Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 163: Ngoại truyện 2 (4)


Bên bờ Li Giang, cảnh xuân tươi đẹp, gió nam lướt nhẹ qua mặt, một ông lão ngồi trên bè trúc cầm cần thả câu, vài gợn sóng cong cong như mặt bè trúc lăn tăn trên mặt nước như gương.

Hương cỏ lau non hòa với hơi nước phả vào mặt. Đợt rét cuối mùa xuân đã trôi qua, hơi nước không nóng bức lắm, phả lên mặt rất khoan khoái.

Ở bụi lau sậy cách đó không xa có một chiếc thuyền nhỏ đang lềnh bềnh trong đó, Từ Bình Sinh nằm ở mạn thuyền, ngậm một đoạn rễ lau ngọt thanh trong miệng, nhấm nháp thưởng thức hương vị.

So với hắn, trông Tạp Tứ nhếch nhác hơn rất nhiều, trên đầu cắm đầy hoa lau, rất giống có một con gà làm ổ trên đầu hắn ta.

Tạp Tứ vừa chèo thuyền vừa than khổ không ngừng: “Không phải đã nói là chèo thuyền du ngoạn sao, ta mới chợp mắt một lúc, trôi vào bụi lau sậy mà ngươi không kéo ra à.”

Từ Bình Sinh thích cỏ lau, vì thế hắn không đôi co với Tạp Tứ, lại bẻ cây lau bỏ vào miệng hút dịch ngọt tiếp.

Tạp Tứ không nhận được câu đáp lại bèn nhấc cây sào dài chọc vào eo hắn: “Này này này, dậy đi, nằm cứ như nhị đại gia của ta vậy.”

Từ Bình Sinh bĩu môi quay lại lườm hắn ta, nhưng thấy ổ gà hoa lau trên đầu hắn ta thì ngây người, khóe môi hơi nhếch lên.

Tạp Tứ thấy mới lạ, giọng điệu cao lên: “Ngươi biết cười cơ à?”

Từ Bình Sinh mím môi thành một đường thẳng băng ngay tức khắc, quay mặt đi không nhìn hắn ta nữa.

Từ Bình Sinh biết cười khơi gợi lên hứng thú của Tạp Tứ.

Sau đó, hắn ta dùng hết toàn bộ sức lực, vò đầu bứt tai, loay hoay mãi chỉ để Từ Bình Sinh cười với hắn ta cái nữa.

Nhưng gương mặt đó còn ngay thẳng và nhạt nhẽo hơn cả cái quan tài, dù cho hắn ta bày trò gây chuyện thế nào, nó vẫn không động đậy gì.

Sau nhiều lần thử nghiệm, Tạp Tứ chán nản, lẩm bẩm oán hờn: “Ngươi còn khó lấy lòng hơn cả đầu bảng thanh lâu.”

Từ Bình Sinh hỏi ngược lại: “Ngươi từng đi thanh lâu à?”

Tạp Tứ nói bậy mà vẫn hùng hồn: “Không, Hành Chi kể với ta đó, hắn bảo là đầu bảng xinh đẹp nhất ấy à, có người bỏ ra ngàn lượng vàng cũng khó mua được một nụ cười của người ta.”

Từ Bình Sinh cau mày nói: “Hành Chi còn nhỏ, hắn sẽ không vào mấy nơi đó đâu. Ngươi đừng vấy bẩn thanh danh của hắn.”

Tạp Tứ hơ một tiếng: “Hắn có thanh danh à?”

Từ Bình Sinh không vui khi người khác đánh giá đệ đệ mình như thế, đang định nổi cáu thì Tạp Tứ ra tay trước, kéo hắn vào lòng, vươn tay chọc vào thịt mềm bên eo và dưới nách hắn, định chọc hắn cười.

Từ Bình Sinh trợn to hai mắt.

Hắn là tỉnh thi, đúng là không ngứa, không đau, nhưng dù lúc còn sống hay sau khi chết, hắn đều bài xích các hành vi thân mật theo bản năng.

Hắn kháng cự lại bị Tạp Tứ tưởng thành sợ ngứa, Tạp Tứ càng hăng say hơn, kết quả là bị Từ Bình Sinh vùng vẫy giật đầu mấy lần, giật cho hắn ta nổi cáu luôn.

