Cuối tháng, Ôn Túc An trở lại Lăng Thành, một mặt thăm bà nội, một mặt đi thăm mộ mẹ cô.
Lần cuối cùng về Lăng Thành cũng đã hơn hai tháng, Ôn Túc An xuống máy bay thì trực tiếp đến nhà bà. Biết cô về nên bà nội Ôn đã chuẩn bị sẵn cơm nước chờ.
“Bà nội, bà không nói với bọn họ là con về thăm đúng không?” Ôn Túc An không muốn Ôn Chi Bình biết mình trở về, miễn ông ấy lại đến tìm cô giáo huấn một bài nữa.
"Không có, lần trước nó hỏi bà sắp tới con có về không, bà nói con công việc bận rộn có lẽ không về được."
Ôn Túc An cười ôm vai bà, "Bà nội thật tốt."
Bà Ôn vỗ vỗ mu bàn tay Ôn Túc An, vô cùng trìu mến.
Thật ra trước đây bà nội Ôn cũng từng thử hàn gắn hai cha con, nhưng khoảng cách giữa họ không thể hàn gắn, hơn nữa khi ngày sinh của Ôn Tư Chi bị bại lộ, bà biết rằng cháu gái sẽ không tha thứ cho con trai bà. Ôn Túc An rất thương mẹ, cô sẽ không dễ dàng tha thứ chuyện này.
Cho nên bây giờ bà buông tay, mặc kệ hai cha con mâu thuẫn, miễn sao mọi người đều cảm thấy thoải mái là được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ôn Túc An đến nghĩa trang từ sớm để cúng mẹ.
Người trong bức ảnh đen trắng trên bia mộ có lông mày và đôi mắt rất giống Ôn Túc An, mặc dù nói con gái giống bố nhưng Ôn Túc An lại giống mẹ hơn.
Sau trận động đất đó, Ôn Túc An mắc chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn, vài năm đầu cô không thể ngủ một mình, ban đêm sẽ tỉnh giấc khi nghe thấy tiếng động nhỏ.
Ôn Túc An chưa từng đi viếng mộ mẹ, cô theo bản năng trốn tránh hiện thực, không muốn thừa nhận tai nạn đã cướp đi sinh mạng của mẹ và gia đình nhà ngoại cô. Tuy nhiên, tuổi tác tăng lên cũng khiến cô dần tiếp nhận quá khứ.
Đến bây giờ, cô đã có thể bình tâm đ ến mộ mẹ cúng bái, cùng mẹ kể lại những chuyện năm xưa, tuy mỗi năm chỉ có thể về thăm một lần nhưng đây đã là một bước tiến lớn.
Ở lại chừng hai mươi phút, Ôn Túc An từ biệt mẹ, hẹn ngày này năm sau sẽ lại về thăm bà.
Ôn Túc An đứng dậy, vừa quay người lại liền nghe thấy có người gọi mình.
“Ôn Túc An?” Giọng nói có chút không xác định, khi Ôn Túc An hoàn toàn xoay người lại, đối phương mới thốt lên: “Thật sự là em.”
Ôn Túc An nhìn người đó, sửng sốt hai giây, dần dần nhớ ra đây là bạn trai hồi cấp ba mà có lần cô muốn trốn đi cùng.
Ôn Túc An khá ngạc nhiên khi thấy Thịnh Dã ở đây, sau khi tốt nghiệp cấp 3, cô nghe nói Thịnh Dã đã ra nước ngoài du học, bao nhiêu năm rồi hai người chưa từng liên lạc hay gặp mặt. Thịnh Dã thay đổi rất nhiều, dậy thì thành công, trở nên cao lớn và tuấn tú nổi bật.
“Chào anh, Thịnh Dã, thật trùng hợp.” Ôn Túc An lên tiếng.
Có lẽ Thịnh Dã giống cô, đến đây thăm mộ người quen.
