cô rơi lệ bất ngờ không kịp chuẩn bị. Không hề nghĩ ngợi, cô xoay người sà vào lòng người đang đi tới, nức nở túm lấy cổ áo anh, dáng vẻ tủi thân, người xem vừa cảm thấy xót xa vừa muốn cười.



“Được rồi, không phải anh đã tới rồi sao? Đừng lo lắng, anh sẽ đưa tất cả mọi người trở về!”

Sờ vào mái tóc mềm mại, rối tung của Nhan Nhã Quỳnh, một tay Hắc Anh Tuấn ôm eo cô, một tay đút vào túi quần, hơi ngẩng đầu nhìn hai người đang bị treo giữa không trung.

“Đấn rồi”

Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, NhanKiến Định buông hai tay không còn sức, ngồi trong cái lồng, liếc mắt nhìn một đám người đang đánh nhau sôi trào cách đó không xa, cảnh tượng sắp sửa mất kiểm soát.

Khóc đến mệt, Nhan Nhã Quỳnh mới từ từ lui khỏi lòng ngực của Giang Anh Tuấn, dựa vào anh nghẹn ngào nói.

“Mau, mau thả… anh, anh trai em và anh, anh Nam, xuống đi..”

Thực sự là bị treo lơ lửng trên không trông đáng sợ một cách kỳ lạ, nếu như chẳng may bị rơi xuống thì phải làm sao.

“Thả xuống làm gì? Cô Nhannghĩ thật khéo. Tôi nhớ tôi đã nói với cô rằng cô chỉ có thể đưa một người đi, sao cô lại nghĩ khi Giang Anh Tuấn đến là có thể đưa người đi?”

Trần Hiền dìu Trân Tuấn Tú chậm rãi đến, xung quanh là một đám vệ sĩ, xem ra là quyết tâm nhất định phải giữ một người ở lại chỗ này.

“Trân Hiền, lẽ nào đến bây giờ anh vẫn cho rằng bố anh còn phần thắng sao?”

Giang Anh Tuấn nhướng mi đảo mắt liếc nhìn qua Trần Tuấn Tú, nắm chặt tay Nhan Nhã Quỳnh, yên lặng làm nũng ôm eo cô.