Hai người đùa nghịch biến thành trận ẩu đả nửa thật nửa giả, lăn qua lăn lại trên bè trúc, vẩy nước ướt hết cả người, chọc cho ông lão thả câu phía xa hô lên liên tục, bảo bọn họ đừng làm cá của lão sợ.

Hai người đành phải ngừng lại, nhìn nhau chòng chọc.

Một lúc lâu sau, Tạp Tứ tức giận nói: “Ta muốn ăn mì Tam Hoa.”

Hai người ra ngoài, đương nhiên tiền do Từ Bình Sinh quản lý, nếu không Tạp Tứ nhìn thấy một thanh kiếm tốt, hắn ta có thể ném hết toàn bộ phí chi tiêu của bọn họ đi luôn, sau đó hai người họ chỉ có thể ngủ ở miếu hoang, ăn quả dại thôi.

Từ Bình Sinh cầm tiền trong tay nên đầy tự tin, hung dữ nói: “Chịu đói đi.”

Gần nửa canh giờ sau, hai người quay về quán trọ trong thành nhỏ Li Giang mà họ đang ở.

Mặc dù Tạp Tứ không tu Huyết Tông hay Thi Tông phổ biến ở ma đạo nhưng hắn ta cũng không đi theo con đường tĩnh tâm tu luyện, vì thế hắn ta không kiêng kỵ dục vọng nào của người phàm. Nghe nói mì Tam Hoa của Li Giang ngon tuyệt đỉnh, lúc cách thành nhỏ Li Giang hơn trăm dặm Tạp Tứ đã kêu gào đòi ăn, bây giờ ngồi trong quán mì, nhìn bát mì tam hoa với nước dùng thanh thanh thơm ngon đặt trước mặt, trận cãi cọ không quá vui vẻ trước đó đã bị hắn ta ném lên chín tầng mây rồi.

Hắn ta tự nhiên đẩy cho Từ Bình Sinh: “Ngươi ăn trước đi.”

So với hắn ta thì Từ Bình Sinh thù dai hơn nhiều, kéo bát mì về phía mình chẳng thèm đùn đẩy khách sáo, bỏ thêm giấm xong thì cố tình giấu lọ giấm xuống ghế.

Tới khi bát mì của Tạp Tứ được đặt lên bàn, hắn ta định lấy gia vị thì sờ phải chỗ trống không.

Hắn ta nhìn xung quanh: “Giấm đâu?”

Từ Bình Sinh im lặng.

Liếc quanh một vòng không thấy giấm đâu, Tạp Tứ không cố hỏi, thuần thục kéo bát mì vừa được Từ Bình Sinh cho thêm giấm qua, công bằng công chính múc nửa thìa giấm trong đó vào bát mình.

Từ Bình Sinh: “...”

Hắn càng tức hơn rồi, tức tới mức không muốn trả tiền.

Ăn uống no đủ, tính tiền, hai người chán chường đi dạo phố.

Từ Bình Sinh biết, đời này Tạp Tứ thích kiếm nhất, mỗi khi đến nơi nào đó, hắn ta đều đi dạo hết các tiệm binh khí có tiếng trong vùng, tìm hiểu tình hình sản xuất vật liệu đá ở địa phương, hỏi thăm rõ ràng xong thì lên núi gần đó dạo chơi một vòng. Nếu phát hiện ra ở đó không có vật liệu nào thích hợp để đúc kiếm, hắn ta sẽ hậm hực bỏ về ngay lập tức, cũng tự xếp nơi đó vào mục “nơi tồi tàn, không bao giờ đến nữa”.

Trước kia mỗi lần bọn họ đi du lịch đều lặp đi lặp lại quy trình đó, vì thế vừa mới ra khỏi quán mì, Từ Bình Sinh đã hỏi thăm người qua đường: “Xin hỏi tiệm binh khí ở đây...”

“Tiệm binh khí gì chứ.” Hắn không ngờ Tạp Tứ kéo hắn lại như túm con gà con: “Đi, chúng ta đi dạo chơi trong thành.”

Tạp Tứ nói dạo chơi trong thành thì đúng là dạo chơi thật.

Hắn ta dẫn Từ Bình Sinh tới tiệm may trước, chỉ vào một đống chỉ thêu rồi hỏi: “Ngươi thích màu gì? Chọn một cái đi.”

