Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 160: Ngoại truyện 2 (1)


1. Đào xấu

Đầu tháng ba, hoa đào ở Đan Dương Phong nở rộ.

Một cành đào được thần mùa xuân dùng làm tấm biển dẫn đường, tấm rèm mùa xuân vừa được vén lên, hoa đào trên núi đua nhau bừng nở, trời mây tươi sáng rực rỡ, hương hoa đào làm say lòng người. Tháng năm, quả đào chín, Khúc Trì gửi thiệp mời cho ba môn phái còn lại tới thưởng đào đàm luận đạo giáo, mời ba môn chủ tới Đan Dương, thảo luận về chuyện mùa xuân, giảng giải đạo kinh, cũng coi là một thú vui tao nhã.

Nhưng theo lời Từ Hành Chi thì là nhớ bổn sơn chủ thì cứ nói thẳng, bày vẽ làm gì.

Mấy người tham gia buổi tụ họp, dù là Từ Hành Chi, Khúc Trì hay là Chu Bắc Nam đều đắm mình trong rất nhiều sách, nếu nói là “ngồi đàm đạo” thì không thua kém gì lão hủ nho nghiên cứu đống sách cũ nát cả đời. Nếu có các đệ tử ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ nghiêm túc hơn, nhưng đám bạn già tụ tập với nhau, không cần nói nhiều lời ra vẻ, cứ pha trà uống rượu, ôn chuyện ngắm hoa là được.

Tiệc thưởng đào của Khúc Trì không sánh bằng hội bàn đào trên thiên cung nhưng hơn ở chỗ tất cả mọi thứ được chuẩn bị đều thỏa đáng ấm áp: Buổi bàn luận đạo giáo được tổ chức ở gian điện nhỏ sau núi, hơi khuất và yên tĩnh, cũng để Chu Bắc Nam không bị ánh nắng chiếu vào; bàn và chén của Từ Hành Chi được đặt chếch sang trái, tiện cho y cầm nắm; chưa kể đến rượu ngon trà thơm, chỉ cần đẩy cửa sổ ra là có thể nhìn thấy thắng cảnh ngàn vạn cây đào, quả đào vừa mới hái trên cây xuống, rất tươi.

Tới khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Khúc Trì nhìn quanh một vòng rồi hỏi: “Sao Như Trú không đến?”

Từ Hành Chi vươn tay đặt chén bên trái sang bên phải, vừa mở nắp thưởng thức hương thơm của trà vừa tự hào nói: “Bây giờ Như Trú đã tiếp quản phòng thuốc của Thiên Phi Quân, chịu trách nhiệm luyện đan chế dược. Vừa rồi ta vô tình tìm thấy một bí pháp có thể tái tạo da thịt, giúp xương khô khôi phục vẻ ngoài như lúc còn sống trong một quyển sách cổ, vừa đúng với tình trạng của Như Trú. Ta giao một loại đan dược cần phải có trong số đó cho Như Trú luyện, chỉ nói thuốc này quan trọng, không cho muội ấy biết công dụng của nó. Muội ấy rất chú trọng, vì mấy hôm nữa là thuốc này sẽ ra lò nên muội ấy không có thời gian rảnh để đến đây.”

Khúc Trì vừa nghe lời y nói vừa theo dõi động tác của Từ Hành Chi, trông như có gì muốn nói nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Đôi mắt dưới mặt nạ của Lục Ngự Cửu sáng lên: “Thật sao? Nguyên sư tỷ...”

Từ Hành Chi dùng tay phải nâng chén lên, nhấp một ngụm trà, mắt cười cong cong: “Vào tầm này sang năm, ta sẽ dẫn muội ấy tới gặp ngươi bằng cổng chính, để những đệ tử mới biết phong thái của đệ nhất mỹ nhân của bốn môn phái ngày trước, biết thế nào là mặt người phản chiếu sắc đỏ hoa đào.”

Khúc Trì không cắt ngang lời nói chậm rãi tự tin của y, nhã nhặn nghe y nói xong mới khen: “Thế là tốt nhất.”

Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ rằng: Hành Chi nói là tình cờ tìm thấy sách cổ nào đó, ai biết y đã trải qua bao nhiêu đêm thắp đèn thức khuya để tìm ra bí pháp, có khi y đọc hết đống sách rồi tự nghĩ ra cách cũng không biết chừng.

“Đơn giản thế là được rồi á?” Chu Bắc Nam nhíu mày.

Từ Hành Chi vung tay: “Bổn sơn chủ may mắn.”

Chu Bắc Nam nhìn cánh tay trái buông xuống bên mép bàn không động đậy: “Vậy thì xin hỏi Từ sơn chủ may mắn, tay trái của ngài bị làm sao thế?”

“Chu mập, đào rõ ngọn nguồn thì không thú vị đâu.” Từ Hành Chi “xùy” hắn ta với vẻ mặt chẳng hề thay đổi: “Nhìn Khúc sư huynh nhà người ta kia kìa, không nói nhiều dù chỉ nửa chữ.”

Khúc Trì bật cười.

Lục Ngự Cửu lại sốt ruột.

Cậu ta chỉ chăm chú nghe Từ Hành Chi nói chứ không để ý Từ Hành Chi đổi sang tay phải không thuận tiện lắm để nâng chén!

Lục Ngự Cửu đang định đứng dậy xem thế nào thì bị Chu Bắc Nam ngồi bên cạnh ấn đầu gối xuống.

Hắn ta liếc mắt về phía người bên cạnh Từ Hành Chi, ra hiệu Lục Ngự Cửu nhìn: “Nếu hắn bị thương nặng thật thì Mạnh Trọng Quang lại để hắn ra ngoài chắc?”

Mạnh Trọng Quang ngồi bên cạnh Từ Hành Chi, im lặng không nói gì, chăm chú gọt vỏ, cắt cùi đào giòn ngọt ra thành miếng, từng miếng được đặt trên đĩa sứ sạch sẽ, tiện cho Từ Hành Chi lấy ăn.

Nhưng trên mặt hắn không có xíu hớn hở gì hết, cũng không hào hứng lắm, chỉ chuyên chú phân cao thấp với quả đào, hệt như đang giận dỗi vậy.

Từ Hành Chi thờ ơ lắc quạt: “Không có gì to tát cả, đánh một trận với Chu Yếm Thú thôi. Nó suýt thì xé cánh tay ta, ta lấy thịt ở đầu quả tim của nó. Tính ra thì không thiệt.”

Chu Bắc Nam khịt mũi coi thường, cũng không tin: “Một con khỉ mà lại khiến ngươi thành ra thế này á?”

Từ Hành Chi muốn chém gió nữa nhưng Mạnh Trọng Quang rầu rĩ lên tiếng: “Trước đó sư huynh tra sách thuốc, dồn hết công sức mày mò suốt mấy tháng trời mới viết ra đơn thuốc có thể khiến xương trắng mọc ra thịt, đơn thuốc này cần thịt ở đầu quả tim của Chu Yếm làm thuốc dẫn, lúc dùng thuốc phải có da Quỳ Ngưu sống che lên cơ thể mới đem lại hiệu quả tốt nhất. Sư huynh giao hết chuyện trong núi cho ta, cầm Bút nhàn rỗi đi tìm dị thú thượng cổ Quỳ Ngưu, đánh một trận, trên người bị thương, thế mà vẫn không chịu dừng tay, muốn đi đánh Chu Yếm...”

Từ Hành Chi “hầy” một tiếng: “Ngươi nói nhiều thế, muốn làm ta bẽ mặt hả?”

Mạnh Trọng Quang giận dỗi: “Trọng Quang không dám.”

Từ Hành Chi thấy mặt và môi hắn đều tái nhợt, vô thức mềm lòng, xòe quạt trúc ra che mặt hai người lại, nói nhỏ: “Dỗ ngươi hai ngày rồi, sao vẫn cáu kỉnh thế?”



Mạnh Trọng Quang không đáp.

“Cho ta chút mặt mũi đi.” Nói thế thôi chứ Từ Hành Chi không phải ngươi để ý thể diện, hơi hé miệng với Mạnh Trọng Quang: “Tay không tiện, đút cho ta một miếng.”

