Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 161: Ngoại truyện 2 (2)


Cuộc gặp mặt tiếp theo của Chu Bắc Nam và Lục Ngự Cửu là vào lễ tế Đông Hoàng sau đó không lâu.

Mục đích của cuộc thi trong lễ tế Đông Hoàng là chọn đệ tử ngoại môn có tố chất để vào nội môn, nhóm Từ Hành Chi vốn không cần làm quan giữ trật tự nữa, chỉ cần trấn giữ ở tổng đàn là được nhưng tình trạng bên Thanh Lương Cốc không giống với ba môn phái còn lại.

Một, đây là lần đầu tiên có quỷ đạo tham gia lễ tế Đông Hoàng, vẫn chưa có cách tiến hành lễ tế hoàn chỉnh với quỷ đạo; hai là, đệ tử của Thanh Lương Cốc đều không thể xuất hiện vào ban ngày, chỉ khi ánh chiều tà buông xuống, đệ tử các nhà kết thúc một ngày săn bắn trở về tổng đàn nghỉ ngơi, họ mới có thể xuất phát.

Lục Ngự Cửu cũng vất vả lo lắng không thôi, ban ngày đi trông coi với ba môn chủ khác, tới tối phải làm quan giữ trật tự tạm thời, chỉ sợ đệ tử nhà mình gặp chuyện bất trắc, chỉ có mấy ngày ngắn ngủi mà nửa gương mặt dưới mặt nạ đã thấy cằm nhọn, càng khiến đôi mắt tròn sáng như nai thêm rung động lòng người.

Đêm ở núi Thái Hoa.

Gió núi đưa tiếng gầm thét của dị thú tới, mấy đệ tử mặc đồ màu ve xanh co giò chạy điên cuồng giữa rừng, một người dáng cao trong số họ vạch túi gấm bên hông ra, run rẩy bỏ vảy Phì Di nhặt được vào túi.

Trong lúc hỗn loạn, vảy giáp ánh ngọc mỏng manh rơi xuống đất, hắn vội vàng cúi người xuống nhặt, cổ vừa cúi xuống đã bị đệ tử bên cạnh túm gáy, đẩy về phía trước...

Một luồng linh tức nóng bỏng phun trúng vị trí tên cao ấy vừa cúi xuống, đốt tay áo tung bay của hắn thành tro bụi.

“Ngươi tưởng ngươi chết một lần rồi thì không thể chết lần nữa sao?” Đệ tử cứu tên cao một mạng không hề có vẻ tự phụ của một ân nhân cứu mạng, vừa kéo tên cao chạy như điên vừa chửi như tát nước: “Chỉ vì mấy miếng vảy mà ngươi định liều cho tan thành mây khó hả?”

Tên cao không không có gan cãi lại người đó, góc áo bốc khói mù mịt khiến chân hắn như nhũn ra. Mặt hắn tái xanh, không nhịn được đặt câu hỏi: “Làm sao bây giờ? Làm sao...”

Trong giây phút hoảng loạn, Phì Di đuổi theo đằng sau bọn họ bỗng gầm lên một tiếng như tiếng trống Hạt, âm thanh như sấm, gần như muốn hất bay đầu của các đệ tử chạy trốn, tên cao bị dọa cho mềm nhũn chân ra, ngã lăn xuống đất, run lẩy bẩy.

Tên đệ tử vừa rồi mắng to lại mừng ra mặt: “Cốc chủ!”

Tên cao mơ màng ngẩng đầu lên.

Lục Ngự Cửu - cốc chủ của bọn họ đứng lơ lửng giữa không trung với bộ đồ xanh nhạt tung bay, linh quang quanh người xiên ngang xiên dọc, thổi tung mái tóc dài buộc sau gáy cậu ta.

Mặt nạ quỷ dữ tợn che khuất hơn nửa gương mặt cậu ta, bên dưới mặt nạ lộ ra đôi mắt xanh lá đậm pha chút màu ngọc bích, tỏa ra ánh sáng nhạt lấp lánh. Một phù chú ngọc xanh dài lơ lửng trước người cậu ta dần dần chuyển động, theo tốc độ nhanh dần của nó, đất đen kịt xung quanh Phì Di mọc lên vô số nấm mồ, vô số hài cốt thối rữa chui ra từ trong đó, tay xương, răng nhọn trắng muốt leo lên cơ thể Phì Di, chặn cứng nó lại.

Thứ ngậm đuôi Phì Di khiến nó không thể động đậy là một con Phì Di xương xẩu chỉ còn lại cái đầu!

Lục Ngự Cửu cúi đầu nói với các đệ tử ngây người bên dưới: “Chạy.”

