Vệ sĩ cau mày lại, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Đức Duy nhưng thoáng cái lại cúi đầu xuống.
“Đúng, chính là anh ta, chắc thân phận của anh ta không phải là loại cần che giấu gì đó chứ, có thể nói thì nói một chút đi.”
Củ cải trắng mình vất vả nhọc nhằn trồng ra, mới chớp mắt một cái, không biết con lợn chui ra từ chỗ nào trộm đi mất, cứ nghĩ đến là Ôn Đức Duy thấy đau lòng, nỗi chua xót muốn bùng nổ một cách kỳ quái, khiến người ta vô cùng khó chịu.
“Có lẽ anh cũng từng nghe nói tới Gia tộc Otto, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cậu chủ của chúng tôi sẽ trở thành người đứng đầu dòng họ ấy đời kế tiếp, Công tước Otto chính là ông ngoại của cậu chủ, những cái khác thì không cần tôi nói nữa, chắc anh cũng có hiểu biết nhất định rồi.”
Danh tiếng của gia tộc Otto quá lớn, vệ sĩ không cần giải thích thì tự Ôn Đức Duy cũng nghĩ ra được, nói đó là một dòng họ quốc dân cũng không có gì quá đáng.
Với cái thân phận người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc Otta này thì quả thực người đàn ông đó dư sức xứng với cải trắng nhà mình rồi….
Biết rõ thân phận của người đó, Ôn Đức Duy không muốn nói gì nữa, anh ta ngồi trên ghế sofa đỡ trán, suy nghĩ rối bời, không biết làm thế nào mới đưa củ cải trắng về được.
…
Một bên khác, NhanKiến Định ngồi trên ghế sofa, Vũ Nguyên Hải nằm trên giường nửa mê nửa tỉnh, bác sĩ đứng cạnh đầu giường trán đổ đầy mồ hội đang giúp anh ta cắt sợi chỉ khâu vết thương lúc trước ra, khâu lại bằng chỉ phẫu thuật chuyên dụng.
Lần đầu tiên thực hiện phẫu thuật trong tình trạng thế này, còn bị một vòng vệ sĩ toàn đàn ông cao to khỏe mạnh nhìn chằm chằm, tay bác sĩ không run đã coi như chuyên nghiệp rồi, đến khi vị bác sĩ ấy xử lý, bôi thuốc xong hết tất cả vết thương trên người anh ta thì bác sĩ cũng bị hạ đường huyết luôn.
Bộ quần áo trên người ướt sũng, trông cứ như vừa mới bước lên từ hồi nước, vô cùng nhếch nhác.
NhanKiến Định phất tay một cái để vệ sĩ dẫn người sang phòng khách bên cạnh nghỉ ngơi, Vũ Nguyên Hải cũng tỉnh táo hơn.
Cảm giác đau đớn dữ dội như muốn xé rách linh hồn của anh ta, sau khi thuốc gây tê hết tác dụng, ngày tháng sau này sẽ phải vượt qua vô cùng khó khăn.
“Anh chỉ có một tuần, nếu anh tra ra thứ tôi cần thì tôi sẽ nói cho anh đáp án mà anh muốn biết, đương nhiên một tuần đó sẽ bắt đầu tính sau một tuần để vết thương của anh ổn hơn, nói đơn giản chính là anh có tổng cộng nửa tháng để đi điều tra.
Sau khi nói xong, NhanKiến Định đứng lên đi luôn, quay người lại thì sắc mặt tối sầm lại ngay tức khắc.
Mặc dù anh ta tới đây chưa lâu, có không ít người đã được phái đi điều tra, nhưng cuối cùng đều như thế này, thứ tra được ít ỏi đến đáng thương, có thể nói là không đáng kể, đặc biệt là tin tức liên quan đến xưởng sản xuất thuốc kia, ngoại trừ một số người dân địa phương biết chuyện thì bây giờ anh ta không biết rốt cuộc nhà xưởng đó có bao nhiêu nhân viên nòng cốt, họ là ai?
Càng điều tra sâu thì anh ta thấy càng khó giải quyết, bàn tay chắp sau lưng vân vê ngón cái.
anh ta không còn nhiều thời gian nữa, ở nhà đang có một người phụ nữ chờ đợi anh ta trở vê, nhiều nhất là nửa tháng nữa, nhất định anh ta phải trở lại.
Nếu đã xác định kỳ hạn cho mình rồi thì NhanKiến Định trực tiếp tự mình đến xưởng sản xuất thuốc đó xem xem thực hư thế nào.
Chắc chắn không thể lén lút đi vào đó rồi, nhưng nếu nói là vào đó làm việc thì sau này sẽ dễ hành động hơn rất nhiều. Vì thế anh ta vừa bắt tay vào chuẩn bị, vừa đi về phòng của mình, ngẫm nghĩ, mân mê bên trong nửa tiếng đồng hồ mới ra ngoài.
“Cậu chủ, mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, hai tiếng trước đã có mấy người trà trộn vào đó trước rồi.”