Đón nhận ánh mắt khó hiểu của Từ Bình Sinh, Tạp Tứ hơi tự đắc ghé vào bên tai hắn nói nhỏ: “Lần sau ngươi cụt tay cụt chân thì ta thêu hoa văn cho ngươi ở chỗ vá. Uyên ương nghịch nước hay bát tiên mừng thọ?”

Từ Bình Sinh không tỏ rõ ý kiến.

Với cái trình độ may vá của Tạp Tứ, thêu uyên ương thành gà đã tốt lắm rồi.

Hắn sờ mấy sợi chỉ, nhận xét: “Mềm quá, giòn quá, chỉ thô bền hơn.”

“Nếu muốn bền thì truyền linh lực vào là được.” Tạp Tứ cười híp mắt: “Trước kia ta vá cho ngươi xấu quá. Nếu không phải vì sợ ngươi rã rời ra hết, ta còn muốn dỡ ra vá lại cho ngươi cơ.”

Từ Bình Sinh trợn mắt lườm hắn ta, chọn hai loại chỉ gần với màu da nhất, Tạp Tứ thì chẳng thèm quan tâm có chói mắt hay không, chọn một đống chỉ màu sắc sặc sỡ như lam, cam, đỏ.

“Chỗ này, chỗ này nữa, mua hết đi.” Tạp Tứ vui vẻ chỉ vào Từ Bình Sinh, nói với chủ tiệm: “Hắn trả tiền.”

Từ Bình Sinh: “...”

Hai người dạo trong thành nhỏ cả một buổi chiều, toàn mua mấy thứ mà Từ Bình Sinh thấy vô dụng, chỉ mứt hoa quả, mận khô, tương ớt chao đậu đã đầy hai túi to, còn các món đồ nhỏ chọn ở các sạp hàng thì những cái treo được đã treo hết lên người Từ Bình Sinh.

Từ Bình Sinh nhìn sắc trời, phía chân trời đã có ráng mây đỏ xuất hiện, nếu rề rà tiếp thì e là không kịp vào núi tìm đá.

Tạp Tứ thì chẳng hề sốt ruột, lại dừng chân trước một sạp vẽ bên rìa đường, xoa cằm ngắm nghía.

Thư sinh trung niên trông sạp thấy có vị khách lạ mặt tới trước sạp thì chào hỏi đầy thân thiện: “Vị khách quan này muốn vẽ chân dung không? Ở vị trí này đúng lúc có thể nhìn thấy hẻm núi Hoàng Ngưu, chỉ cần ba trăm văn, ngồi đây nửa canh giờ, tiểu nhân có thể vẽ một bức đủ núi, sông, người cho khách quan.”

Từ Bình Sinh nghe đắt như thế, đang định từ chối thì nghe thấy Tạp Tứ nói: “Hai người, bốn trăm văn, vẽ không?”

Thư sinh cười tươi rói, trải giấy ra ngay lập tức: “Vẽ chứ.”



Từ Bình Sinh tức nghẹn họng: “Ngươi...”

Tạp Tứ dùng chân móc một cái ghế qua, tiện tay ôm lấy túi giấy, túi vải trong lòng Từ Bình Sinh, bỏ xuống cái ghế bên cạnh rồi kéo Từ Bình Sinh ngồi xuống: “Đến Li Giang rồi, dù sao cũng phải có gì đấy để chứng minh chứ đúng không?”

Chứng minh này đắt quá, Từ Bình Sinh túm chặt túi ngân lượng bên hông với vẻ không tình nguyện, đang định lùi về sau thì bị Tạp Tứ túm chặt cổ tay: “Này, trước kia ngươi vẽ chân dung bao giờ chưa?”

Từ Bình Sinh lắc đầu.

“Trùng hợp quá, ta cũng chưa vẽ bao giờ.” Tạp Tứ hào hứng ngồi xuống ghế, quay đầu sang Từ Bình Sinh: “Mau lên, buộc lại tóc cho ta đi, buộc đẹp vào.”

Từ Bình Sinh tức hắn ta phá của, lại chẳng làm gì được hắn ta, đành phải trút giận lên tóc hắn ta, cố ý buộc cho Tạp Tứ quả đầu căng chặt, kéo cho hắn ta nhe răng trợn mắt, đôi mắt vốn hẹp dài lại còn xếch lên.

