Linh Lan là một kiểu người không ai nhắc thì sẽ có tính tự giác rất cao, chẳng hạn căn nhà mới này chuyển về chưa được bao lâu, mọi thứ còn đang mới nguyên còn vài thứ lặt vặt chưa được xếp về chỗ cũ.
Mấy thùng cát tông còn đựng một lượng đồ đạc không ít cũng chẳng nhiều nhưng lại tận mấy thùng. Đi qua chúng mấy lần Linh Lan vốn làm ngơ nhưng chúng như có thế lực dụ dô, liền khiến cô sắn hai tay áo lên làm việc.
Thôi thì hôm nay con gái làm con gái ngoan.
Dàn loa kia bật đủ thể loại nhạc có nhạc mới có tinh thần.
Bên kia, Duy Bắc đang ôm ấp Bạch Tuyết nhỏ nhắn của cậu, thằng nhỏ không chịu được sự dày vò sủa lên một tiếng "gâu".
Bạch Tuyết là thành quả của Phê nhà cậu và Sữa nhà Trường Huy, hai đứa nó không biết tò te tí te với nhau từ bao giờ mà Trường Huy đem nhà gái sang bắt đền chịu trách nhiệm đời con gái. Thế là hai nhà không bằng lòng cũng không bằng mặt cho hai đứa con thơ kết hôn.
"Con mày đấy." Cậu cầm chọn Bạch Tuyết trong lòng bàn tay đưa đến trước mặt của thằng Phê đang nằm chải lải dưới sàn.
Phê có vẻ đang phê gió nên không thèm phớt lờ gì tới con của mình, chỉ đến khi thằng con sủa lên mới trợn mắt nhìn.
Nhìn một giây nó lại quay đầu đi phớt lờ, từ khi đón Bạch Tuyết về được hai tuần Duy Bắc ngửi thấy mùi tồi tệ ở trên người thằng con trai mình, giống như nó biết đây là tác phẩm do sự ngông cuồng của mình tạo ra nên từ chối nhận sản phẩm.
Nhưng không sao Bạch Tuyết giờ đã là cháu trai bé nhỏ nằm trong lòng bàn tay của cậu rồi, Duy Bắc rất thích thơm nó, thơm thơm mùi sữa, hít hà mãi không chán.
Lúc nãy cửa phòng đột ngột mở ra khiến cả người và chó giật mình, có vẻ như bà Thu vào không đúng lúc khi ông và cháu đang tình cảm mặn nồng.
"Chiều nay nhà mình sang bên nhà bác Hiền ăn tân gia nhà mới nhé!"
Nghe chữ "ăn" Phê đang nằm dưới sàn bỗng ngước cái đầu lên mình về phía bà Thu, Duy Bắc nhíu mày, con người của cậu không thích gặp người lại đặc biệt là người lớn bởi vì so với các bạn đồng trang lứa nói chuyện với người lớn khó khăn hơn nhiều. Thường sẽ phải trả lời cho các câu hỏi "Năm nay cháu được học sinh gì?", "Học có giỏi không?".
Cậu vừa nói vừa dùng bàn tay thon dài ôm Bạch Tuyết xoa xoa đầu nó: "Tâm con hướng nội lòng con hướng phòng, mẹ cũng biết con mắc chứng sợ người lạ rồi thế nên chiều nay con sang nhà thằng Huy chơi nhé!"
Bà Thu mở rộng cửa phòng rồi đi vào, hay tay chống nạnh dáng đứa của một người có uy thế nhất nhà. Không cần dùng lời nói, ánh mắt này đã nói lên tất cả.
Nhà của tao mày đang sống trong địa phận của tao buộc phải làm theo lời tao.
Duy Bắc đành ôm chó trong bất lực, lần nào cũng thế phản kháng chỉ là gia vị trong cuộc sống của cậu.
*
Mọi người đang chuẩn bị cho bữa ăn tân gia hôm nay, Duy Bắc và Linh Lan đang bóc tỏi lột hành, người pha mắm người pha muối, hai người không nói với nhau một câu nào không khí cứ chìm trong sự ngượng ngùng mãi. Chỉ có tiếng nói chuyện của người lớn, đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc bà Hiền đi vào để bát đựng con gà luộc trước mặt Lan.
"Con chặt gà nhé, mẹ làm cá."
Cô còn đang mừng hụt, nếu không thì cô đổi chỗ cho mẹ chặt gà còn mình làm cá.
Duy Bắc rửa cà chua xong quay sang lấy con gà sang đặt lên cái thớt to bên cạnh: "Nhà cậu có dao rựa không?"
"Có, mà cậu định chặt gà á?" Cô mang theo vẻ hơi hơi nghi ngờ hỏi cậu.
"Ừ, cậu lấy dao cho tôi đi!"
Bằng thế lực nào đó Linh Lan đã nghe theo Duy Bắc đi lấy con dao rựa đến đưa cho cậu ấy.
