Nốt Nhạc Của Chúng Ta

Chương 4: Cái đồ Mê gái nhà cậu!


Sáng sớm hôm sau, không biết đội cờ đỏ với thầy tổng phụ trách đứng trực từ khi nào, bình thường nếu đến sớm thì sẽ chưa có người đứng canh nhưng hiện tại đã là 6 giờ 30 phút rồi. Đám học sinh bóp phanh không kịp, Linh Lan thong thả lái xe đi đến nhẹ nhàng bóp phanh, vừa nãy cô còn bắp gặp một nhóm học sinh lôi dép quai hậu, giày trong cặp ra đi vội đi vàng.

Thầy Hùng tay cầm quyển sổ tay kia ghi chép tên học sinh vi phạm vào cuốn sổ, dáng người thầy thấp có chiếc bụng bia nhưng thật may đầu thầy không hói, nam sinh kia đứng cao hơn hẳn thầy cả một cái ngực.

"Nói chuyện với em đau hết cả cổ, nhanh nhanh đi vào lớp. Người tiếp theo, đọc tên!"

Linh Lan đi qua tủm tỉm cười, qua chốt kiểm tra có thể ngồi lên xe phóng đi được.

Tối hôm qua, thức đêm quá muộn lại còn có bài tập của mẹ Hương giao nên hiện tại Trường Huy phải trả giá cho hành động đó, mượn bài tập của Lan Chi chép có một tí thôi mà con nhỏ này ngồi phá đám không cho Huy chép.

Biết sức hút từ mình quá lớn cho nên là Trường Huy vẫn ngồi chép không một chút dao động gì, làm sao bây giờ cậu ta biết mình quá đẹp trai. Mà trai đẹp thì không nên chấp nhặt chuyện nhỏ.

"Mày đang chép cái gì vậy?" Mới vào lớp đã thấy tụm ba tụm bốn ngồi với nhau chép bài, đừng nói với cô là còn bài tập, Lan để cặp xuống bàn hoang mang nhìn Trương Huy đang cặm cụi chép bài.

Lan Chi nói: "À bài toán cô Hương giao ấy, tao làm rồi còn mỗi câu hai mươi thôi mày làm chưa?"

Linh Lan "à" một tiếng dài rồi trả lời: "Tao làm xong hết rồi."

"Ôi học sinh giỏi, mày cho tao chép đi. Mà thôi lỡ cô phát hiện ra mình chép bài nhau thì sao? Không thể được bởi phần trên bài tao là tao tự làm còn phần dưới là đi chép, vậy chắc không phát hiện đâu nhỉ? Mình mà chưa chắc ngộ nhỡ hôm chữa bài cô gọi trúng tao lên chữa thì sao? Không, không, vẫn không nên chép."

Trường Huy, Linh Lan nhìn Lan Chi bằng ánh mắt khó hiểu, mỗi Duy Bắc nhìn cô nàng bằng ánh mắt dễ hiểu.

"Mày làm xong chưa Bắc, có cần anh cho mượn chép không?"

Trường Huy đang đổi chỗ tạm với cô, câu ta cầm tờ giấy kiểm tra phơ phẩy trước mặt Bắc, người uốn a uốn éo giống như mời gọi kết hợp trêu ngươi. Hành động này không phải lần đầu tiên mà nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào mà không báo trước, Duy Bắc đẩy con người đang ngọ nguậy như con giun ra khỏi người mình.

"Tao làm rồi!"

Khóe môi của Trường Huy giật giật liên hồi, rõ ràng tôi hôm qua cùng nhau chơi đến một giờ sáng hứa hẹn cùng nhau mai lên lớp chép bài, vậy mà kẻ nào đã làm xong bài rồi.

Huy không tin, Bắc phải chứng minh cho Huy thấy!

Nhưng cậu thì mặc kệ kẻ điên đó, chả là ngủ muộn mà lại gặp ác mộng khiến cậu thức giấc sớm, tầm bốn giờ sáng đã nằm trằn trọc ngủ không nổi. Chợt nhớ ra mình còn bài tập chưa làm nên dậy làm luôn một thể để giết thời gian.

