Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Chương 164: Ngoại truyện 2 (5) (Hoàn toàn văn)


6. Nhà có con gái ngoan

Từ lúc quay về thế giới thực, Chu Vọng ở Đan Dương Phong, theo Khúc Trì học cách quản lý môn phái và đối nhân xử thế.

Ban đầu, cô nhóc chỉ làm mấy việc nhỏ như sắp xếp công văn, phê duyệt giấy tờ được trình lên.

Vì lúc nhỏ được Chu Bắc Nam, Khúc Trì, Nguyên Như Trú và Lục Ngự Cửu hun đúc, mặc dù tài năng thi thư không thể che lấp phong thái nữ hiệp hào sảng hiên ngang của cô nhóc nhưng cũng đủ để cô nhóc sử dụng hằng ngày, mỗi việc đổi dụng cụ viết lách thường dùng từ cành cây sang bút mực đã tốn không ít công sức.

Sau khi cô nhóc dần thích nghi với hoàn cảnh tốt đẹp ấy, xử lý các loại giấy tờ một cách thuận lợi, Khúc Trì mới cho phép cô nhóc làm chuyện mà cô nhóc giỏi nhất – hắn giao công việc tập đánh cận chiến của các đệ tử mới vào Đan Dương Phong cho Chu Vọng chỉ đạo.

Ngũ quan của Chu Vọng giống phụ thân mình sáu mươi phần trăm, giống mẫu thân mình bốn mươi phần trăm, sống ở Man Hoang nhiều năm nhưng chưa từng phải chịu tàn phá của bão cát cắt chém, mặt trời gay gắt, sương tuyết lạnh giá, vì thế cô nhóc có làn da trắng như tuyết, tay chân thon dài đẹp đẽ.

Lúc đầu, những đệ tử vừa mới vào nội môn nhìn thấy Chu Vọng vóc người nhỏ nhắn, trắng sáng như tuyết thì ai nấy đều thầm nghĩ trong lòng:

Cô nhóc này mềm mại yếu đuối như thế, sao chỉ đạo đánh đấm được?

Mãi đến tận khi Chu Vọng dùng một tay vung thanh đao dài bằng đồng nặng mấy chục cân lên rồi khiêng trên vai, mọi người đều cùng nhau hít sâu, không oán thầm trong lòng nữa.

Chu Vọng biết muốn làm người chỉ đạo đánh cận chiến thì chỉ có thể thể hiện thực lực thật sự trong lúc đánh.

Cô nhóc nhìn quanh một vòng, xoay cổ kêu răng rắc một lượt: “Không dùng linh lực, chỉ dựa vào đao kiếm. Ai lên trước?”

Hôm đó, cô nhóc dùng sống đao để đánh, thắng ba mươi bảy trận liên tiếp.

Từ đó đệ tử mới thăng cấp vào nội môn của Đan Dương hoàn toàn bái phục cô nhóc, nhưng cô nhóc nhỏ tuổi, gọi là sư trưởng thì hơi kỳ, đương nhiên Chu Vọng không chấp nhặt cái này, vì thế, các đệ tử bàn bạc với nhau xong thì gọi cô nhóc là “Chu cô nương”, cực kỳ thân thiết.

Thấy sắp quay về thế giới thực hơn một năm rồi, Chu cô nương đã tới tuổi cập kê, cũng có hiểu biết nhất định về chuyện nam nữ ở thế giới thực nhưng bản thân cô nhóc không để ý gì mấy.

Vì thế, sau khi một buổi học kết thúc, lúc cô nhóc bị một đệ tử bằng tuổi đỏ mặt chặn lại, Chu Vọng không hề nghĩ nhiều.

Cô nhóc hỏi: “Ngươi có chuyện gì? Không hiểu tâm pháp hôm nay học sao?”

Để tiện tập luyện đao kiếm, Chu Vọng dùng một sợi dây buộc tóc buộc cao mái tóc đen nhánh suôn mượt lên, để lộ cần cổ thon dài, giọt mồ hôi đọng ở đó tỏa sáng rực rỡ dưới ánh chiều tà.

Lòng bàn tay thiếu niên đổ mồ hôi, mắt chỉ dám nhìn xuống mũi chân cô nhóc, đồng thời dùng cả hai tay giơ một bức thư lên.

