Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 48: MaiTai


Cuối tháng 10, Cừ Tiểu Chiêu gửi tin cho Ôn Túc An, một công ty lớn bị điều tra truy tố tội buôn bán m@ túy và rửa tiền ở nước ngoài, trong đó có tên Cố Chính.

Đối với kết quả này của Cố Chính, Ôn Túc An cũng không quá kinh ngạc, ngày cảnh sát điều tra thì cô đã biết Cố Chính xảy ra chuyện gì, sau khi điều tra xong, cô chỉ mừng vì mình không rơi vào cạm bẫy của Cố Chính.

Khi đó Cố Chính đúng là thỉnh thoảng cho cô rất nhiều tiền, cô cũng cẩn thận đề phòng, trong khoảng thời gian đó hai người lại thường xuyên cãi vã, Ôn Túc An là người rất lý trí, cho nên cô đã nghĩ đến khả năng hai người không thể tiếp tục, vì vậy Cố Chính đưa cho cô thứ gì, cô nhất định không đụng đến, hoặc là trực tiếp từ chối.

Khi đó Cừ Tiểu Chiêu cũng nói cô không cần phân biệt rạch ròi như vậy, hai người dù sao đã ở chung rất lâu rồi.

Mãi cho đến khi chuyện này xảy ra, Cừ Tiểu Chiêu mới hoàn toàn bội phục Ôn Túc An.

"Cho nên, tiền Lâm Tứ đưa cho cậu, cậu không hề đụng đến?"

Ôn Túc An nằm nghiêng trên giường, bóng người trong nhà vệ sinh mơ hồ, là Lâm Tứ đang rửa mặt.

Trầm mặc một giây, Ôn Túc An nói: "Ừ, không động."

Tiền của Lâm Tứ và chiếc vòng ngọc anh tặng đều bị Ôn Túc An cất đi, cô vốn không phải người bi quan như vậy, nhưng sau chuyện của Cố Chính, cô rất khó tin vào bất cứ lời hứa nào. Không phải cô không tin Lâm Tứ, chỉ là cô không tin chính mình.

Cô không có lòng tin vào tình yêu vĩnh cửu.

Cừ Tiểu Chiêu cũng biết tính Ôn Túc An, có một số nút thắt chỉ có thể tự bạn mình tháo gỡ.

"Vậy hai người đã nói đến chuyện kết hôn chưa?"

Ở cái tuổi của họ, mọi mối quan hệ không còn chỉ là để vui chơi, chơi không được, cũng không muốn chơi nữa, có lẽ là đã trải qua quá nhiều chuyện, cảm xúc lắng xuống, chuyện yêu đương đều sẽ suy nghĩ theo hướng lâu dài.

Ôn Túc An nghĩ đến chiếc vòng tay, suy nghĩ một chút, cô nói: "Không tính là chính thức nói chuyện, nhưng anh ấy có ý tưởng này, cũng nói với tôi anh ấy rất nghiêm túc.

"Còn cậu thì sao?"

Ôn Túc An im lặng.

Tiếng nước trong nhà vệ sinh ngừng lại, một lúc sau mới nghe tiếng nói chuyện điện thoại, có lẽ Lâm Tứ đang nói chuyện gì đó với ai đó, nhưng giọng nói hơi nhỏ, cô không nghe thấy rõ ràng.

Một lúc lâu sau, Ôn Túc An mới thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói: "Tôi có nghĩ đến, nhưng tôi sợ."

Nếu bạn thích một ai đó, tất nhiên bạn muốn có tương lai với anh ta, không ai có ý nghĩ chia tay khi còn yêu nhau.

Ôn Túc An chưa từng nghĩ sau khi chia tay lại có thể bắt đầu một mối quan hệ trong thời gian ngắn như vậy, lúc đầu cô cũng không thể xác nhận tình cảm của mình dành cho Lâm Tứ sau cùng là yêu hay dựa dẫm.

Một người chết đuối được một ngư dân tốt bụng cứu sống, cô có thể tràn đầy lòng biết ơn, nhưng liệu tình yêu có thể nảy sinh không?

Không chắc chắn.