Dù Mạnh Trọng Quang giận nhưng nhìn vào đôi mắt mỉm cười tỏa sáng của Từ Hành Chi, hắn cũng chịu thua, dùng mảnh trúc nhỏ xiên hai miếng đào đưa đến bên môi y.

Từ Hành Chi thản nhiên đón nhận, đồng thời ghé sát vào hắn nói nhỏ: “Chờ tối về ta lại dỗ ngươi nhé?”

Mạnh Trọng Quang không đáp lời nhưng khóe môi đang cố dằn xuống, dễ thấy là hắn phải tốn chút công sức mới ghìm nụ cười xuống được.

Tạm thời xoa dịu nhóc con cáu kỉnh xong, Từ Hành Chi thoải mái gấp quạt lại, uống một chén rượu, chép miệng khen: “Rượu hoa đào này ngon thật đấy, lát nữa cho ta mang một vò về cho sư phụ nếm thử nha.”

Đương nhiên Khúc Trì đồng ý luôn miệng. Tiệc thưởng đào tiếp tục.

Một lát sau, Chu Bắc Nam nhận ra điều không đúng.

Hắn ta nhìn chằm chằm quả đào trước mặt mình một lúc, rồi lại nhìn sang đĩa hoa quả trước mặt Khúc Trì, khó hiểu nói: “Khúc Trì, ta biết ngươi giản dị nhưng không đến mức để bản thân thiệt thòi như thế chứ.”

Đào tiên đãi khách thì quả nào quả nấy đều căng tròn mọng nước, cắt ra nước mật tràn trề, khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi, còn quả đào trước mặt Khúc Trì, tuy đỏ tươi rực rỡ nhưng quả nào cũng nhỏ và xấu, vẻ ngoài chẳng đáng nhắc tới, nhìn kỹ còn thấy hai ba quả vị méo, rất khó coi.

Khúc Trì không để bụng, cầm một quả lên, dùng dao cắt ra, vẻ mặt và động tác có phần trang trọng dịu dàng: “Trông không được đẹp lắm nhưng rất ngon.”

Hắn bổ thịt quả ra, bỏ vào miệng, ngọt như ngậm mật, khóe miệng cũng nhếch lên một độ cong dịu dàng.

Khúc Trì được Minh Chiếu Quân đưa lên núi từ nhỏ, không phải cam lộ thì không uống, không phải linh quả thì không ăn. Mặc dù cam lộ nhạt nhẽo, linh quả chẳng có vị gì nhưng ăn nhiều lại thành quen.

Hắn không biết của ngon là gì nên không ham thích.

Ngây dại biết bao nhiêu năm, bây giờ nghĩ thông suốt, sáng dạ ra, Khúc Trì không gò bó bản thân, bằng lòng trải nghiệm muôn loại mùi vị trong nhân gian.

Mà thứ cho hắn nếm thử sự tươi đẹp của vị ngọt nhân gian đầu tiên chính là cây đào nhỏ ở trước cửa sổ phòng hắn.

Nhìn dáng vẻ ấy của hắn, Từ Hành Chi đoán ra lai lịch của quả đào xấu ngay, cố ý trêu hắn: “Ngon vậy thì có thể chia cho ta một quả không?”

Người trước giờ luôn rộng rãi hào phóng với người khác như Khúc Trì lại lập tức sửa lời: “Cũng không ngon lắm đâu.”

Dưới ánh mắt ngờ vực của Chu Bắc Nam và Lục Ngự Cửu, Từ Hành Chi cười vang, xoay quạt nói: “Của ngươi của ngươi, của ngươi tất.”

Chủ và khách đều vui vẻ xong, Khúc Trì quay về điện của mình. Vừa mới vào cổng, hắn đã nhìn thấy cây đào nhỏ mà hồi nãy hắn luôn nhớ mong đang rung lắc nhẹ, cành lá vang rào rào.

Lúc này không có gió, thứ khiến cậu ấy rung lên như thế là hai con ong mật đang chơi đùa vờn quanh cành cây có hoa của cậu ấy.