Động tác này cực kỳ cung kính và trịnh trọng, Chu Vọng tưởng cậu ấy muốn gửi cho Khúc Trì nên tiện tay nhận luôn: “Đây là?”

Tiểu đệ tử đỏ bừng mặt, vò góc áo nói: “Quấy rầy Chu cô nương rồi...”

Run rẩy nói ra sáu chữ đó xong, thiếu niên đã tiêu tốn hết toàn bộ can đảm, quay ngươi chạy đi luôn, trông hệt như thỏ chạy trốn, Chu Vọng chẳng gọi cậu ấy lại được.

Chu Vọng khá khó hiểu mà nhìn bóng lưng cậu ấy, lật qua lật lại nhìn bức thư kia.

Trên thư không có kí tên, miệng bao thư còn có dấu sáp niêm phong, hình dáng dấu sáp không phải dấu tròn thường thấy mà có hoa văn song ngư, đầu đuôi chụm lại, cực kỳ tinh xảo.

Cô nhóc không hiểu tấm lòng của thiếu nam khi khắc dấu sáp thành hình như thế, cầm thư đi về phòng mình, đặt vào một đống thư khác, đưa hết đến điện của Khúc Trì, để hắn xem xét phê duyệt.

Đưa thư xong, cô nhóc tự động rời khỏi đó, chuẩn bị tập luyện buổi tối.

Lá thư kia đặt ở trên cùng đống thư, vì thế Khúc Trì vươn tay là lấy được luôn.

Nhìn thấy hình dạng dấu sáp ở miệng bao thư, hắn hơi sửng sốt nhưng vẫn mở thư ra.

Lần đầu tiên hắn đọc hơi vội, nhất thời không thể hiểu rõ ẩn ý trong đó, chỉ biết đây không phải công văn, tới khi đọc lần hai được một nửa, mặt hắn bỗng đỏ bừng lên.

Hắn bỏ thư xuống, nhắm mắt cho bình tĩnh một lúc rồi đứng dậy thắp đèn tê giác lên.

Từ khi ra khỏi Man Hoang, Từ Hành Chi đã chỉnh sửa lại đèn tê giác của mấy người họ, bộ phận chính được làm từ ngọc xanh, hai tai ba chân, chia làm ba cốc đèn. Nếu muốn liên lạc với ai thì chỉ cần thắp cốc đèn của riêng người đó là có thể liên kết suy nghĩ.

Khúc Trì thắp cốc đèn riêng của Ứng Thiên Xuyên trước, nghĩ gì đó rồi dịch linh hỏa cháy trên đầu ngón tay sang cốc đèn của Phong Lăng Sơn và Thanh Lương Cốc.

Cây đào nhỏ nghe thấy tiếng động trong điện, thò một cành đào vào, nhìn thấy ba cốc đèn đều sáng thì giật mình.

Ba đèn đều được thắp sáng, ắt có chuyện lớn.

Đan Dương Phong có chuyện quan trọng gì sao?

Khi nhìn thấy Từ Hành Chi, Chu Bắc Nam, Nguyên Như Trú và Lục Ngự Cửu chạy tới Đan Dương ngay trong đêm thì cây đào nhỏ càng lo lắng hơn, ngay cả nước linh đan bữa tối cũng uống ít đi, lặng lẽ vươn chạc cây đến bên cửa sổ, nghe động tĩnh bên trong.

Đối với chủ của bốn môn phái hiện nay mà nói, đây là một chuyện cực kỳ tốt.

Vì trước kia bọn họ chưa một ai nuôi con gái, một tên nhóc vô danh gan to bằng trời tự dưng xông ra khiến cả nhóm đàn ông có pháp lực khoảng tầm trên dưới Nguyên anh đều hoảng hốt.

Chu Bắc Nam tức giận khoanh tay, đi qua đi lại trong phòng: “Ta đã nói rồi mà! Khúc Trì, ngươi cho con bé chung đụng với đám tiểu tử thối trẻ tuổi sinh lực tràn trề suốt ngày, không xảy ra chuyện được chắc!”

Khúc Trì tỏ vẻ xin lỗi.

Lục Ngự Cửu khuyên giải hắn ta: “Chẳng phải vẫn chưa xảy ra chuyện gì sao, chỉ là một bức thư thôi mà.”