Trong khoảng thời gian đó, thay vì nói Ôn Túc An đang kiểm tra mức độ tình cảm của Lâm Tứ đối với cô, không bằng nói là cô đang xây dựng tâm lý cho chính mình thì đúng hơn.

Quyết định ở bên Lâm Tứ cũng là tất cả dũng khí Ôn Túc An có thể gom lại.

Hai người trong điện thoại cũng không ai lên tiếng, bởi vì trong quan hệ nam nữ, không ai có thể quyết định thay người khác, chỉ có thể tự biết ấm lạnh. Cừ Tiểu Chiêu không dám khuyên Ôn Túc An, chỉ thầm hy vọng bạn mình sẽ tìm được người tốt, cô càng hy vọng Lâm Tứ chính là người có thể mang lại hạnh phúc cho Tiểu An.

Sau khi cúp điện thoại, Ôn Túc An nằm trên giường ngẩn người nhìn trần nhà, cũng không để ý Lâm Tứ đã đi ra.

Một gương mặt tuấn tú đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, Ôn Túc An nửa giây mới phản ứng lại, chớp chớp mắt.

"Cưng à, mắt em có ghèn kìa."

"..."

Người khác đánh thức nhau bằng một nụ hôn chào buổi sáng dịu dàng, tại sao người đàn ông của cô lại như thế này.

Ôn Túc An nhắm mắt quay đầu đi, Lâm Tứ khẽ mỉm cười quay đầu cô lại.

“Anh còn không chán ghét em.” Nói xong, rất tự nhiên lau đi dấu vết trên mắt cô, giống như đã làm rất nhiều lần, “Để anh xem, nào, vẫn rất xinh mà."

Ôn Túc An tức giận đẩy anh, "Đứng dậy, đè em nặng muốn chết rồi."

"Thật không, vậy em nằm trên đi?"

"... Mới sáng sớm..."

"Anh có nói gì đâu, do đầu óc em đen tối."

"Anh là đồ bi3n thái vặn vẹo."

Điều Lâm Tứ thích làm nhất chính là trêu Ôn Túc An, chọc cô giống như còn mèo xù lông, sau đó lại đến vuốt v e khiến cô cụp đuôi ngoan ngoãn.

“Mau tắm rửa đi, anh đi làm bữa sáng.” Làm ầm ĩ một hồi, Lâm Tứ kéo Ôn Túc An xuống giường, mặc lại quần áo cho cô, thu dọn xong xuôi mới đi vào phòng bếp.

Ôn Túc An đang dựa vào cửa toilet đánh răng, cửa mở, từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy bóng người đang làm bữa sáng trong phòng bếp.

Sau khi ở bên Lâm Tứ, cô có vẻ càng ngày càng lười biếng, không cần nấu cơm cũng không làm việc nhà, dường như cả ngày chỉ xem phim truyền hình hoặc chơi game. Cô từng nói với Lâm Tứ, cứ tiếp tục như vậy, cô cảm thấy mình sắp trở thành người vô dụng.

Lúc đó Lâm Tứ đã nói gì?

Anh nói, "Ôn Ôn, em rất độc lập, có thể tự mình làm nhiều việc trong cuộc sống, nhưng anh không muốn em một mình nữa, anh muốn trở thành người mà em cảm thấy có thể dựa dẫm."

“Ôn Ôn, hết sốt salad rồi, anh xuống mua một chút.” Giọng Lâm Tứ từ trong bếp truyền ra, “Anh chiên hai quả trứng, em đói thì ăn trước đi, trong tủ lạnh có ngũ cốc đấy, em có thể đổ sữa vào ăn chung."

Lâm Tứ đi tới cửa liếc Ôn Túc An, nhíu mày nói: "Đánh răng xong thì nhanh nhổ đi, bọt sẽ nhỏ giọt xuống sàn."

Ôn Túc An không nói, chỉ nhìn anh cười.

Lâm Tứ dừng lại, "Em cười cái gì?"

Miệng cô đầy bọt, nói không rõ ràng: “Em đột nhiên cảm thấy, mình giống như một đứa trẻ…”

Lâm Tứ nhìn cái miệng đầy bọt của cô, cười nhạo nói: "Đúng vậy, mỗi ngày đều cảm giác anh đang nuôi con thơ."