Mỗi một quả mọc ra đều được cậu ấy chăm chút kỹ lưỡng, mặc dù vẻ ngoài hơi xấu một tí nhưng được cái rất thơm ngọt. Hương đào khó tránh khỏi dụ ong bướm tới, mà cậu ấy sợ ong mật nhất, rõ ràng cậu ấy biết sẽ không bị đốt nhưng lúc bị cánh ong mật quạt vào cậu ấy vẫn không kìm lòng được mà thấy sợ, tình hình trước mắt chính là thế, cả cây đào nhỏ đều đang run rẩy.

Khúc Trì đi tới, dùng phất trần đuổi ong mật đi.

Cây không rung nữa, xòe cành lá ra, vươn cành cây giấu hai quả đào nhỏ ra, tặng cho sư huynh của cậu ấy.

... Quả đào của đệ đó, tặng huynh ăn nha.

Khúc Trì cũng không vội vàng nhận, múc nước linh tuyền tới bón cho cậu ấy ăn no trước, rồi kiên nhẫn phủi bụi rửa lá cây cho cậu ấy: “Kết quả có mệt không?”

Cây đào nhỏ lắc trái lắc phải.

“Không mệt là được.” Khúc Trì nói: “Không cần quá gượng ép, mỗi ngày ta ăn một quả là vừa rồi.”

Cây đào nhỏ lại lắc trái lắc phải tiếp.

Dù trong lúc riêng tư, Khúc Trì vẫn khách sáo lịch sự: “Rất ngọt, cảm ơn đệ.”

Cây đào nhỏ vui vẻ, một nhúm hoa cọ vào lòng bàn tay hắn, nhị hoa vàng nhạt vuốt nhẹ vào chỉ tay trong lòng bàn tay Khúc Trì, cọ rồi cọ, cây đào nhỏ hí hửng nhớ ra xấu hổ, cất quả đào xấu mà khó khăn lắm cậu ấy mới kết thành vào hoa lá sum suê.



“Đừng giấu đi.” Khúc Trì xoa lá của cậu ấy: “Vùi trong cành lá sẽ không thoải mái. Nghe lời.”

Cây đào nhỏ nghiêm túc lắc trái lắc phải.

Cho huynh ăn mà, không thể để người khác nhìn thấy, phải giấu đi.

Khúc Trì khẽ cười: “Đệ đó.”

Nhưng hắn không có tư cách dạy dỗ cây đào nhỏ, dù sao vừa nãy hắn cũng nảy sinh suy nghĩ riêng một cách hiếm có, chỉ muốn độc chiếm quả đào xấu này, không muốn chia sẻ với người khác.

Cây đào nhỏ giấu quả đào của mình đi như giấu một tâm sự bí mật không muốn để người khác biết.

Cậu ấy đang chuẩn bị, sau khi mùa hoa đào kết thúc, cậu ấy phải chăm sóc cơ thể thật tốt, đợi qua sang năm, phải cố gắng đơm hoa kết quả thật đẹp cho Khúc sư huynh xem.

2. Mặt nạ

Bây giờ công việc mà Thanh Lương Cốc đang làm là nhận quỷ.

Sau khi tu sĩ chính đạo chết đi, nếu hồn linh không muốn vào luân hồi, vẫn muốn duy trì tu vi lúc chưa chết, tu luyện bản thân thì có thể gia nhập Thanh Lương Cốc; nếu quỷ hồn có nghiệp chướng khó tan, khó vào luân hồi cũng có thể gia nhập Thanh Lương Cốc, tụng kinh ba năm, thờ đạo ba năm là có thể giải trừ chấp niệm, thực hiện mong muốn, giúp họ sớm ngày bước vào lục đạo.

Mưa dầm thấm đất từ Đại sư huynh tiền nhiệm Ôn Tuyết Trần mười mấy năm, Thanh Lương Cốc đóng cốc vẫn giữ được phẩm chất cương trực, rất phù hợp với công việc nhận hồn phách, giải trừ nghiệp chướng và siêu độ.