Chu Bắc Nam trợn trừng mắt lên: “Tới khi có chuyện thì muộn mất rồi!”

Từ Hành Chi đang chăm chú đọc bức thư gửi gắm đầy tình cảm kiều diễm của thiếu niên kia, vừa phẩy quạt vừa nhận xét: “Thơ này được đấy, rất xứng với A Vọng.”



Chu Bắc Nam túm lấy bức thư: “Chép từ kinh thi ra đó, không hay mà được à!”

Hắn ta đọc qua một lượt, càng đọc càng giận, vứt lá thư xuống: “Coi nét chữ ấy kìa, bút lực nhẹ tênh, nhìn qua thôi đã biết không có cơ bắp, thế mà lại dám mơ tưởng tới A Vọng?”

Đúng là bới xương trong trứng, Lục Ngự Cửu không nhìn nổi nữa: “Được rồi được rồi, ngươi đã tận mắt nhìn thấy người ta đâu, đừng kết luận bừa bãi.”

Chu Bắc Nam phản ứng dữ dội khác thường: “Tốt nhất đừng để ta nhìn thấy hắn!”

Nguyên Như Trú đứng cạnh ngồi xuống nhặt tờ giấy lên, đọc cẩn thận một lượt.

Từ Hành Chi cầm quạt chống cằm, nghiêm túc phân tích: “Thư này không ký tên, không có lạc khoản, chỉ ghi rõ là gửi cho A Vọng. Xem ra người này nhát gan, chắc là gửi được bức thư này thôi cũng đã cần rất nhiều can đảm rồi.”

Chu Bắc Nam hừ một tiếng: “Nhát như thỏ đế!”

Mặc dù lời nhận xét của Chu Bắc Nam không công bằng hợp lý lắm nhưng Từ Hành Chi lại đồng tình với suy đoán ấy: “Không hợp tính cách A Vọng, e là khó bên nhau một đời.”

Nguyên Như Trú: “...”

Nàng càng thấy nhóm đại lão gia này phản ứng hơi quá.

Chỉ là một bức thư tình chưa gửi tới tay thôi mà, sao lại kéo tới “bên nhau một đời” luôn rồi?

Nhưng Từ Hành Chi không hề nhận ra suy nghĩ đó của mình có gì không đúng, quay qua hỏi Khúc Trì: “Gọi A Vọng tới hỏi chuyện chưa?”

Khúc Trì trước giờ luôn thận trọng vững vàng như vạc lại có vẻ lo lắng hiếm thấy: “Chưa. Chuyện này... Ta phải hỏi thế nào?”

Lục Ngự Cửu thử đề nghị: “Hỏi thử tính cách người đó chắc là được chứ nhỉ.”

Khúc Trì ấn huyệt thái dương: “Tiểu Lục, ngươi thử đi, được không? Ta ở Man Hoang nhiều năm, tâm trí sai sót, khi đó không giấu giếm con bé điều gì cả, nhưng bây giờ tìm con bé nói về chuyện này, khó tránh khỏi hơi...”

“Đệ?” Lục Ngự Cửu vội vàng xua tay: “Đệ không được đâu, đệ và con bé, chuyện này...”

Cậu ta sốt ruột đến mức tai ửng đỏ lên, vươn tay túm góc áo Chu Bắc Nam: “Bắc Nam, ngươi là cậu con bé, ngươi thân thiết nhất với con bé, cũng giỏi quản lý con bé nhất. Ngươi đi nói chuyện với con bé đi.”

“Ta đi thì đi!”

Bật thốt ra xong, Chu Bắc Nam im lặng một lúc đầy kỳ dị.

Một lúc sau, hắn ta hít một hơi như bị đau răng, cứ như nuốt hết toàn bộ lý tưởng hào hùng vừa rồi xuống bụng: “Ta đi hỏi gì? Con bé là con gái mà, dù ta và con bé có thân thiết đến mức nào đi chăng nữa, chuyện này cũng không dễ hỏi được...”

Dông dài một lúc, Chu Bắc Nam mới chĩa mũi nhọn qua phía khác: “Từ Hành Chi, không phải ngươi mồm mép lắm sao? Ngươi đi đi!”

Từ Hành Chi nhếch môi lên như có ý giễu cợt, y cười làm cho thái dương Chu Bắc Nam giật giật. Nhưng y vừa lên tiếng đã quăng nồi một cách dứt khoát: “Như Trú, muội đi đi.”