Nếu Giải Tâm Viễn ở đây hắn ta sẽ nhận ra cái liếc mắt lạnh lùng ấy của Lục Ngự Cửu giống Ôn Tuyết Trần thời hoàng kim năm đó tới bảy, tám phần.

Tên cao là kẻ nói bậy bạ về Lục Ngự Cửu rồi bị Chu Bắc Nam trừng trị vào mấy ngày trước. Là đệ tử ngoại môn, hắn không có tư cách gặp mặt cốc chủ, bây giờ, trong tình huống này được cốc chủ như thần linh giáng xuống cứu mạng, nhớ tới cái miệng nói linh tinh của mình mấy ngày trước, hắn xấu hổ không thôi, chỉ biết che mặt bỏ chạy.

So sánh như thần linh quả không sai nhưng vị thần này hơi thấp bé, đứng ở chỗ cao không thấy chứ lúc đáp xuống mặt đất, so với Phì Di cao hơn cả tòa tháp bảy tầng thì Lục Ngự Cửu hệt như thú cưng xinh xắn lanh lợi.

Phì Di không ngờ bị một đống xương bao vây tấn công, không tiến được mà lùi cũng không xong, bị đau nên nổi khùng, nghển cổ lên gào điên cuồng.

Dưới ánh trăng, vị trí bảy tấc của nó có một vết thương to bằng miệng bát vô cùng rõ ràng.

Lục Ngự Cửu bật cười: Đây là một người bạn cũ.

Cuộc thi trong lễ tế Đông hoàng có quy định, quan trật tự chỉ duy trì trật tự, đảm bảo an toàn cho các đệ tử tham gia thi đấu là việc quan trọng nhất, nếu không phải bất đắc dĩ thì không được giết hoặc đánh dị thú bảo vệ núi, quỷ linh cậu ta gọi ra cũng không có sát ý, mục đích chỉ là ngăn cản nó mà thôi.

Xác nhận các đệ tử đã chạy tới khu vực an toàn, Lục Ngự Cửu phất tay áo quay người lại, lúc chuẩn bị cưỡi gió đi khỏi đó thì Phì Di bị kéo chân tới đỏ mắt bỗng hung hãn mở to miệng ra, dồn hết sức lực phun một hơi thở đỏ mãnh liệt vào lưng Lục Ngự Cửu!

Lục Ngự Cửu sinh tồn trong Man Hoang nhiều năm, mọc thêm một con mắt sau lưng từ lâu, trong giây phút luồng hơi nóng ấy phun ra, cậu ta đã nhận ra điều bất ổn, cũng đã sẵn sàng di chuyển trong nháy mắt lên trước.

Nhưng có người nhanh hơn cậu ta.

Một bóng trắng vọt tới nhanh như sao chổi, ôm lấy cậu ta chạy vào rừng sâu, luồng hơi thở nóng đỏ kia còn chưa kịp phun vào lưng Lục Ngự Cửu, cậu ta đã đứng ở vách đá trống trải cheo leo cách đó hơn trăm thước.

Vừa mới đứng vững, Lục Ngự Cửu đã nghe Chu Bắc Nam giận dữ nói: “Quay lưng về phía dị thú, ngươi không muốn sống nữa hả?”



Dù sao người cũng đứng ở đây rồi, có hỏi tại sao hắn ta lại đi theo thì cũng thừa thãi.

Eo Lục Ngự Cửu vẫn đang bị Chu Bắc Nam ôm, mặt đỏ lên cũng không quên giải thích: “Ta định chạy rồi.”

Chu Bắc Nam há miệng nói luôn: “Chạy bằng cái gì? Dùng hai cái chân ngắn này của ngươi à?”

Lục Ngự Cửu: “...”

Ban ngày hai người đều muốn ra vẻ trang nghiêm trước mặt các đệ tử nên không nói chuyện riêng câu nào, bây giờ không dễ gì mới có chút thời gian nói lời trong đáy lòng, thế mà hắn ta lại không nói lý như thế, Lục Ngự Cửu tức quá đi mất.

Thấy Lục Ngự Cửu mím môi thẳng băng, hất tay muốn đi, Chu Bắc Nam biết cậu ta giận rồi, ảo não trách mình không biết ăn nói, tay không chịu buông Lục Ngự Cửu ra, cương quyết giữ người lại, không chờ Lục Ngự Cửu làm gì, hắn ta đã ôm mạn sườn Lục Ngự Cửu, bế cậu ta lên, để cậu ta giẫm lên bàn chân mình như ôm thú cưng: “Còn muốn chạy? Đứng yên đấy cho ta!”

Lục Ngự Cửu bị dán vào hương thơm Thụy Não thoang thoảng, nhất thời đỏ mặt tới tận mang tai, lại lo các đệ tử chưa chạy đi xa nên càng thêm rối rắm: “Ngươi làm gì thế? Buông ra!”