Tạp Tứ không so đo với hắn, chờ buộc tóc xong thì kéo hắn xuống ngồi cùng mình, nói với thư sinh: “Làm phiền ngươi, vẽ hắn tươi tắn hơn xíu.”

Từ Bình Sinh: “...”

Thư sinh đồng ý luôn miệng, Từ Bình Sinh khá nghi ngờ, nếu Tạp Tứ bỏ thêm một trăm văn nữa, thư sinh này sẽ vẽ hai bọn họ thành tiên luôn.

Đây là lần đầu tiên Từ Bình Sinh được vẽ chân dung, ngồi ngay ngắn, vững vàng như núi một lúc lâu mới nhận ra hình như mình có thể cử động và nói chuyện.

“Kiếm của ngươi thì sao?” Từ Bình Sinh nhỏ giọng hỏi Tạp Tứ: “Bao giờ ngươi đi tìm kiếm?”

Tạp Tứ nhìn thẳng phía trước, lời ít mà ý nhiều: “Không tìm.”

Từ Bình Sinh nghĩ: Chắc ý là hôm nay không tìm.

Lại tốn thêm tiền thuê phòng một đêm...

Hắn mở túi tiền ra, dùng đầu ngón tay đếm lại lượng tiền bên trong. Tiêu xài một buổi chiều, nó đã xẹp xuống không ít, chỉ còn ít bạc vụn, xem ra hơi nghèo rồi.

Từ Bình Sinh biết trong túi có mấy viên linh thạch thượng hạng, chỉ cần đổi bất cứ viên nào cũng đủ cho bọn họ thuê một căn phòng chữ thiên trong quán trọ thượng hạng trong năm năm.

Nhưng chỗ đó không thể dùng bừa bãi được, Tạp Tứ mua đá đúc kiếm phải dùng chỗ linh thạch này.

Từ Bình Sinh nghĩ sầu lo vì kế sinh nhai của hai người.

Lúc vẽ chân dung xong, ráng mây như đốt lửa khắp trời cũng dần biến mất. Trong bức tranh có núi, có sông, có hai người sóng vai ngồi dưới ráng chiều.

Tạp Tứ cầm tranh chân dung của hai người, xem mãi không xong.

Rời khỏi sạp hàng, đi thật xa rồi Từ Bình Sinh vẫn chau mày: “Đắt.”

Tạp Tứ nhìn Từ Bình Sinh cười tươi trong tranh, cười nói: “Bốn trăm văn mua khuôn mặt cười của ngươi, rất đáng.”

Từ Bình Sinh rầu rĩ vì tiền bạc bật thốt ra: “Tiêu pha vì cái này thì thà ta cười cho ngươi...”

Tiếng nói im bặt.

Tạp Tứ đoán hắn không nói nửa câu còn lại ra khỏi miệng được, cất bức tranh đi: “Được, ngươi tự nói đấy nhé, cười cho gia coi cái nào.”

Từ Bình Sinh nhìn qua chỗ khác: “...”

Tạp Tứ mặt dày học theo mấy kẻ ăn chơi, nâng cằm Từ Bình Sinh lên, Từ Bình Sinh đỏ mặt, nhấc chân đạp hắn ta, Tạp Tứ bị đạp một phát cũng không giận, cười ha hả xoa tóc Từ Bình Sinh.

Vì cái miệng lanh chanh, một ngày Tạp Tứ sẽ bị con lừa mình nuôi đá cho ít nhất tám phát nhưng hắn ta vẫn không thể quản lý được cái miệng thối của mình, còn nói không biết mệt.

Hai người quay về quán trọ, sắp xếp các thứ.

Vì vừa nãy trêu đùa dữ quá, Từ Bình Sinh ngó lơ hắn ta, cứ buồn bực phân loại các đồ mua về rồi quay người ra khỏi phòng.

Tạp Tứ tắm xong, Từ Bình Sinh vẫn chưa trở về.

Tạp Tứ vác mái tóc ướt nhẹp nhỏ nước chẳng buồn dùng pháp thuật hong khô, ngậm một miếng mứt mơ bò lên giường, nằm ngửa ngang giường, rũ mái tóc rối xuống mạn giường, vừa nhai vừa chờ nước còn sót lại trên tóc khô.