Ôn Túc An khẽ hừ một tiếng, "Đó là do anh muốn nuôi."

“Ừ.” Lâm Tứ đẩy Ôn Túc An vào toilet để cô đánh răng cho sạch sẽ, “Nào nhóc, há miệng ra, a, nhổ bọt đi.”

"Ha ha ha ha ha ha!"

"Còn cười, lát nữa sẽ sặc."

"Sẽ không... Khụ khụ khụ!"

"..."

Mãi sau này, khi Ôn Túc An nhớ lại những hình ảnh đó, mới phát hiện từ rất sớm cô đã được anh yêu thương nuông chiều.

——

Ngày đến đồn cảnh sát là một ngày nhiều mây, mặt trời chưa ló dạng, trời u ám đến nỗi tâm tình mọi người đều không được sáng sủa.

Lần này đến để hỗ trợ một số cuộc điều tra, tài khoản của Ôn Túc An cùng với hành trình gần một năm qua đã được kiểm tra kỹ lưỡng, ngay cả công ty ở Lăng Thành của Ôn Chi Bình cũng bị truy xét, cuối cùng, mọi nghi ngờ đã được giải tỏa, chứng minh rằng cô không liên quan đến việc phạm pháp của Cố Chính.

Ngoài ra, khi cảnh sát thẩm vấn Cố Chính đã có một thu hoạch ngoài ý muốn, đó là việc Cố Chính thuê người theo dõi và hành hung Lâm Tứ, mặt khác, thời gian quán của Ôn Túc An thường có mấy cô gái say rượu bị quấy rối cũng là do anh ta chủ mưu.

Ôn Túc An không hiểu tại sao Cố Chính lại làm như vậy, là để trả thù cô sao?

Sau đó, cảnh sát nói cho cô biết, Cố Chính thực ra mắc bệnh tâm thần hoang tưởng, bắt đầu từ hai năm trước, lúc đó anh ta vẫn còn có thể tự khống chế nên không nói cho Ôn Túc An, mãi đến khi hai người chia tay, bệnh tình càng nặng hơn, mọi chuyện đã không thể vãn hồi.

Đến cục cảnh sát nhiều lần nên đội trưởng cũng nhận được mặt cô, hai người trò chuyện một hồi, có người tiến vào nói vài câu với đội trưởng.

Đội trưởng nhìn Ôn Túc An nói: "Cố Chính muốn gặp cô, cô có muốn đi không?"

Lần này Ôn Túc An không chút do dự, "Không muốn."

Trải qua chuyện như vậy, những ký ức tốt đẹp duy nhất đối với Cố Chính đều đã bị xóa sạch, hiện tại cô cảm thấy không cần thiết gặp Cố Chính, mọi đáp án cô đều đã rõ trong lòng, cần gì phải đối chất với anh ta.

Đội trưởng cũng không ngạc nhiên khi Ôn Túc An sẽ từ chối, anh ta cầm lấy một chiếc hộp từ bên cạnh đẩy tới trước mặt Ôn Túc An, "Đây là một số thứ chúng tôi tìm được khi phong tỏa nhà Cố Chính, nó không liên quan đến vụ án, bên trong có một số thứ, tựa hồ là liên quan đến cô, xem thử có muốn lấy đi không."

Ôn Túc An rũ mắt xuống, nhìn chiếc hộp.

Lần nữa thấy những thứ này, Ôn Túc An không biết nên nói gì.

Những đồ vật kia mang theo tất cả ký ức năm năm giữa bọn họ, chút kỷ niệm xa xôi mơ hồ cũng từng chút một hiện về, dù sao cô cũng không mất trí nhớ, làm sao nói quên liền có thể quên.

Ở góc xa của chiếc hộp là một cuốn nhật ký màu xanh nhạt.

Ôn Túc An từng có một cuốn sách cùng kiểu, dành cho các cặp đôi, của cô là màu hồng, nhưng sau khi chia tay thì đã mất.

Cô lấy cuốn nhật ký ra, bìa đã bạc màu ngả vàng, cô chưa từng nhìn thấy cuốn nhật ký này của Cố Chính, anh ta cũng chưa từng xem qua nhật ký của cô, đó là không gian riêng tư giữa hai người.