Nhà trường xếp lịch thất thường, hôm thì hai tiết toán hai tiết văn và một tiết tiếng anh, hôm thì vật lý hóa sinh học cùng ngày, học sinh cũng chỉ cằn nhằn với nhau chứ làm gì có ai dám lên gặp thẳng hiệu trưởng phản ánh.



Hôm nay, môn toán của cô Hương học đầu tiên. Linh Lan lôi sách vở trong cặp ra, phía đầu bàn Bắc tập hợp bài kiểm tra lại với nhau rồi để ra đầu bàn, Thúy Anh đang đi thu từng bàn.

Lớp trưởng thu xong bài tập cũng là lúc trống đánh vào học, hôm nay cô Hương lên lớp đúng lúc với tiếng trống không lệch một nhịp nào.

Kiểm tra bài cũ là một phần không thể thiếu từ lúc đi học, cô nhớ rằng chỉ có cấp một mới không có vụ này, sau khi lên cao hơn cấp hai, cấp ba việc kiểm tra bài cũ là thường xuyên hơn. Mức độ kiểm tra khó dễ tùy theo cảm xúc ngày hôm đó của giáo viên bộ môn, học toán cũng không tránh khỏi, cô Hương lật qua đống bài kiểm tra trên bàn xem qua rồi lại để chúng xuống.

"Hôm nay cô vui nên là chúng ta kiểm tra bài cũ nhé!"

"Êu ơi!" Một dàn đồng thanh vang lên, có ai mà thích kiểm tra chứ, bạn mới như cô đây cũng chán chê vụ này rồi.

Mình có thể bỏ qua bước đầu mà vào luôn phần thân được không? Linh Lan mới vào lớp nên chưa nắm bắt được luật lệ kiểm tra, với kinh nghiệm chục năm dạy học chứng kiến nhiều cảnh sứt đầu mẻ chán của học sinh khi lên kiểm tra bài cũ, cô Hương đã phát minh ra một cách thức chọn người lên bảng đó là "Xúc xắc may mắn".

Hộp gỗ hình vuông được đặt trên bàn, trong đó là những hình vuông nhỏ giống như cục xúc xắc đánh số thứ tự từ một đến bốn mươi lăm, cô Hương điêu luyện mà xúc chúng lên.

Hòa vào tiếng xúc xắc là tiếng xì xào của đám học sinh, cả đám đang cầu nguyện với ông trời phù hộ đừng trúng vào mình.

Có lẽ số lượng cầu nguyện quá tải mà khi cô giáo đọc con số may mắn kia lên một người buồn cả bốn mươi bốn người vui.

"Số chín? Ai là người ngồi bàn số chín?"

Cục xúc xắc bé tí được đưa ra trước lớp, cho dù người bị cận không thấy cũng nghe được con số được chọn.

Linh Lan bỗng chửi thầm: "What the fuck!!!" Cô nhìn thấy con số chín được dán trên góc của mặt bàn.

"Ôi mẹ ơi, mày đúng thật là sô hưởng đó!" Lan Chi vỗ vào vai cô dương như cũng đã biết chủ nhân của số chín này là ai.

Linh Lan nghĩ đằng nào cũng phải lên thôi thì lên sớm cho đỡ mất thời gian.

"Ồ! Thì ra là bạn mới sao? Nếu bài tập về nhà em đã làm rồi thì cô nghĩ kiểm tra đối với em rất dễ." Cô Hương nói.

Linh Lan nhẹ nhàng gật đầu một cái, đứng trước lớp cô luôn có cảm giác xấu hổ ngại ngùng. Bài tập mà cô cho kiểm tra vừa hay là câu cuối của đề toán, câu hai mươi.

Đang lúc cô giáo và các bạn chăm chú nhìn lên bảng, Duy Bắc ở dưới dơ tay lên giọng nói của cậu phá vỡ sự yên tĩnh đó.