Nếu hắn ta dám làm thế này trước mặt Từ Bình Sinh, chắc chắn sẽ bị đạp xuống giường, nhân lúc Từ Bình Sinh không có ở đây, Tạp Tứ mới dám làm càn.

Hắn ta nằm không chán quá, lại mở chân dung lúc chiều ra xem.

Nói thật thì kỹ năng vẽ vời của thư sinh kia không đáng bốn trăm văn tiền, vẽ dáng người hơi thô kệch, may mà nắm bắt thần thái rất tốt, vẽ Từ Bình Sinh hơi mỉm cười, ngũ quan trông hiền hòa hơn ngày thường gấp bội.

Tạp Tứ rất mong Từ Bình Sinh mang dáng vẻ như người trong bức tranh, đâu như bây giờ, đang là bạn đồng hành đi du lịch yên ổn mà cứ như cha ruột hắn ta vậy.

Nghĩ như vậy, Tạp Tứ ôm chân dung vào lòng, nghiêng người, vô thức ngủ thiếp luôn, vào trong mơ tìm bạn đồng hành biết nói biết cười của hắn ta vậy.

Nửa đêm, cơn gió núi quét qua cửa sổ chưa đóng chặt, chốt cửa đập mạnh vào khung cửa khiến Tạp Tứ ngủ nông trên giường giật mình tỉnh dậy.

Bên cạnh trống không, Từ Bình Sinh vẫn chưa về.

Tạp Tứ bỗng hoảng hốt, vươn người xuống giường, đẩy cửa sổ vừa bị gió đêm đóng lại ra.

Hơi nước mát lạnh phả vào mặt, hắn ta không có tâm trạng hưởng thụ, nhìn trăng non lơ lửng giữa trời, giơ tay lên dụi mắt phải.

Từ Bình Sinh từng uống máu hắn ta, có huyết khế với hắn ta, có thể xem là thi nô của hắn ta, vì thế hai người có thể dùng chung một đôi mắt, nhìn được những gì đối phương thấy, ngửi được những gì đối phương ngửi thấy.

Chỉ trong chớp mắt, Tạp Tứ bỗng sầm mặt, hai tay chống lên bệ cửa sổ, tung người nhảy vào màn đêm đầy hơi sương bên ngoài cửa sổ.

Trong chốc lát, trên đường đã không còn bóng dáng hắn ta.

Ánh trăng sáng ngời, dải ngân hà cùng soi chiếu khiến cho khe núi đẹp như tranh vẽ thêm phần thanh nhã.

Trong một hang động tối ở khe núi, dựa vào dây leo bò chằng chịt mà phân tách trong ngoài hang thành hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

Hai tay Từ Bình Sinh bị trói chặt ở đằng sau, nằm trên vũng máu chảy ra từ cơ thể mình, cả người trắng bệch chẳng thấy màu máu, cổ tay, cổ chân, cần cổ lộ ra ngoài đều bị dao sắc cứa rách, vết thương trắng bệch, không còn máu chảy ra nữa.

Một người nhàn nhã bước đến, giẫm lên mặt Từ Bình Sinh lật gương mặt nằm nghiêng của hắn hướng lên trên trời.

Từ Bình Sinh không rên tiếng nào, mắt nhắm hờ lại như hôn mê.

Người kia hừ một tiếng: “Không biết đau, cũng không chết được, đúng là hời cho hắn mà.”

Một tên đầy tớ theo sau gã nghe vậy thì vồn vã phụ họa: “Môn chủ nói đúng lắm, quả thật hời cho hắn. Nếu muốn Tạp Tứ đau thấu tim gan thì chi bằng băm tên này thành tám khúc, lột da tróc thịt...”

Trong chỗ tối của sơn động, một giọng nam trầm bỗng vang lên: “Nếu tiễn hắn đi chết thật thì làm sao Tạp Tứ tìm đến đây được? Làm sao dụ hắn tự chui đầu vào lưới được?”

Người này vừa lên tiếng, tên vừa nịnh hót môn chủ không dám nói nhiều nữa, lúng túng đáp: “Tôn chủ nói đúng...”