Ôn Túc An Lật trang đầu tiên, trên đó có nét chữ đã mờ.

"Tôi đang được ở cùng với một người mà tôi rất thích. Cô ấy xinh đẹp, tính tình vui vẻ. Cô ấy thích ăn sườn heo, thích nhất là thịt kho tàu. Cô ấy thích ăn nho, cũng thích uống nước ép nho. Cô ấy biết trượt ván, đua xe, ca hát và nấu ăn, cô ấy dường như có thể làm được mọi thứ, một người tốt như vậy đồng ý ở bên tôi nên tôi phải đối xử tốt với cô ấy, yêu cô ấy thật nhiều, làm việc chăm chỉ hơn, rồi ở bên cô ấy mãi mãi..."

Ôn Túc An bình tĩnh đọc đến một nửa, sau đó không đọc nữa, cô gấp cuốn nhật ký lại, cho vào hộp các tông cùng với những thứ khác, đem trả lại cho đội trưởng.

Cô lạnh lùng nói: "Không cần, anh tự giải quyết là được."

Đội trưởng nhìn Ôn Túc An, cười hỏi: "Không cần nữa? Không tiếc sao?"

Ôn Túc An hơi cong môi lắc đầu, "Hiện tại tôi đã có một cuộc sống mới, anh ấy cũng muốn bảo vệ tôi cả đời, anh ấy rất ghen cho nên tôi cũng không muốn làm anh ấy không vui."

Lúc này Ôn Túc An mới thực sự nhận ra, dấu ấn của Cố Chính trong lòng cô đang dần phai nhạt, di chứng anh ta để lại cho cô cũng dần được chữa khỏi bởi sự xuất hiện của một người khác.

——

Khi Ôn Túc An ra khỏi đồn cảnh sát thì mặt trời đã ló ra khỏi đám mây u ám, ánh nắng chiếu thẳng vào người cô, ngẩng đầu lên thì thấy mây đen đã bị gió thổi bay đi.

Ôn Túc An khẽ nheo mắt.

Tay bị ai đó giữ chặt, ngón tay cũng bị nắm chặt trong lòng bàn tay, cô nghe thấy anh nói: “Lương Hạnh có bạn gái, nói hôm nay mời chúng ta ăn tối, em muốn ăn gì? Ăn đồ Tây được không, cho cậu ta rách ví luôn."

Ôn Túc An cười gật đầu, "Đúng vậy, tiện nghi của cậu ta nhất định phải chiếm."

"Được! Để anh xem nhà hàng Tây đắt nhất ở Vụ Thành là ở đâu..."

"A Tứ."

Ôn Túc An khoác tay Lâm Tứ đi xuống bậc thang.

"Ừm?"

"Em yêu anh."

"..."

Lâm Tứ dừng bước.

Như sau cả thế kỷ anh mới phản ứng lại, chậm rãi xoay người, mỉm cười nghiêng đầu, "Vừa rồi là ảo giác của anh đúng không?"

"Không phải, là em nói, em yêu anh."

Nụ cười đọng lại nơi khóe miệng, Lâm Tứ sửng sốt, Ôn Túc An cảm thấy bàn tay anh đang ôm cô siết chặt hơn, từ khoảng cách gần như vậy cô có thể nhìn thấy từng biểu cảm thay đổi của anh, trong mắt anh dần dần hiện lên tia cảm xúc như cơn thủy triều dữ dội, nhấn chìm anh và bao vây cô.

Ôn Túc An rút tay ôm eo Lâm Tứ, dựa vào trong ngực anh, nghe nhịp tim đập rộn ràng của anh, im lặng đáp lại tình yêu anh dành cho cô.

Không có gì phải sợ, việc chưa xảy ra thì không có gì đáng sợ, chỉ cần bây giờ họ yêu nhau là đủ rồi. Mười năm hay hai mươi năm, không ai nói trước được.

Cô ôm chặt anh, nói rõ ràng bên tai anh: "Lâm Tứ, em yêu anh, rất yêu anh."

— Em đứng trước mặt anh, từng vết sẹo đều được phơi bày, vết thương kia cũng từng bước được chữa lành.