Thịnh Dã nói: “Tôi đến thăm bà ngoại.”
“A…” Ôn Túc An hơi sửng sốt, có chút chạnh lòng.
Khi còn hẹn hò, Ôn Túc An cũng từng gặp bà ngoại của Thịnh Dã. Bà ngoại của anh ta khá giống bà nội Ôn, rất tốt bụng, hiền hoà, mỗi lần gặp bà đều cho cô ít đồ ăn vặt. Đôi khi nghĩ lại, Ôn Túc An cảm thấy lý do cô hẹn hò với Thịnh Dã không hẳn là vì rất thích anh ta mà vì cô thật lòng yêu quý bà ngoại của Thịnh Dã.
Đã nhiều năm như vậy nhưng đột nhiên nghe tin bà lâm trọng bệnh qua đời, Ôn Túc An vẫn có chút đau lòng.
Nhưng Thịnh Dã cũng không quá ưu thương, bà ngoại anh sống khá thọ, khi qua đời cũng rất nhẹ nhàng, không có gì phải quá đau buồn.
Hai người cùng nhau đi ra khỏi nghĩa trang, Thịnh Dã hỏi: "Em tới thăm mẹ sao?"
Ôn Túc An gật đầu: "Ừ."
Thịnh Dã hiểu ý cười: "Rốt cuộc em cũng dám tới."
Anh còn nhớ lúc hai người hẹn hò, thấy Ôn Túc An đứng một mình ngoài nghĩa trang, hỏi ra mới biết mẹ Ôn Túc An ở bên trong, nhưng Ôn Túc An không dám vào. Thịnh Dã khi đó tuy còn nhỏ nhưng cũng biết đây là tâm bệnh của Ôn Túc An, vì vậy đã phải an ủi cô rất nhiều.
“Ừ, trưởng thành rồi, nhiều năm như vậy, cũng phải tới thăm bà ấy một lần.” Ôn Túc An cười nói.
Thịnh Dã quay đầu nhìn Ôn Túc An. Cô gái nổi loạn và phù phiếm ngày nào nay đã trưởng thành. Ôn Túc An là mối tình đầu của Thịnh Dã, sau khi hai người chia tay, anh thực sự đã suy sụp một thời gian. Lần đó, anh cũng nghĩ đến chuyện quay lại với nhau nhưng vì muốn đi du học, nghĩ không thể trì hoãn tương lai của cô, vì vậy gạt bỏ suy nghĩ đó trong đầu.
Mấy năm nay tuy từng có bạn gái ở nước ngoài nhưng Thịnh Dã luôn nghĩ đến Ôn Túc An, có lẽ là do may mắn, vừa trở về Trung Quốc đã gặp được cô.
“Đã lâu không gặp, chúng ta cùng nhau ăn cơm trưa đi, hàn huyên một chút.” Thịnh Dã dựa vào cửa xe, cười hỏi Ôn Túc An.
Ôn Túc An nhìn nụ cười tỏa nắng của anh, trong lòng có chút bối rối, liền đồng ý mà không cần suy nghĩ nhiều.
——
Thịnh Dã dẫn Ôn Túc An đi ăn ở một nhà hàng Ý, thật ra Ôn Túc An không thích cơm Tây cho lắm, cô vẫn thích những quán ăn ven đường hơn.
Thịnh Dã mang giày da, đầu tóc chải gọn gàng, đúng là tinh anh du học trở về, trong lúc trò chuyện, Ôn Túc An biết anh đang làm trong ngành chứng khoán ở nước ngoài, một năm chỉ trở về Trung Quốc nhiều lắm là hai lần.
"Nghe nói hồi đại học em học khoa tiếng Đức, sau đó có sang Đức không?"
Ôn Túc An dừng tay cầm dao nĩa.
Cô hơi ngước mắt lên, nói: "Không, tôi ở lại Trung Quốc sau khi tốt nghiệp, tự mình mở một quán bar, có thể tự nuôi sống mình, không tệ."