Sau khi dùng phương thuốc của Từ Hành Chi, da thịt trên người Nguyên Như Trú đã khôi phục như lúc ban đầu, nhưng dược tính chưa bài trừ hết nên không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, vì thế nàng vẫn trùm áo choàng đen kín người, chỉ có hai cổ tay trắng ngần để lộ ra bên ngoài, nâng lá thư tràn ngập xuân tình của thiếu niên kia trong tay.

Nàng dịu dàng nói: “Các vị sư huynh, có thể nghe Như Trú nói một câu không? Đây là chuyện của đám nhỏ, chi bằng để A Vọng tự quyết định xem giải quyết thế nào. Nếu để muội xử lý thì muội sẽ dán bức thư này lại nguyên dạng, gửi trả A Vọng, muốn xử lý thế nào thì tùy con bé.”

Bốn người đàn ông ở đó không nói gì nữa.

Hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng môn chủ của bốn môn phái đều ngẩn người, lúng túng, Nguyên Như Trú không nhịn được mà bật cười.

Có lẽ đây chính là quan tâm quá sẽ rối.

Trong lúc nàng nghĩ thế, nàng nghe Từ Hành Chi thở dài.

“Nếu con bé là con gái ta, con bé thích ở bên ai thì ở, ta bầu bạn bên cạnh con bé, có thể để mặc con bé thích làm gì thì làm, chơi bời thoải mái.” Từ Hành Chi nhỏ giọng nói: “Nhưng A Vọng là con gái Tuyết Trần. Nếu chăm sóc con bé không tốt, ta không có mặt mũi đi gặp hắn.”

Những người trong điện bỗng ủ ê, mãi tới tận khi có tiếng gõ cửa đột ngột khiến ngọn đèn dầu lay động mấy lần, bầu không khí ngưng trệ mới chuyển động trở lại.

Chu Vọng đẩy cửa đi vào nhìn thấy có nhiều người tụ tập trong điện thì bất ngờ: “Cữu cữu, cha nuôi, Từ sư huynh, Nguyên sư tỷ, mọi người...”

Khúc Trì vừa bình tĩnh lại thì mỉm cười hỏi: “Tập luyện buổi tối xong ồi à? Có chuyện gì không?”

Chu Vọng lần lượt hành lễ đơn giản với các trưởng bối trong điện rồi phóng khoáng nói: “Con có một bài tập viết văn không cẩn thận để lẫn vào đống thư giao cho cha nuôi hôm nay, con đến tìm.”

Chu Bắc Nam nhướng mày: “Bài tập viết văn?”

Chu Vọng đáp: “Con tập viết chữ từ kinh thi, chép một bài thơ con thích, cho vui thôi, còn cố ý viết tên mình ở đầu thư nữa, coi như thư tình tự gửi cho bản thân, không ngờ hôm nay thu dọn thư từ, con không để ý kỹ nên bỏ bức thư ấy vào các công văn khác rồi gửi lên, xin cha nuôi tha lỗi.”

Nghe cô nhóc giải thích như thế, Chu Bắc Nam thở phào nhẹ nhõm, giãn hàng lông mày nhíu chặt ra nhưng trên mặt vẫn còn căng cứng, tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra cả, lấy lá thư trên tay Nguyên Như Trú rồi đưa cả bìa thư cho Chu Vọng, dùng giọng điệu trưởng bối dạy dỗ: “Sau này cẩn thận một chút, không được tái phạm lỗi này nữa.”

Chu Vọng uốn gối hành lễ: “Vâng thưa cữu cữu.”

Chu Bắc Nam lại khen ngợi: “Chữ đẹp đấy, thanh tú ngay ngắn, chăm chỉ luyện tập, ắt sẽ có ích cho sau này.”

Nhận lại bức thư suýt thì gặp phải họa lớn ấy xong, Chu Vọng đi ra khỏi điện, quay đầu xác nhận cánh cửa đã đóng chặt mới nhanh chân đi tới chỗ cây đào nhỏ, thì thầm: “Mẹ nuôi, cảm ơn người nhé. Nếu người không nói cho con biết việc này thì cữu cữu và mọi người sẽ làm ầm lên mất.”