Người đàn ông được gọi là tôn chủ nở nụ cười u ám: “Không giết hắn được nhưng dùng hắn làm đá thử kiếm thì thừa sức.”

Tên nịnh hót cười ha hả, chắp tay về phía bóng tối rồi nói: “Xin nhận mệnh lệnh của tôn chủ, thuộc hạ đã hiểu...”

Nhưng không chờ gã nói ra gã hiểu điều gì, trên đầu đột nhiên vang lên tiếng rít gào như rồng gầm.

Đá bắn tung tóe, kiếm khí ập tới!



Cái đầu trên cổ gã bay ngang ra, chỉ chừa lại cái cổ đứt ngang to bằng miệng bát, máu trào ra cuồn cuộn như được đun sôi, nhưng chẳng thể dính tí nào vào ống tay áo của người vừa đến.

Tạp Tứ đứng thẳng dậy trong gió mạnh do mũi kiếm dấy lên, tà áo bay ngược lên chốc lát rồi bất động.

Hắn ta nhìn chằm chằm Từ Bình Sinh trong vũng máu, đôi mắt xám xanh toát ra sự sắc lạnh như mũi kiếm: “Ngươi vừa nói ai là đá thử kiếm?’

Đương nhiên lời ấy không nói cho Từ Bình Sinh nghe nhưng Từ Bình Sinh bắt được giọng nói quen thuộc nên hơi nhúc nhích cơ thể.

Dù cạn máu rồi, Từ Bình Sinh vẫn không có cảm giác gì, chẳng qua là cảm thấy cơ thể rất mệt mỏi, mí mắt nặng tựa ngàn cân, dù làm thế nào cũng không nhìn rõ khuôn mặt người vừa tới.

Nhưng hắn lại thấy yên tâm vô cớ.

Khi Tạp Tứ chém vỡ đá núi, xông thẳng vào hang động, tôn chủ kia đã đứng thẳng dậy từ một tảng đá ẩm ướt, vài ba tia ánh trăng chiếu vào hang soi sáng gương mặt tái nhợt gầy trơ xương: “Tạp Tứ, ngươi đến đúng lúc lắm! Ngươi không quan tâm tới huyết thống ma đạo, phản bội ma đạo chạy theo giặc, chứa chấp tội phạm của bốn môn phái ở núi Thư Mạt, âm mưu phá hỏng đại nghiệp của ma đạo, tội ác như thế, sao thế gian có thể tha thứ cho ngươi được?! Tội nhân như ngươi, bất cứ ai trong ma đạo dù chỉ có chút xíu chính trực thôi, ai cũng có thể giết ngươi!”

“Bớt dát vàng lên mặt đi.” Tạp Tứ nhếch môi, cười khẩy: “Chính trực của ngươi là lén lút bắt trói bạn của ta rồi làm nhục, chờ ta tìm tới hả?”

Tôn chủ kia cười đầy gian trá: “Đại trượng phu làm việc, cần gì phải để ý chuyện nhỏ nhặt?”

Dứt lời, gã tung mấy chưởng ra, nhìn hang động tối có vẻ chật hẹp nhưng lại mở rộng sang hai bên vô hạn, đá nhũ lởm chởm vốn đứng sừng sững trong bóng tối bỗng biến thành đệ tử ma đạo mặc quần áo đen đông nghịt, sống sờ sờ!

Tạp Tứ “hơ” một tiếng.

Trận pháp che mắt này rất tốt, nhất thời che giấu qua mắt được cả hắn ta.

Từng con mắt lạnh lùng đều nhìn chằm chằm Tạp Tứ, nếu ánh mắt có thể biến thành lưỡi dao sắc thì e là Tạp Tứ đã bị ngàn dao băm vằm, phơi thây tại chỗ luôn rồi.

Tôn chủ lật quân át chủ bài của mình lên, nhếch môi cười u ám: “Không biết Tạp công tử có hài lòng với kế bắt ba ba trong rọ của ta không?”

Tạp Tứ cười theo gã.

“Bắt ba ba trong rọ, ta thích câu này.” Tạp Tứ xoay cổ, thanh kiếm vẫn còn nhỏ máu vốn dán sát bên người bị hắn ta đặt ngang vào trong khuỷu tay trái, dùng tay áo ở khuỷu tay lau sạch máu bẩn trên kiếm, quẹt ra một tia sáng chói sáng loáng: “Dù sao cũng chỉ có một trăm hai mươi mốt con ba ba thôi mà, bắt sạch là được.”