Chu Bắc Nam ôm lưng cậu ta, trưng vẻ không biết xấu hổ đánh chết cũng không buông.

Nếu bàn về cận chiến, Lục Ngự Cửu còn chẳng đánh nổi hai mươi chiêu với Chu Vọng, sao mà thắng Chu Bắc Nam được, đôi giày thêu chỉ bạc mềm mại giẫm lên giày Chu Bắc Nam, làm mình làm mẩy nói: “Mau buông ta ra!”

Chu Bắc Nam vẫn không buông: “Ngươi chờ một lát!”

Chờ một lát, ta nghĩ ra cách xin lỗi ngay đây.

Từ khi quay về thế giới thực, nhậm chức cốc chủ Thanh Lương Cốc, dù há miệng hay ngậm miệng, trong lòng trong mắt Lục Ngự Cửu chỉ có môn phái, càng ít khi nói chuyện với Chu Bắc Nam.

Lúc còn ở trong Man Hoang, trong số quỷ nô mà Lục Ngự Cửu nuôi chỉ có hắn ta có linh phách tương đối hoàn chỉnh, điều đó khiến Chu Bắc Nam tự nhiên cho rằng hắn ta và Lục Ngự Cửu chỉ có đối phương, ai ngờ quay về thế giới thực, đột nhiên bên cạnh Lục Ngự Cửu có thêm hai nghìn quỷ nô, người nào người nấy đều là người cậu ta mong nhớ suốt bao năm qua.

Chu Bắc Nam thừa nhận hắn ta sợ.

Nếu Lục Ngự Cửu không quan tâm tới hắn ta nữa, hắn ta sẽ thành thứ gì? Một cô hồn dã quỷ không ai chạm vào được, không ai tiếp xúc được sao?

Lần trước hắn ta nổi nóng với Lục Ngự Cửu cũng chỉ vì Lục Ngự Cửu bảo vệ cho một tên đệ tử ngoại môn, hắn ta hoảng hốt bất an tột độ mới làm ra hành vi đó. Mấy ngày sau đó hắn ta không thắp đèn đáp lại, Lục Ngự Cửu cũng không tới tìm hắn ta nữa, tự dưng khiến hắn ta lo lắng thấp thỏm nửa tháng.

Chuẩn bị một lúc lâu, Chu Bắc Nam mở miệng nói ra lời trái ngược với những gì mình nghĩ: “Sao mấy hôm nay không thắp đèn?”

Lục Ngự Cửu nói lý lẽ: “Ngươi không thắp đèn đáp lại.”

Chu Bắc Nam hỏi ngược lại: “Ta không đáp lại thì ngươi không thắp à?”

Câu ấy cực kỳ không biết xấu hổ, Lục Ngự Cửu tức tối trợn trừng mắt lên: “Sừng tê giác đen có tiền cũng không mua được, vốn đã hiếm, ngày thường dùng nhiều, chẳng may gặp chuyện khẩn cấp phải thông báo cho bốn môn phái thì phải làm sao?”

Chu Bắc Nam nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm khó có thể nhận ra.

Hóa ra chỉ là thiếu sừng tê giác thôi.

“Thiếu gì thì ngươi cứ nói với ta.” Chu Bắc Nam không dùng sức giữ Lục Ngự Cửu nữa, ôm cậu ta ngồi xuống mép tảng đá: “Muốn bao nhiêu sừng tê giác đen, ta mang tới cho ngươi là được.”

Lục Ngự Cửu biết hắn ta muốn làm hòa.

Mỗi lần hai người cãi nhau, Chu Bắc Nam luôn là tức tối nhất cũng là người nhận sai nhanh nhất, Lục Ngự Cửu quyết định không thể chiều theo tật xấu của hắn ta, bèn sầm mặt không nói gì.

Chu Bắc Nam gọi cậu ta: “Tiểu Lục.”

Lục Ngự Cửu không đáp.

Chu Bắc Nam hôn vành tai cậu ta.



Lục Ngự Cửu nhẫn nhịn đỏ cả mặt, cố kiềm chế không nhúc nhích.

Thấy cậu ta lạnh nhạt như thế, Chu Bắc Nam càng hoảng hơn, dè dặt nói: “Sau này... Ta thắp đèn tìm ngươi, được không?”

Nhận ra vai gáy Lục Ngự Cửu vốn kéo căng đã thoáng thả lỏng ra, Chu Bắc Nam thở phào một hơi.

Con người thả lỏng sẽ dễ nói ra lời từ tận đáy lòng hơn. Chu Bắc Nam bèn điều chỉnh tư thế để Lục Ngự Cửu vốn ngồi trên đùi mình đổi thành quay lưng về phía mình.