"Em thưa cô, số chín không phải là bạn ấy."

Trường Huy ngồi bên cạnh ôm mặt nhăn nhó.



Đột nhiên cô lại để ý đến vị trí của Huy đang ngồi, cậu ta ánh mắt trìu mến nhìn cô chớp chớp.

"Chớp cái gì mà chớp, dám đổi chỗ ngồi. Có phải em bắt nạt bạn mới không?"

"Oan quá cô ơi, em hiền không hết sao bắt nạt được bạn ấy!"

"Nếu không bắt nạt tại sao vừa nãy khi bạn lên lại không ngăn bạn lại? Chắc em lại quên chứ gì?"

"Không phải đâu cô..."

Trường Huy chưa kịp thốt xong cô đã bắt cậu ta lên bảng làm bài, vậy là Lan đã thoát một kiếp nạn, mặc dù bài đã làm trước ở nhưng so với việc có người chịu thay mình cũng tốt.

Thiếu niên gương mặt bất mãn đi lên, cô Hương lườm Huy tỏ vẻ thái độ, Huy liền cười điệu cười bắt ép khiến cả lớp nhìn cậu không nói lên lời. Linh Lan nhượng quyền sử dụng viên phấn lại rồi xách dép đi về chỗ ngồi.

Kẻ đi người ở lại, Huy đứng nhìn đề bài một lúc một tay trống lên bảng đen tay kia thì vừa cầm phấn cầm đề.

"Nhanh lên nhá, không phải đứng tạo dáng đâu. Đọc kĩ đề bài vào xem dữ liệu nó cho cái gì."

Phía dưới lại bắt đầu chuyện của mỗi bàn.

Linh Lan về đổi lại chỗ với Trường Huy, ổn định chỗ ngồi cô liếc mắt sang một chút để nhìn con người kia, bề ngoài có vẻ hơi hung dữ với khó ở bên trong như thế nào thì cần phải khám phá thêm.

Thời gian Trường Huy giải xong bài toán cũng không nhanh không muộn, tuy rằng cậu ta chưa có làm bài nhưng dù sao cũng mang danh lớp chọn đầu óc sao mà bình thường cho được, đây chắc là phần bù trừ ông trời nặn ra để lấp vào cái tính cách khùng khùng điên điên của Huy.

Tiết học bắt đầu với những lời nhận xét của giáo viên trên bảng, không khí lớp học cũng nghiêm túc hơn hẳn, âm thanh của giáo viên vang vẳng bên tai đã lớn mà bên dãy B ở một lớp nào đó, hình như là lớp 11A9 nghe thấy tiếng giáo viên còn lớn hơn mặc dù cô ấy không dùng loa, nghe âm điệu có thể đoán được cô ấy đang rất tức giận.

Ở trường cũ, chuyện này cũng thường xuyên xảy ra với lớp của Linh Lan nên cô hiểu cảm giác đó và không lấy làm chuyện lạ.

Tốc độ sửa bài của cô rất nhanh, bài nào dễ thì lướt qua bài nào cần chữa thì trên bảng viết đầy phấn, hai mươi câu toán trừ câu của Trường Huy làm ra thì còn mười chín câu đã hoàn thành được mười bảy câu, ba câu còn lại tiết sau sẽ chữa còn giờ là giây phút giải lao.

"Thằng kia vừa nãy mày cố tình chứ gì? Thấy gái là sáng mắt lên, đúng con nhà tông không giống lông cũng giống cánh mà." Nỗi oan ức này trời xanh thấu không nổi, hắn oan ức hắn chửi từ đời cha đến đời con.

Duy Bắc quá quen với tình cảnh này, đã vậy cậu chọc cho Huy tức chết: "Cứ cho là lỗi của thằng Phê nhà tao đi, nhưng con Bảnh nhà mày cũng thích Phê nhà tao nên mới chịu đấy chứ!"

Người tức kẻ cười, Trường Huy lườm cậu cháy mắt còn mọi người xung quanh cũng quá quen với sự lố lăng này của cậu ta.