Tên được gọi là tôn chủ bỗng ngừng thở:

Sao... Tạp Tứ biết tính cả gã có tổng cộng một trăm hai mươi mốt người của ma đạo ở trong hang động này?

Chẳng lẽ hắn ta phát hiện từ sớm rồi ư?

Không, tuyệt đối không thể nào!

Tôn chủ rất tự tin về thuật che mắt của mình.

Nhưng nếu không phải phát hiện ra từ sớm thì chỉ còn câu trả lời khủng khiếp hơn mới giải thích cho câu hỏi ấy được: Chỉ mới gặp thoáng qua, Tạp Tứ đã đếm ra số người ở trong hang động này thông qua hơi thở của mọi người!

Trong lúc tôn chủ nghi ngờ không thôi, thanh kiếm được Tạp Tứ dùng ống tay áo lau cho sạch bóng như không còn một hạt bụi được hắn ta bỏ xuống dọc theo cơ thể, sau đó rung lên, phát ra tiếng kiếm ong ong vang vọng.

Chỉ vào lúc này, trong mắt Tạp Tứ mới toát ra màu máu lạnh lùng thích giết chóc đặc thù của người trong ma đạo, nhưng khóe miệng hắn ta vẫn nhếch lên, như thế lại càng khiến người ta sợ hãi hơn: “Nói đùa thôi. Các ngươi không tính là ba ba gì cả, cùng lắm chỉ là đá thử kiếm chất lượng kém.”

Trong ánh kiếm màu máu và tiếng kêu than thảm thiết, hô hấp của Từ Bình Sinh càng ngày càng gấp gáp.

Đương nhiên hắn không có hứng thú gì với máu không còn sức sống của bản thân nhưng khi máu tươi ngập tràn xung quanh hắn, cơn đói rạo rực cuồn cuộn trong dạ dày hắn như gió bão, sau khi không biết kiềm chế trong bao lâu, bản năng thúc giục hắn bò dậy, dựa vào cảm giác mà nhào tới thi thể gần nhất.

Nhưng hắn chưa kịp chạm vào yết hầu bị cứa rách của thi thể ấy, một đôi tay trói gô hai cánh tay hắn lại từ đằng sau: “Bình Sinh, Từ Bình Sinh!”

Từ Bình Sinh đói khó chịu, liều mạng giãy giụa nhưng vì mất máu quá nhiều nên chút xíu ngoan cố chống lại ấy của hắn hệt như con mèo con chó cọ vào người chủ nhân.

Rất nhanh sau đó, một luồng máu tươi mới xộc lên ngay trước mũi hắn, hình như có người tự cứa cổ tay mình.

Giọng điệu trước giờ luôn mang vẻ bất cần đời bỗng trở nên dịu dàng như giấc mơ, vừa dụ vừa dỗ Từ Bình Sinh: “Đây, uống máu của ta, đừng uống của bọn chúng, bẩn lắm.”

Từ Bình Sinh cực kỳ đói bụng, nhào tới ngậm lấy miệng máu không ngừng tuôn ra chất dịch như mưa rào giữa trời hạn, mút nó như không thể chờ đợi thêm nữa, cổ họng phát ra tiếng nuốt đói khát dị thường.

Hắn không nhớ mình đã uống bao nhiêu máu, chỉ biết lúc mình khôi phục được chút ý thức và sức lực thì đang được Tạp Tứ cõng trên lưng, chậm rãi đi xuống núi theo con đường gồ ghề.

Từ Bình Sinh híp mắt, nhìn phần da cổ của Tạp Tứ ở gần mình nhất.

Phần da đó trắng bệch vì mất máu, mạch máu xanh nhạt, tím nhạt nổi bật một cách dị thường trên nền da trắng bệch ấy.

“Tỉnh rồi đó à?” Nghe tiếng hít thở ổn định sau lưng bỗng ngắt quãng, Tạp Tứ đoán Từ Bình Sinh sắp tỉnh rồi: “Thế nào, còn đói không?”

