Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình

Chương 923


Trần Bắc gật đầu đáp lại, động tác lưu loát biến mất khỏi căn phòng.

Đợi đến khi mặt trăng đã lên giữa trời, Trần Bắc toàn thân mang theo hơi sương từ trong cửa sổ trèo lên.

“Mọi người đã được thu xếp ổn thỏa, anh cứ yên tâm. Khi nào anh Kiến Định dự định rời khỏi nơi này?”

Trần Bắc thở hổn hển, đứng ở bên cạnh ghế sô pha, uống liền một hơi hai cốc nước, nói ngắt quãng.

“Ngày mai đi vào giờ này nhưng trước đó, sáng mai tôi cần đi tìm Abel một chuyến!”

Những người vệ sĩ bị bắt kia giống như một cái gai vậy, một mực đâm vào trên ngực của anh, nếu không rút ra, cuối cùng cũng có một ngày sẽ nát rữa nhiễm trùng.

“Vậy ngày mai tôi sẽ đi cùng với anh. Anh nghỉ ngơi sớm đi. Tôi xuống chuẩn bị một chút.”

Đầm rồng hang hổ không dễ xông vào. Để bảo vệ an toàn cho NhanKiến Định, Trần Bắc cũng nên cẩn thận chuẩn bị mấy cái công cụ khác mới có thể miễn cưỡng có chút lòng tin.

“Cậu đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai xử lý tốt mọi chuyện xong, cậu cùng tôi trở về.”

NhanKiến Định nói xong, mí mắt rũ xuống, trâm mặc không nói nữa.

Trân Bắc gật đầu không nói gì, nhẹ nhàng rời khỏi phòng nhưng không có quay về phòng mà đi ra ngoài.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, NhanKiến Định mở to mắt nhìn lên trân nhà, đột nhiên có cảm giác đêm nay giống như năm nào vậy, anh chống tay ngồi dậy trên giường, thân thể lung lay còn có một chút chóng mặt. Một lát sau tinh thần mới coi như tốt hơn một chút.



Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh đưa Trân Bắc người sớm đã đứng canh trước cửa đi ăn chút gì đó, sau đó đến biệt thự của Abel.

Sau khi hai người đến, vẫn là ông lão kia, bộ dạng vẫn như trước, NhanKiến Định lẻ loi một mình mang theo thanh niên trẻ tuổi phía sau bước vào trong.

Lúc này mới bước vào chưa được bao lâu, anh liên phát hiện ra lối đi lân này khác với lần trước, mặc dù đường lần trước anh cũng không có nhớ kĩ lắm nhưng đoạn đường tiến vào trong này anh vẫn nhớ rất rõ ràng.

NhanKiến Định nhíu mày nhìn người thanh niên trước mặt, không nói gì, trầm mặc đi theo về phía trước.

Đi được khoảng mười lăm phút, hai người đến căn phòng cuối cùng, NhanKiến Định vô thức nhìn lại con đường.

Nơi bắt đầu và điểm đến giống nhau nhưng họ không đi theo cùng một con đường giống lần trước. Điều này thực sự – rất thú vị “Ngài ấy đang đợi anh bên trong, anh Kiến Định mời tự nhiên. Lúc trở về anh chờ một lát, tôi sẽ dẫn đường cho anh.”

Sau khi nói xong, thanh niên rất nhanh liền biến mất tại trước mắt NhanKiến Định, nhìn xem đi không bao xa, động lòng người chính là một cái nháy mắt đã không thấy tăm hơi, kỳ quái!

“Nhanh như vậy liền trở lại tìm tôi? Tổng giám đốc Kiến Định là thực sự có chuyện hay là rảnh rỗi đến làm trò tiêu khiển cho tôi vậy?”

Hai người bọn họ còn chưa đi vào, bên trong căn phòng đã truyền ra âm thanh vang dội của Abel, tiếng nói thoảng có chút trầm thấp khàn khàn nhưng cũng đủ để nghe được. “Có một số việc muốn phiền phức một chút ông Abel cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ lần nữa làm phiền!”

Muốn tới cửa cầu người giúp đỡ, thái độ vẫn nên tốt một chút. NhanKiến Định nửa cúi đầu xuống, đẩy cửa phòng ra bước vào. Thư pháp và bức tranh bằng ngọc bên trong phòng vẫn còn chất đống lộn xộn.

“Là vì mấy người kia đang bị nhốt ở chỗ tôi đi!”

Abel không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bức thư pháp và bức tranh yêu thích trên tay không muốn đặt xuống.