Lông mày Thịnh Dã khẽ động, sắc mặt chỉ thay đổi trong nửa giây, rất nhanh liền khôi phục tinh thần, cười nói: “Con gái một mình mở quán bar chắc là không dễ."
“Ừ.” Ôn Túc An nhấp một ngụm rượu đỏ, “Năm đầu tiên cơ bản là thua lỗ, chỉ vừa đủ tiền sinh hoạt, sau đó dần dần có lời, lượng khách hàng cũng tăng lên rất nhiều, nhưng càng đông càng phức tạp, không hiếm trường hợp say xỉn gây rối."
"Vậy sao em không tìm một công việc phù hợp với bằng cấp, làm phiên dịch viên hoặc giáo viên ngoại ngữ chẳng hạn?"
Suy nghĩ của Thịnh Dã có phần đơn giản, Ôn Túc An mím môi cười, “Dịch thuật và giáo viên cũng không dễ dàng, hiện tại tôi chỉ muốn làm điều mình thích, tuy rằng kinh doanh quán bar rất mệt nhưng tôi đã quen rồi, không nỡ từ bỏ "đứa con" mình thai nghén từ những ngày đầu."
Thịnh Dã khẽ nhếch khóe miệng, không hỏi thêm nữa.
Trong khoảng thời kế tiếp, Thịnh Dã luôn tìm đề tài trò chuyện với Ôn Túc An, nhưng có lẽ mấy năm nay do trải nghiệm sống của hai người quá khác biệt nên Ôn Túc An luôn cảm thấy không thể hoà hợp. Những câu chuyện của Thịnh Dã có chút phô trương, tạo cho cô cảm giác mình như một kẻ thất bại, hơn nữa anh ta còn vô tình cố ý nói cô nên tìm một công việc ổn định, điều này càng khiến Ôn Túc An không thoải mái.
Mở quán bar không phải là công việc ổn định sao?
Những người đàn ông xung quanh cô dường như đều phản cảm với công việc này.
À không, trừ Lâm Tứ.
Trước nay Lâm Tứ chưa từng nói mở quán bar là xấu.
Ôn Túc An đột nhiên sửng sốt.
Lúc này cô mới phát hiện mình đang lấy Lâm Tứ làm tiêu chuẩn để so sánh với người khác, phát hiện này khiến Ôn Túc An có chút phiền muộn.
——
Ăn trưa xong, Thịnh Dã lái xe ngang qua ngôi trường cấp 3. Mười năm trôi qua, trường cấp 3 Lăng Thành đã mấy lần được cải tạo, bảng hiệu trước cổng trường đang đếm ngược đến ngày thi đại học.
Ôn Túc An nhìn dòng chữ số, không khỏi thở dài: "Lại sắp tới kỳ thi đại học."
“Nghe nói kết quả thi đại học của em rất tốt.” Thịnh Dã nói.
Ôn Túc An quay đầu trêu đùa: "Này, không phải anh luôn đi hỏi bạn bè xung quanh về tin tức của tôi đó chứ?"
Thịnh Dã nghiêng đầu nhìn cô, khẽ cười nói: "Là vì tôi đối với em nhớ mãi không quên."
Tiếng nói vừa dứt, trong xe bầu không khí đột nhiên yên tĩnh lại.
Nụ cười trên khóe miệng Ôn Túc An hơi mất tự nhiên, nhất thời không theo kịp câu nói này.
Do dự một lúc, Thịnh Dã chủ động phá vỡ bầu không khí gượng gạo, "Đùa thôi, hồi trung học em là người nổi tiếng mà, tôi không cần hỏi thì tin tức về em vẫn có thể nghe được ở khắp nơi."
Ôn Túc An khi còn đi học là một người nổi loạn, rất thích cãi giáo viên, nhưng nhờ đầu óc tốt nên dù không chăm chỉ học hành thì cô vẫn luôn đạt điểm cao trong các kỳ thi. Giáo viên dù không thích cũng không có cớ gì bắt bẻ cô.