Từ Bình Sinh chớp mắt, thật thà đáp: “Đói.”

“Đói cũng phải nhịn cho ta.” Tạp Tứ trách cứ lầm bầm: “Đánh nhau với đám rác rưởi kia chẳng rách da tí nào lại bị ngươi uống hết một bình máu, đi đâu tìm công bằng đây.”

Từ Bình Sinh bị hắn ta nói mà thấy hơi xấu hổ.

Hắn vẫn còn nhớ chuyện uống máu, Tạp Tứ nói “một bình máu” cũng chẳng phải nói ngoa.

Từ Bình Sinh im lặng, không có nghĩa là Tạp Tứ sẽ không hỏi rõ đầu đuôi sự việc: “Nửa đêm nửa hôm ngươi không ngủ chạy lung tung làm gì? Sao ngươi bị bọn chúng bắt được?”

Nói thật thì tâm trạng Tạp Tứ không tốt chút nào.

Nếu không phải vì có đám rác rưởi kia chịu tội thay, để hắn ta trút giận thì Tạp Tứ không thể đảm bảo mình sẽ không nhân lúc Từ Bình Sinh ngủ mê mệt mà đánh hắn một trận.

Sao Từ Bình Sinh không biết tại mình sơ suất mà rước lấy tại vạ cho được, hắn nằm trên lưng Tạp Tứ, ấp úng giải thích: “Ta tới tiệm binh khí hỏi kiếm cho ngươi.”

Tạp Tứ bỗng dừng chân.

Từ Bình Sinh mất tự nhiên nói: “Vốn dĩ ta chỉ thuận miệng hỏi thôi. Ông chủ tiệm binh khí nói vùng này gần sông nước, ẩm ướt, vốn không dễ có đá tốt, dụng cụ đá mà người bản địa bọn họ rèn ra đều lấy ở núi đá trên hẻm núi Hoàng Ngưu. Ta định... Tiện đường lên hẻm núi Hoàng Ngưu tìm thử. Không ngờ...”

Nghe hắn giải thích như thế, tâm trạng của Tạp Tứ bỗng tốt lên hẳn: “Tiện đường đi tìm? Tiện đường kiểu gì mà tiện mười lăm dặm luôn à?”

Từ Bình Sinh hơi xấu hổ, nhoài trên lưng hắn ta không nói gì.

Tạp Tứ nhanh chân đi xuống núi, bước đi nhẹ nhàng hơn đôi phần: “Đừng nghe ông chủ đó nói linh tinh, chất lượng núi đá ở đây tệ lắm, còn chẳng chịu nổi ta bổ bừa một phát.”

Từ Bình Sinh không phục: “Ta cũng biết thế, để giảm bớt phiền phức, bớt chút thời gian... Chúng ta ở đây lâu rồi, tiền bạc không đủ tiêu, sao chống đỡ được đến nơi tiếp theo để tìm kiếm?”

Tạp Từ khẽ cười.

Từ Bình Sinh siết chặt cánh tay ôm cổ hắn ta lại: “Cười gì?”

“Mười ba năm qua, ta phải vơ vét, chuẩn bị binh khí phòng thân cho đệ tử của các môn phái, đương nhiên phải bôn ba khắp nơi.” Tạp Tứ nghiêng nửa khuôn mặt qua: “Bây giờ mọi chuyện đều ổn rồi, hai chúng ta đi chơi, không tìm kiếm nữa.”

Từ Bình Sinh mờ mịt hỏi: “Không tìm nữa hả?”

Tạp Tứ cười đáp: “Ừ, không tìm nữa. Ngươi cũng khỏi phải cất giấu linh thạch, mau đi đổi một viên, hai ngày tới mua nhiều gan lợn gan gà vào để tẩm bổ cho ta.”

Từ Bình Sinh vùi mặt vào lưng Tạp Tứ, hơi vui vẻ đáp: “Được luôn.”

Tạp Tứ cảm thấy sau lưng hơi khác thường nhưng nhất thời không quay đầu lại được: “Này, có phải ngươi cười rồi không?”

Từ Bình Sinh cọ trên người hắn ta, cố gắng cọ hết ý cười ở khóe miệng đi rồi mới áp sát gò má vào lưng hắn ta, giả vở nghiêm túc nói: “Không hề.”