Nhặt Được Bảo Bối Ngốc

Chương 2: Rơi vào ánh mắt


Anh có rất nhiều người tình, có loại người xinh đẹp mĩ miều nào anh chưa từng tiếp xúc qua chứ. Nhưng cuối cùng cũng chỉ là dùng để làm công cụ phát tiết. Chơi xong rồi vứt bỏ, cũng không có chút tiếc nuối gì.

Chỉ có riêng vẻ đẹp của đứa trẻ này là hắn chưa từng nhìn thấy qua. Rõ ràng cũng không phải là khuôn mặt tuyệt vời nhất, nhưng là vẻ đẹp duy nhất thu hút ánh nhìn của anh.

Đứa trẻ nhỏ nhắn, nước da trắng hồng không có bất cứ nếp nhăn nào. Cặp mắt cũng rất trong, ẩn sâu bên trong có ánh nhìn là cả một biển hồ mùa thu, trong lành và tĩnh lặng. Đôi mắt đẹp đẽ ấy vẫn luôn cơ hồ như phản chiếu khuôn mặt anh ta. Sống mũi cao, chóp mũi hơi ửng hồng. Và cả đôi môi nhỏ nhắn mềm mại đang hấp háy. Tổng thể lại rất hài hoà, tất cả vẻ đẹp đều như sinh ra để bổ trợ cho nhau.

Tại sao lại xinh đẹp như vậy, rõ ràng là con trai, anh ta nhìn đứa bé mãi. Bàn tay cầm khẩu súng ngắn cũng vô thức thả lỏng.

Khuôn mặt đứa trẻ phần lớn đã là nỗi run sợ không tài nào che lấp nổi, em hướng đôi mắt nhìn thằng người đàn ông. Tròng mắt hơi run lên, phủ một tầng nước mờ ảo. Môi cũng hấp háy lên xuống, muốn nói gì đó nhưng lại hoảng sợ đến không phát ra tiếng được.

Tuy còn nhỏ, nhưng em vẫn biết cái thứ người đàn ông đang chĩa thẳng vào em nguy hiểm tới cỡ nào. Cũng là nỗi sợ đã khắc sâu vào xương tủy nhân loại. Em cũng vô thức run sợ.

Nhưng đôi mắt vẫn luôn không rời khỏi vết thương trên tay người đàn ông. Em muốn làm gì đó, người đàn ông cũng nhận ra. Nhưng anh không có kiên nhẫn.

Anh nói :"Muốn làm gì?"

Bé con ngước lên nhìn anh, đôi mắt ấn hiện cả mấy phần mong chờ cùng sốt ruột.

"Phải băng….băng…..ưm……quấn lại”, bé con lắp bắp nói, từ ngữ cũng lộn xộn lại không mạch lạc. Người đàn ông miệng cưỡng suy đoán ra ý từ của bé con kia.

Anh nhíu mày, nói lại :"Muốn băng bó cho ta?"



Có lẽ đoán đúng rồi, bé con đang yêu kia thật sự gật gật cái đầu nhỏ.

Muốn giúp đỡ anh sao? Lâu lắm rồi mới có kẻ nói muốn giúp đỡ anh. Đã từ rất lâu rồi, không kẻ nào thật sự đối tốt với anh.

Anh từ từ hạ khẩu súng xuống, trong đôi mắt sắc bén còn có cả sự bối rối hoảng loạn, anh ta hỏi lại một lần nữa :"Nhóc con muốn giúp đỡ ta sao? Không sợ chết, hửm?"

Bé con gật đầu, rồi lại lắc đầu, em cũng biết rằng người kia không hiểu ý mình muốn chuyền đạt. Cuối cùng em đánh mím môi, quyết định hành động cho nhanh.

Em cẩn thận tháo miếng vải trắng quần quanh vết thương người đàn ông. Nó sớm đã bị máu nhuộm đỏ. Vất qua một bên, dứt khoát xé một mảnh lớn vải từ cái áo em đang mặc trên người ra.

Sau đó là một loạt hành động cực kỳ cẩn thận tỉ mỉ, lau sạch máu xung quanh miệng vết thương, sao đó là quấn lại. Động tác hết sức nhẹ nhàng cẩn thận, đôi mắt xinh đẹp mở to chăm chú vào vết thương.

Đến khi em thắt được một hình chiếc nơ nhỏ, cuối cùng cũng xong. Bé con ấy thở phào một hơi. Nhìn lên khuôn mặt người đàn ông kia.

Lập tức phát hiện anh ta cũng đang nhìn mình, chằm chằm. Có lẽ đã luôn nhìn em từ lúc nãy đến giờ. Chưa hề rời khỏi.

Anh nhìn chăm chút chiếc nơ được thắt gọn gàng, cuối cùng vô thức bật cười :"Đáng yêu như vậy"

Cũng không biết là nói chiếc nơ kia đáng yêu hay nói bé con đáng yêu.



Bé con hơi sợ, em vội ngả người ra sau, tròng mắt cũng đảo khắp nơi, tránh va phải đôi mắt hung dữ kia. Người này đáng sợ quá, thật hung dữ.

Cũng không ở lại lâu được rồi. Bé con nghĩ thầm, phải chạy đi thôi. Vậy là em vội vàng nhặt lại chiếc đèn pin bên cạnh, đứng lên, nhanh chóng quay đầu.

Người đàn ông cũng đoán được ý định của em, anh nhanh hơn rất nhiều, trong chớp mắt đã lắm được cổ tay nhỏ bé của em. Mạnh mẽ kéo xuống, để em quỳ trước mắt mình.

Anh đưa bàn tay, khẽ nâng cằm em lên, nhìn đến là chăm chú :"Bé con, tên của em"

Bé con đột ngột bị kéo xuống, run rẩy đến lợi hại. Thôi rồi, người này hung dữ như vậy liệu sẽ đánh em chứ! Mắt em đột nhiên đột nhiên óng ánh nước.

Nếu không có cây dù kia che chắn, anh ta cũng không nhận ra bé con này sắp khóc.

Anh cuối cũng nhận ra bản thân dọa sợ bé con này rồi, lập tức nhẹ giọng :"Ngoan, em nói tôi nghe tên em là gì?"

"Thác….Thuỵ", em run rẩy nói mấy tiếng.

Vẫn là khuôn mặt xinh đẹp ấy, mong manh nhẹ nhàng, lại thêm mấy phần sợ hãi bấy giờ. Càng khiến cho người khác muốn lôi ra mà bắt nạt tới khóc.

"Sao lại ở đây vào giờ này? Ba mẹ đâu?", anh hỏi

Thác Thuỵ khó nhọc mở miệng, em nói