Một cô gái xinh đẹp phá cách.
Lái xe ngang qua khu trường học, Thịnh Dã hỏi thăm Ôn Túc An sau khi tốt nghiệp cuộc sống ra sao. Ôn Túc An cùng anh tán gẫu đôi câu, thái độ của cô hiển nhiên không tích cực lắm, cô không thích bầu không khí khi ở chung với Thịnh Dã cho lắm, cô luôn luôn cảm thấy Thịnh Dã có hành vi giống như ông bố đang quan tâm hỏi han con cái.
Chẳng lẽ đây chính là cảm giác ưu việt của tinh anh trở về từ nước ngoài?
Thịnh Dã thời trung học bình dị dễ gần hơn nhiều.
Sau khi đưa Ôn Túc An về nhà, Thịnh Dã chủ động add Wechat của Ôn Túc An, hai người dù sao cũng là bạn học, hôm nay Thịnh Dã lại mời cô đi ăn nên Ôn Túc An không thể trực tiếp từ chối.
“Túc An.” Trước khi đi, Thịnh Dã đột nhiên ngăn Ôn Túc An lại, anh vẫn luôn thích gọi tên cô như vậy.
Ôn Túc An quay đầu lại, "Chuyện gì?"
"Lần sau có thời gian lại gặp mặt được không?"
Ôn Túc An cười nói: "Tôi sống ở Lăng Thành, cũng chỉ về vào dịp Tết nguyên đán, nhưng lần sau họp lớp nhất định có cơ hội gặp mặt."
Câu này được coi là một sự từ chối khéo léo ý tứ của Thịnh Dã.
Sắc mặt Thịnh Dã hơi thay đổi, nhưng cũng không nói thêm lời nào, chỉ từ biệt rồi rời đi.
Khoảng mười phút sau, Thịnh Dã nhắn tin cho Ôn Túc An, cũng nói thêm chuyện khác nhưng Ôn Túc An không tiếp lời, chỉ lẳng lặng chuyển tiền ăn trưa cho anh ta.
———
"Vừa rồi người đưa con về là ai? Sao bà thấy cậu ta quen quen?" Vừa về đến nhà, bà nội liền kêu cô lại điều tra thông tin, hỏi xem hai người có thể phát triển không.
“Phát triển cái gì?” Ôn Túc An trực tiếp cự tuyệt, “Con và anh ta không hợp nhau.”
"Ồ, vậy thì ai mới hợp với con?"
"Hiện tại thì không có ai."
Ôn Túc An biết bà nội đang lo lắng chuyện tình cảm của mình nên an ủi bà: “Bà yên tâm, nhất định sẽ có người thích cháu gái bà.”
Buổi chiều, Ôn Túc An ngủ trong phòng, khi tỉnh dậy đã là buổi tối, cô mặc quần áo xuống lầu, thấy bà ngoại đang nấu cơm, Ôn Túc An chạy đến giúp.
"Tiểu An, nước tương hết rồi, con đi mua cho bà đi."
"Vâng, tương đậu phải không?"
"Mua mỗi thứ một chai."
"Vâng ạ."
Ôn Túc An đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua hai chai xì dầu, lúc đi ra vừa kịp nhìn mặt trời lặn, những đám mây trên bầu trời bị nhuộm thành màu đỏ cam, giống như một quả cầu lửa cuộn tròn trên không trung. Cô lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.
Chụp xong, Ôn Túc An theo bản năng mở tin nhắn, muốn gửi ảnh đi, nhưng chưa bấm gửi đã dừng lại.
Cô và Lâm Tứ không liên lạc với nhau cũng hai tuần rồi, thật ra trước đó cũng có tình trạng không thường xuyên liên lạc, nhưng là do cả hai đều bận rộn, chưa từng vì cãi vã mà không liên lạc như lúc này.