Cây đào nhỏ lắc lư, dùng đầu cành cây nhỏ nhắn xoa mu bàn tay cô nhóc.

Chu Vọng hiểu ý, thân thiết vỗ về cành cây: “Con hiểu, con hiểu mà. Con tự có suy nghĩ của mình, mẹ nuôi không cần lo lắng.”

Chu Vọng cất thư đi rồi đi ra ngoài, được một đoạn không xa thì nhìn thấy một người đang đợi cô nhóc trong bóng tối.

Chu Vọng không hề bất ngờ vì điều này.



Cô nhóc biết lời nói dối của mình không hay ho gì cho cam, mặc dù nó đủ để cô nhóc gạt được cữu cữu nhưng cha nuôi và Từ sư huynh thì không dễ lừa dối cho qua được. Cha nuôi tính cách ôn hòa, sẽ không gặng hỏi quá nhiều, vì thế người duy nhất sẽ tìm cô nhóc nói chuyện rõ ràng chỉ còn Từ sư huynh thôi.

Cô nhóc dừng chân lại gọi: “Từ sư huynh.”

Từ Hành Chi bước ra khỏi chỗ tối, cười nói: “A Vọng, đi uống rượu với Từ sư huynh không?”

Hai người tìm một cung điện yên tĩnh, ngồi xuống bậc thềm ở sau điện.

Đêm lạnh như nước nhưng rượu lại ấm áp. Từ Hành Chi rót một xíu đưa cho Chu Vọng, Chu Vọng nhận chén rồi uống một hơi cạn sạch, dùng đáy chén để thể hiện suy nghĩ, Từ Hành Chi hiểu ra ngay, cười rót cho cô nhóc một chén đầy: “Uống từ từ thoi, khéo say đấy.”

Chu Vọng nghe lời, nhấp một hớp nhỏ.

Từ Hành Chi tự rót một chén cho mình, không kiêng dè gì, hỏi thẳng luôn: “Đứa nhỏ kia thế nào? Mặt mũi ra sao? Nhân phẩm thế nào? Tên là gì?”

Chu Vọng xoa chóp mũi, cười nói: “Từ sư huynh, huynh làm khó ta rồi. Ta dạy nhiều đệ tử như thế, phải nhớ hết tên và tính cách của từng người thì khó lắm. Hơn nữa hắn dễ xấu hổ lắm, chưa để ta nhìn rõ mặt nữa.”

Không chờ Từ Hành Chi hỏi tiếp, thiếu nữ cởi mở ấy đã nói luôn: “Nhưng mà Từ sư huynh không cần lo lắng. Ta tự biết chừng mực, biết nên làm thế nào.”

“Ta từng nghe mẹ nuôi kể rất nhiều câu chuyện và thoại bản về tình yêu nam nữ, quả thực trong lòng cũng hơi mong chờ.” Chu Vọng nói: “Nhưng Thanh Lương Cốc và Ứng Thiên Xuyên đều đang nhìn ta, ta không thể để cữu cữu mất mặt được, cũng không thể để cha mẹ ta khó xử, nếu đã quyết định ở lại thế gian, không về Man Hoang nữa, thế gian vạn trượng, đất trời rộng lớn, ta phải sống cho ra sống. Còn chuyện yêu đương, chú trọng một chữ duyên, không đến thì thôi, nếu đến thì ta sẽ không sợ, cũng không trốn.”

Cô nhóc hiểu rõ như thế khiến Từ Hành Chi chuẩn bị một đống lời muốn nói không cần khuyên bảo gì thêm nữa.

Vì thế, ngàn vạn lời muốn nói đều biến thành tiếng cười khẽ: “Được, không nói nữa. Nào, uống rượu.”

Lúc hai người cụng chén, Từ Hành Chi không khỏi nghĩ: thiếu niên viết thư tình cho Chu Vọng có tầm mắt hơi hạn hẹp.

Cô gái như Chu Vọng xứng với câu thơ “Hòa tình dịu dàng giữa cõi trần, gửi những cảm xúc trang nhã nơi mây cao” hơn.

Nếu lúc trước khi ra khỏi điện, Từ Hành Chi vẫn không yên tâm về Chu Vọng lắm, bây giờ nghe cô nhóc nói những lời này, cuối cùng y cũng yên tâm.