Nhưng vì nhận được sự giáo dục ấy từ nhỏ nên gần đây Lục Ngự Cửu khá khổ não, lúc nào cũng nhìn đèn tê giác rồi than thở.

Giải Tâm Viễn nhận ra nỗi u sầu của cậu ta, hỏi: “Cốc chủ có tâm sự sao?”

Lục Ngự Cửu không nghe nổi sư huynh gọi mình là cốc chủ, cứ thấy ngại ngại, nhưng lễ tiết phải thế, cậu ta đành phải mất tự nhiên “ừ” một tiếng, ngoan ngoãn kể tâm sự của mình ra.

Nói đơn giản, cậu ta trăn trở mãi vì một lời nói dối không thể làm sáng tỏ kịp thời của mình.

Ngọn nguồn của nỗi muộn phiền là vì căn bệnh bao che khuyết điểm của Chu Bắc Nam lại tái phát.

Mấy ngày trước, hắn ta đến Thanh Lương Cốc chơi, đúng lúc tóm được một tên quỷ đệ tử mới gia nhập môn phái nói luyên thuyên với các đệ tử khác, bảo rằng hắn từng nhìn thấy mặt cốc chủ, bị bỏng chẳng ra hình thù gì, cực kỳ xấu xí, vì thế mới đeo mặt nạ quanh năm để che giấu điều đó.

Mà đương nhiên là hắn toàn nói lời bậy bạ xúc phạm, Chu Bắc Nam nổi giận, xắn tay áo lên trừng trị kẻ đó một trận, gây ra rối loạn không nhỏ.

Lục Ngự Cửu biết được đầu đuôi câu chuyện thì dở khóc dở cười, dù sao cậu ta cũng tự biết mặt mình nguyên vẹn chẳng làm sao cả, bàn tán sau lưng chướng tai đến đâu cũng không làm gì được cậu ta, vì thế cậu ta khuyên Chu Bắc Nam mấy câu, bảo không quan trọng, hắn ta không cần lo.

Chu Bắc Nam có lòng tốt lại bị Lục Ngự Cửu trách mắng, giận dữ bỏ lại một câu “Đúng là không cần ta lo chuyện bao đồng, bây giờ Chu Bắc Nam này sao quản được cốc chủ Thanh Lương Cốc như ngươi” rồi phất tay áo bỏ đi.

Từ hôm đó, Chu Bắc Nam không thắp đèn nói chuyện lúc nửa đêm với cậu ta nữa, đèn tê giác thắp suốt ba đêm mà Lục Ngự Cửu không đợi được câu nào của Chu Bắc Nam, lại xót của vì lãng phí sừng tê giác đen nên hậm hực không thèm tìm Chu Bắc Nam nữa.

Tâm sự ấy kìm nén hơn nửa tháng, dần biến thành tâm bệnh.

Lục Ngự Cửu xoa mặt nạ của mình, nói nhỏ: “Đệ không biết nên nói với hắn thế nào...”

Nghe phiền não của cốc chủ xong, Giải Tâm Viễn cũng bối rối.

Thanh Lương Cốc có quy củ nghiêm ngặt, nghiêm tới mức mà nhiều năm qua, bên ngoài đều cho rằng Thanh Lương Cốc tu Tuyệt Tình Tông thanh tâm quả dục. Suy đoán ấy không sai: Hơn hai nghìn quỷ đệ tử trong cốc, trong đó chỉ có mười sáu người kết đôi với nhau.

Thân là một trong số hai nghìn người đàn ông độc thân, Giải Tâm Viễn thật sự không biết bày mưu tính kế cho cốc chủ.

Giải Tâm Viễn mặt toát mồ hôi nói: “Đệ tử bất tài.”

Lục Ngự Cửu không biết phải làm sao, chỉ đành vuốt mặt nạ, tiếp tục than thở.

Bọn họ đã quay về thế giới thực, sớm muộn gì cậu ta cũng phải đưa ra lời giải thích về khuôn mặt này của mình với Chu Bắc Nam.

Nhưng mấu chốt là... Phải nói thế nào đây?