Lục Ngự Cửu hơi khó hiểu, muốn quay đầu lại nhìn hắn ta nhưng thấy vòng tay hắn ta đặt bên eo mình hơi siết chặt lại.

“Đừng nhìn ta.” Chu Bắc Nam áp đầu vào lưng Lục Ngự Cửu, cứ như dùng tư thế này mới tiện cho hắn ta nói lời trong lòng ra.

“Tiểu Lục, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?”

“Ngươi có hai nghìn sư huynh Thanh Lương Cốc ở bên cạnh, còn ta chỉ có một mình ngươi thôi, có đôi lúc... Ta, khụ, rất sợ, sợ vào một lúc nào đó ngươi sẽ chia tay ta. Ta biết tính nết thối tha của mình rất đáng ghét, sau này ta sẽ cố gắng sửa đổi...”

“A Vọng tới Đan Dương Phong học cách quản lý với Khúc Trì rồi, đợi con bé học xong, ta sẽ giao lại Ứng Thiên Xuyên cho con bé, cho con bé thừa kế.”

Nói xong câu đó, Chu Bắc Nam ôm chặt người trong lòng: “Đến lúc đó, ta sẽ tới cốc của ngươi, ngày ngày bầu bạn với ngươi, để ngươi đỡ mất công thắp đèn.”

Lục Ngự Cửu quay lưng về phía hắn ta, nghe hắn ta nói bằng giọng điệu yếu kém ấy, trong lòng cậu ta hơi khó chịu, lặng lẽ vươn tay ra để ai kia vui vẻ nắm chặt lấy rồi mới nhỏ nhẹ nói: “Ta bổ sung thêm tinh nguyên cho ngươi nhé.”

Từ khi Lục Ngự Cửu lên Nguyên anh, cậu ta có thể bổ sung tinh nguyên cho Chu Bắc Nam khi cách một khoảng xa, vì thế đã lâu rồi cậu ta không trải qua khoảng thời gian hai người ở riêng rồi lặng lẽ ôm nhau thế này.

Đương nhiên Chu Bắc Nam đồng ý ngay.

Rất nhanh sau đó, ánh sáng vân mây ấm áp màu tím nhạt bao phủ cơ thể hai người, hòa với bóng núi Thái Hoa màu xanh đậm.

Cuộn mình trong lòng hắn ta, Lục Ngự Cửu cảm thấy như quay về một buổi tối nào đó trong Man Hoang, hai người cãi nhau vì mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, còn phải kìm nén sự không bằng lòng xuống mà ôm nhau, sợ hôm sau Chu Bắc Nam ra ngoài tìm chìa khóa mà không đủ tinh nguyên.

Bây giờ nghĩ lại, khoảng thời gian đó chắc hẳn là “Sống nương tựa lẫn nhau”.

Trong lúc chậm rãi truyền tinh nguyên vào cơ thể Chu Bắc Nam, Lục Ngự Cửu dần quyết định một việc.

Chờ ánh sáng hoa văn mây quanh người biến mất, viên ngọc trên cổ Lục Ngự Cửu cũng không sáng lên, chứng tỏ các đệ tử khác đều đang đi tìm đồ tế Đông Hoàng một cách yên ổn, không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Hai người sóng vai ngồi trên tảng đá, lặng lẽ đan tay vào nhau, bầu không khí cực kỳ an yên.

Nhưng rất nhanh sau đó, Lục Ngự Cửu đã phá vỡ sự yên bình ấy: “Ta có một chuyện muốn nói với ngươi.”

Chu Bắc Nam quay sang nhìn cậu ta.

“Còn nhớ lần trước ngươi đánh đệ tử ngoại môn của Thanh Lương Cốc bọn ta không?”

Lông mày Chu Bắc Nam hơi nhướng lên một cái.

Hắn ta biết lần trước mình ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu, đúng là chẳng vẻ vang gì, lúc này Lục Ngự Cửu lại nhắc tới, tám mươi phần trăm là muốn hắn ta tự mình tới cốc xin lỗi tên đệ tử ngoại môn bị hắn ta chỉnh đốn.

Dù hơi không vui, Chu Bắc Nam vẫn đáp: “Ừ, nhớ.”

Lục Ngự Cửu nói: “Ngươi không nên trách hắn, hắn không biết chuyện của ta, chỉ khoác lác thế thôi.”

Chu Bắc Nam không khách sáo nói: “Lần này thì thôi, nếu lần sau bị ta tóm được thì ta vẫn đánh hắn như thường.”

“Ngươi không cần bảo vệ ta như thế...”

Thấy Chu Bắc Nam lại không vui, Lục Ngự Cửu vươn tay đặt lên mặt nạ, ngại ngùng mỉm cười: “Ta cho ngươi biết một bí mật, ngươi không được tức giận...”