Ôn Túc An có chút áy náy, sau khi nhận ra mình áy náy, lại cảm thấy mình thật đạo đức giả.
Lâm Tứ không phải bạn trai của cô, cô có gì để buồn, không liên lạc thì không liên lạc, 3,5 tỷ đàn ông trên thế giới này không đủ để cô tìm được một người mình thích sao.
Ôn Túc An nặng nề thở dài, xách hai chai nước tương về nhà.
Khi còn cách cửa nhà mấy mét, Ôn Túc An đột nhiên dừng lại, cô khó tin nhìn người trước mặt, dùng sức chớp chớp mắt.
Chết tiệt, cô thấy Lâm Tứ đang nhìn cô, không chừng nghĩ đến anh nhiều quá nên bây giờ cô gặp ảo giác rồi?
“Đứng ngây ngốc ở đó làm gì?” Lâm Tứ búng tay với cô, mãi đến khi nghe thấy giọng nói của Lâm Tứ, Ôn Túc An mới nhận ra không phải ảo giác.
Cô kinh ngạc không nói nên lời, "Sao anh lại ở chỗ này..."
Lâm Tứ cắn răng, không muốn nói cho Ôn Túc An biết vì sao mình tất tả từ Vụ Thành chạy đến Lăng Thành, bèn viện cớ lấp lửng: “Tiện đường ngang qua.”
Ôn Túc An: "..."
Đây là đâu mà đi ngang qua, lại còn ngang qua cổng nhà bà nội cô, chắc anh tưởng trí não cô là của đứa trẻ ba tuổi sao.
Ôn Túc An mím môi, cứ như vậy nhìn Lâm Tứ, không lên tiếng.
Hai người đồng thời im lặng.
Sau một thời gian không gặp, bầu không khí giữa họ dường như đã thay đổi rất nhiều, trong lòng nảy sinh một cảm giác khó hiểu, cứ nhìn nhau như vậy, cả hai đều không mở miệng.
"Tôi biết bản thân mình..."
"Em còn tức giận..."
Hai người im lặng hồi lâu lại đồng lọat lên tiếng.
"Anh nói trước đi."
"Em trước."
Ôn Túc An c ắn môi dưới, dời tầm mắt, "Anh nói trước."
Lâm Tứ nhìn cô, nghiêng đầu thở dài, dù sao thì phụ nữ là để cưng chiều.
Anh tiến lại gần một bước, "Tôi muốn hỏi, em còn giận không?"
Ôn Túc An khẽ ậm ừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mấy ngày nay miệng muốn rách rồi, cơm cũng ăn không vô, anh nghĩ sao?"
Lâm Tứ nhìn môi Ôn Túc An, khóe miệng hình như có chút dấu vết, anh đi tới trước mặt cô vài bước, hai tay ôm mặt cô nhìn kỹ.
“Nhìn là thấy rồi, lại gần tôi làm gì?” Ôn Túc An lúng túng quay đầu tránh đi.
Lâm Tứ khẽ chậc lưỡi, hai tay ôm mặt bắt cô quay lại.
Hai người nhìn nhau thật gần, Ôn Túc An nhìn thấy con ngươi của Lâm Tứ tràn ngập ánh hoàng hôn đỏ cam trên bầu trời, mà ở sâu thẳm bên trong còn có hình bóng của chính mình phản chiếu.
Cô ấy cảm thấy bị uỷ khuất.
Lâm Tứ trong lòng dâng lên cảm giác xót xa.
Thở dài một hơi, Lâm Tứ nhẹ nhàng ôm Ôn Túc An vào lòng, khẽ nói: “Ôn Túc An, con người tôi cũng rất thú vị, hay là em chơi đùa với tôi thêm một thời gian nữa đi."
Hai giây sau, Ôn Túc An trong lòng Lâm Tứ cười phá lên.