Duy Bắc mặc một chiếc áo cộc tay phô bày bắp tay rắn rỏi và cơ tay săn chắc, từng đường nét trên cơ bắp như được điêu khắc tỉ mỉ. Mọi thứ xung quanh giống như bị làm mờ đi, cậu chỉ có tập trung sử dụng con dao sắc bén, ánh mắt không rời con gà một giây nào.
Bây giờ Linh Lan mới biết thế nào là hai hàng ba cột rồi, mị lực toát ra thì thiếu niên kia quá sức chống chọi của cô. Thật là tuyệt vời!!!
"Cậu không nghe tôi nói sao?" Cậu quơ tay trước mặt Linh Lan, gà đã chặt xong giờ chỉ còn việc sắp lên đĩa, mà lúc gọi cô thì cô đứng thẫn người ra.
"À, ừ, cậu nói cái gì cơ?"
Duy Bắc nhìn cô một lúc rồi tự thân vận động lấy đĩa đến để sắp thịt vào đĩa.
"Ấy, thịt gà chặt đẹp đấy nha! Hôm nay, tay nghề lên rồi con gái." Mẹ Hiền không biết nên cứ tưởng thịt trên đĩa là do Linh Lan chặt.
Nhắc đến điều này cô hơi ngại nói: "Không phải con chặt, là Bắc chặt..."
Bà Hiền ngạc nhiên: "Bắc chặt thịt gà còn đẹp hơn Lan nhà cô này!" Bà cười hai mắt híp lại với nhau nhiệt tình khen những miếng thịt do Bắc chặt.
Duy Bắc cũng gật đầu cảm ơn, bà Hiền đem theo đĩa thịt gà để phòng ăn, Linh Lan lúc này đi đến nụ cười bất chợt xuất hiện trên đôi môi của Bắc và bị ánh mắt của Lan bắt gặp.
Linh Lan: "Cậu cười cái gì?"
Cậu đáp: "Tôi vô tình nhớ đến điệu nhảy trưa nay của cậu thôi."
Sao đột nhiên cậu lại nhắc chuyện mất mặt này chứ, Linh Lan dơ nắm đấm dọa cậu, theo phản xạ Duy Bắc dơ tay lên đỡ nắm đấm giả đó. Một tiếng "tách" vang lên một tấm hình mới được ghi lại, Minh Khuê hài lòng với kiệt tác vừa rồi, Linh Lan quay lại nhíu mày: "Mày thích chụp lén tao không?"
Minh Khuê cười cười trêu người cô: "Em không xóa đấy, lêu lêu!" Nói xong Minh Khuê chạy mất hút.
Con bé Minh Khuê này có một sở thích là hay cầm máy ảnh chụp lại gì bất ngờ xảy ra, vì thế nhiều lần ngủ dậy mở cửa phòng đã bị đèn chiếu của máy ảnh làm cho chói mắt. Những tấm ảnh xấu xí từ đó ra đời, tấm ảnh vừa rồi chắc cũng do vô tình mà có được nên cô cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.
Một lúc sau, mọi thứ ổn thỏa, đồ ăn đã được dọn lên chiếu, bởi vì đồ ăn khá nhiều và người cũng khá đông nên mọi người quyết định chải chiếu ăn trên sàn cho tiện. Nhập tiệc mọi thứ đều khá suôn sẻ, Linh Lan thì đói lòi cả họng nên ăn như chưa từng được ăn, còn Bắc hình như lỡ uống nhiều nước nên giờ ăn được mấy miếng đã no, biết vậy cậu đã nhìn uống cho rồi.
Nếu bây giờ bỏ bát đũa xuống thì hơi sớm mặc dù lấy lý do gì thì lỡ chẳng may người ta nghĩ mình khẩu vị không hợp hoặc nghĩ mình chê đồ của nhà họ, cuối cùng vừa cắm tôm chiên vừa đưa ra quyết định. Cậu sẽ húp hết bát canh cà chua như vậy cũng tính là có ăn rồi, với lại phụ huynh bận tán gẫu với nhau chắc cũng chả để ý cậu đã ăn những gì.
Ông Tuấn đột nhiên nhắc đến cậu: "Thằng Bắc hồi đó thấp thấp bé bé đẹp trai giờ lớn lên cao to đẹp trai hơn hẳn, nào Tuấn đưa bát đây bác gắp thịt gà cho."
Miếng đùi gà được gặp lên dơ đến phía cậu, Duy Bắc từ chối nhưng vì bác trai bác gái nhiệt tình quá cộng thêm bố mẹ cậu hối thúc nên là miếng đùi gà đã về chung bát với anh thịt bò.
"Bố mẹ cứ để người ta tự nhiên đi chứ bát của người ta đầy ắp rồi kìa." Thấy bát bạn chi chít đồ ăn, nếu vào cô cô cũng ngại chi bằng thay bạn nói lên tiếng lòng vậy.
Mặc dù Bắc thấy bạn nói đúng nhưng không thể nói câu đó trước mặt bác trai bác gái được, cậu lắc đầu phủ nhận.