Buổi tập võ hôm sau, Chu Vọng nhận ra thiếu niên gửi thư tình giữa đội ngũ trăm người, nhân lúc không ai chú ý, cô nhóc gật đầu với cậu ấy, ra hiệu cậu ấy tới tìm mình sau khi buổi tập kết thúc.

Thiếu niên hào hứng đi tới đúng hẹn nhưng lại nhận được bức thư tình bị trả lại.

Đối diện với thiếu niên ủ rũ không nói ra lời, Chu Vọng vô tư nhìn thẳng với cậu ấy, nói: “Xin lỗi ngươi.”

Thiếu niên khịt cái mũi đỏ ửng, khẽ khàng đáp: “Ta không xứng với ngươi.”

“Không có gì xứng hay không xứng cả.” Chu Vọng nói: “Chu Vọng ta không phải người ở tít trên cao không thể với tới.”

Thiếu niên nghe vậy thì ngạc nhiên mừng rỡ ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.

Xung quanh nổi gió làm tung bay mái tóc dài được buộc đuôi ngựa của Chu Vọng.

“Khương Di Sinh.” Chu Vọng chắp tay sau lưng, phóng khoáng nói: “Nếu ngươi có ý với ta thật thì gửi lễ thưa chuyện với cha nuôi và cữu cữu ta là được. Bọn họ nuôi ta lớn, có công ơn sâu nặng với ta, nếu ngươi muốn lấy lòng ta, không được bọn họ đồng ý, không có thành tích gì trước mặt bọn họ thì e là không được đâu.”

Thiếu niên ngơ ngác nhìn cô nhóc, trái tim đập thình thịch như trống: “Chu cô nương, ngươi nhớ tên ta sao?”

Chu Vọng không đáp, chỉ khẽ mỉm cười.

Thiếu nữ trang điểm đẹp như gió xuân, một nụ cười dù bỏ ngàn vàng cũng không đủ.

Mặt đệ tử tên Khương Di Sinh đỏ bừng, giọng hơi cao lên: “Nhưng bây giờ ta... Vừa mới vào nội môn không lâu, nếu muốn lọt vào mắt sơn chủ và Chu xuyên chủ, tạo ra thành tích trước mặt bọn họ thì e là nhất thời khó mà...”

Chu Vọng vén tóc rối ra sau tai, cười nói: “Vậy thì mau chóng bắt kịp đi. Tính Chu Vọng ta đây nóng vội hấp tấp, trước giờ không thích đợi người khác.”

Cuối cùng Khương Di Sinh cũng có can đảm nhìn thẳng vào Chu Vọng.

Cậu ấy nghiêm túc nhìn cô nhóc, dùng giọng điệu hứa hẹn trịnh trọng nói: “Ta sẽ làm được.”

Chu Vọng cười gật đầu, đang định quay người đi thì nhớ ra gì đó, lấy dấu sáp song ngư ở bên eo ra kẹp trên đầu ngón tay, lay qua lay lại, khen: “Khắc đẹp lắm, ta nhận làm vật kỷ niệm nhé.”

Tới khi bóng người duyên dáng của Chu Vọng đi khuất khỏi tầm mắt mình, Khương Di Sinh mới giơ bức thư tình bị mình nắm chặt đến mức nóng và nhàu lên, lấy tờ giấy bên trong ra.

Trên tờ giấy mỏng manh có bức thư tình mà cậu ấy chăm chú chép từng chữ giữa đêm khuya.

Ngoài đồng nội có cỏ mọc lan, sương vương mịt mù.

Có một người con gái xinh tươi, dịu dàng duyên dáng.

Không hẹn mà tình cờ gặp nhau, thật là hợp ý nguyện của ta.

Ngoài đồng nội có cỏ mọc lan, sương vương dày đặc.

Có một người con gái xinh tươi, duyên dáng dịu dàng.

Không hẹn mà tình cờ gặp nhau, ai cũng được thỏa lòng mãn nguyện.

*Bài thơ trên là “Ngoài đồng nội cỏ mọc lan” trong Kinh thi.

Thiếu niên nhẹ nhàng ôm tờ giấy vào lòng, đôi mắt ôn hòa bỗng bùng lên hai ngọn lửa tình yêu cháy bỏng, đốt cho gương mặt cậu ấy nóng lên.

~ Hết truyện ~