"Có phải con ghen tỵ vì bố gắp nhiều cho bạn hơn đúng không?"
Hai má Minh Khuê phồng lên vì nhét nhiều đồ ăn nhưng vẫn không cản bước được sự nhiều chuyện ăn sâu trong máu, cô gái nói ậm ừ: "Đ... Đúng rồi đấy, chị ghen nổ cả mắt rồi kìa."
Linh Lan lườm nguýt em gái mình: "Mày không nói không ai bảo mày câm đâu."
"Thôi thôi hai chị em đừng nóng, bác gắp cho mỗi đứa một con mực."
Và thế là bát của Linh Lan và Minh Khuê đầy ắp thức ăn, cô nhìn sang bên của Duy Bắc cũng chẳng khá được bao nhiêu, cơ mà nhìn cậu ăn có vẻ ngon miệng.
Ăn cơm xong phụ huynh kê bàn ra sân đằng trước ngồi nói chuyện hóng gió, đám trẻ ở sau nhà rửa bát, sân sau nhà Linh Lan là một cái vườn ở một góc vườn có lắp một vòi nước, ba bạn trẻ bê hết đống nồi niêu xoong chảo bát đũa chén ra sân sau rửa.
"Tôi rửa bát hai chị em tráng bát nhé!"
Hai chị em đồng lòng giơ ngón cái lên.
Minh Khuê huých tay chị mình, nháy mắt với Linh Lan dường như đó là một hành động ám chỉ điều gì đó mà cô cũng chẳng hiểu. Cô ném hai chữ "đồ điên" lại cho Minh Khuê rồi xắn quần lên tới đầu gối kẻo nước vào ướt quần.
Bầu trời đêm nay không có trăng cũng chẳng có sao, đêm khuya yên ắng dường như chỉ còn tiếng của côn trùng reo rắt vang vọng khắp nơi. Khí trời như nhẹ nhàng hơn, không còn sự nóng nóng của ban ngày, thay vào đó là làn gió nhẹ nhàng, mang theo hơi lạnh của đêm, làm dịu đi cái nóng của một ngày dài.
Ngoài sân, ba người đang đang ngồi rửa bát bên cạnh chiếc bồn nước nhỏ. Tiếng nước chảy róc rách nhịp nhàng, cùng tiếng va chạm nhẹ nhàng của những chiếc đĩa và chén, tạo nên một giai điệu hòa quyện vào không gian yên bình của buổi tối. Người rửa bát người tráng bát người xếp bát giống như một dây chuyền hoạt động về đêm.
Xong xuôi Duy Bắc nhận phần bê dổ bát vào trong nhà, còn Linh Lan và Minh Khuê dọn dẹp sân đằng sau.
"Cái này chưa khô thì tôi cứ để ở dưới trước nhá, khi nào khô thì cậu xếp lên. Cậu làm được không?"
"Khinh thường tôi hả? Đương nhiên được rồi." Nói xong Lan quay qua đẩy nhẹ người Khuê hất cằm nói: "Nghe thấy gì chưa, bát đĩa khô thì nhớ để lên trạm."
"Anh bảo chị mà."
"Nhưng tao bảo mày."
Hai chị em rất hay trêu nhau kiểu vậy, người ngoài nhìn vào còn tưởng cá lớn bắt nạt cá bé.
Xong xuôi Duy Bắc xin phép phía phụ huynh về nhà trước để chuẩn bị cho ngày mai đến trường, trước khi về cậu không quên nhắc Linh Lan làm bài tập toán ra giấy kiểm tra mai để sáng mai lớp trưởng thu. Lan nghe xong vội chạy lên lầu lôi đề cương sáng nay cô mới phát cho mình ra làm.
*
Tiểu phẩm ngoài lề.
Buổi tối hôm đó.
Duy Bắc: "Sao tao có thể kết thông gia với một đứa ngu như mày cơ chứ! Không biết cháu tao có bị lây của mày về không nữa."
Trường Huy gào qua điện thoại: "Là nó chơi đểu tao trước mà!!! Mày dám chê tao không phải thằng con trai mày dụ con gái tao thì mày còn lâu mới có Bạch Tuyết."
Những ngón tay thoăn thoắt di chuyển trên màn hình.
Giọng của Trường Huy qua loa: "Mà mày làm toán mẹ Hương chưa?"
Đôi mắt quan sát từng đường đi nước bước của kẻ địch, ngón tay di chuyển thuần thục Duy Bắc đáp lại: "Chưa, mai làm."
"Chép ai? Cái Chi hả? Tao vừa nhắn nó mà nó còn hỏi tao đề gì cơ."
"Chép Linh ngồi cùng bàn anh em mình ấy."
"Lình nào cơ?"
"Học sinh mới chuyển về ấy, mày chơi nhiều quá bị đần à?"
"Ông cố ơi, người ta tên là Lan, ông cố ạ."
"..."
Linh Lan: "Có chắc là tôi làm không?":))