Nụ Hôn Cứu Rỗi

Chương 49: Snowball


Năm nay tuyết đầu mùa đến trễ, cuối tháng 11 mới có tuyết rơi, hôm nay là đêm Giáng Sinh, Ôn Túc An lấy ra lễ phục Nô-en cô đã chuẩn bị từ lâu. Váy hở lưng màu đỏ rượu vang, cổ áo hình chữ V.

Cô không sợ lạnh, nhưng vẫn do dự về bộ váy này.

Lâm Tứ thấy cô một lúc vẫn chưa ra, liền đi vào phòng thay đồ, "Thay đồ xong chưa em?"

Ôn Túc An xoay người, nâng váy trong tay hỏi: "Em mặc cái này mặc được không?"

Lâm Tứ cũng không thèm nhìn, "Mặc cái này đi."

Ôn Túc An mở y phục ra ướm lên người mình, chiếc áo cổ hình chữ V phía trước hở đến giữa ngực, phần sau lộ gần hết tấm lưng tr ắng nõn của cô, bộ này khoe ra dáng người đẹp của cô một cách rõ nét và sống động, nhưng cô cũng lo lắng Lâm Tứ sẽ cảm thấy quá lộ liễu.

Mấy năm nay cô rất ít ăn mặc như vậy, bởi vì Cố Chính không thích, thỉnh thoảng còn chê bai cô về cách ăn mặc, thời gian trôi qua, cô cũng dần từ bỏ những kiểu quần áo mình yêu thích.

Lâm Tứ đi tới, nghiêm túc nhìn cô từ đầu đến chân, nói: "Thật đẹp, em mặc bộ này đi."

Ôn Túc An hơi giật mình.

Cô lẩm bẩm: "Anh không thấy chiếc váy này quá hở hang sao?"

Lâm Tứ nhướng mày, nghiêng đầu nhìn một hồi.

"Hoàn toàn không hở hang."

Ôn Túc An đấm cho tên lưu manh Lâm Tứ vài cái, anh vội cười ôm cô vào lòng.

"Mặc đi, chỉ cần em không liếc mắt với mấy cậu trai trẻ khác là được."

Lâm Tứ biết Ôn Túc An đang suy nghĩ gì, sờ sờ đầu cô, ôn nhu nói: “Em thích làm gì thì làm, mặc quần áo nào em thích cũng được, đây là tự do cũng là niềm vui của em, anh sẽ không hạn chế tự do của em, cũng sẽ không tước đoạt niềm vui của em."

"Là đàn ông, đương nhiên anh cũng có tính chiếm hữu. Anh không muốn thấy đàn ông khác nhìn chằm chằm vào bạn gái mình, nhưng anh cũng biết chuyện này không liên quan gì đến em. Em xinh đẹp và quyến rũ, chuyện đó không có gì sai, chỉ cần anh ở bên cạnh, bảo vệ em thật tốt là được."

"Cho nên em yên tâm, anh sẽ bảo hộ mỹ nhân của anh thật tốt."

Anh sẽ không bởi vì cô mặc một bộ váy gợi cảm mà lấy áo khoác bọc lấy người cô, anh muốn nói với cô rằng, không sao, cô có thể thoải mái khoe sắc đẹp của mình, không cần lo lắng suy nghĩ bậy bạ của người khác, vì anh đang ở đây rồi.

Ôn Túc An sửng sốt một hồi, sau đó giơ tay ôm lấy Lâm Tứ, nhẹ giọng nói: "A Tứ, cám ơn anh."

Lâm Tứ xoa đầu cô, "Ngoan, vật nhỏ."

——

Bởi vì là Lễ Giáng Sinh, 【Sầu Nhiên】mở cửa từ chiều, Lâm Tứ nghỉ một ngày, qua phụ giúp Ôn Túc An.

Lương Hạnh còn trêu Lâm Tứ chuyển 【Khổ Tư】sang 【Sầu Nhiên】 để có thể cùng nhau đi làm mỗi ngày, kết quả nghe xong đề nghị này, Lâm Tứ còn cho rằng đó là một ý kiến ​​hay.

Thật thái quá.

【Sầu Nhiên】

Cây thông Noel được dựng bên ngoài, cửa sổ và mái hiên đều được trang trí hình Giáng Sinh, Ôn Túc An và Lâm Tứ đến thì thấy một ông già Noel đang ở bên ngoài tặng quà cho khách hàng.

Lâm Tứ nhướng mày, hỏi Ôn Túc An: "Em phân công bọn họ làm việc này à?"

"..." Ôn Túc An dứt khoát phủ nhận, "Không phải, là Mai Túc làm."

Cô chỉ nói rằng muốn tổ chức Giáng Sinh rực rỡ hơn mọi năm, không ngờ Mai Túc thật sự nỗ lực biến yêu cầu của cô trở thành hiện thực như vậy.

"Chị Ôn, anh rể!"

Vừa tới cửa, nhân viên bên ngoài lần lượt chào hỏi hai người, Lâm Tứ thỉnh thoảng cũng tới đây, có đôi khi còn gọi đồ ăn khuya cho mọi người.

“Giáng Sinh vui vẻ.” Ôn Túc An híp mắt, khó khăn ngẩng đầu lên, mở miệng chào hỏi mọi người.

Thấy cô như vậy, mọi người đều không nhịn được cười.

Vì ngoài trời lạnh nên Lâm Tứ vẫn bắt Ôn Túc An mặc áo khoác và quàng khăn nên trông cô bây giờ chẳng khác gì một con gấu.

Ôn Túc An thấy mọi người cười nhạo mình, lập tức nhíu mày, nhéo cánh tay Lâm Tứ, "Đều là lỗi của anh, nhìn em chắc là buồn cười lắm đúng không?"

Lâm Tứ cố nén cười, dẫn cô vào phòng, "Không sao, trong quán nóng lắm, lúc đó cởi áo khoác ra là được, váy của em rất đẹp mà."

Nhắc đến váy, Ôn Túc An hai mắt sáng lên, trong lòng vui vẻ.

Tối nay Ôn Túc An lên sân khấu hát một ca khúc như thường lệ, ngoài ra cô còn khuyến khích Lâm Tứ hát chung vì cô thấy Lâm Tứ hát rất hay. Giọng Lâm Tứ rất trầm, khi hát lên rất gợi cảm, có khi mất ngủ, cô bắt Lâm Tứ ôm cô hát một bài tình ca, sau đó chẳng những không ngủ được mà còn khiến Ôn Túc An rục rịch bắt Lâm Tứ vận động cả đêm.

Đẹp trai lạ còn hát hay, nhất định phải khoe với mọi người.

Ôn Túc An hát xong liền kéo Lâm Tứ lên sân khấu, đẩy microphone về phía anh. Đám nhân viên và bạn bè bên dưới bắt đầu kích động, la hét cổ vũ.

Lâm Tứ nhướng mày cười, lúc cầm microphone còn cào nhẹ vào lòng bàn tay Ôn Túc An khiến cô hơi bối rối.

Ôn Túc An không biết Lâm Tứ sẽ hát bài gì, có thể là một bài R&B, thể loại mà anh yêu thích.

Hôm nay Lâm Tứ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vạt áo sơ mi quy củ nhét vào trong quần dài màu đen, cả người vô cùng đứng đắn, lại có thêm cảm giác thiếu niên, nhưng khúc nhạc dạo đầu vang lên, cảm giác tương phản thật lớn liền xé rách bộ dáng thanh thuần.

Tiếng bass và tiếng trống mạnh mẽ, Lâm Tứ đặt microphone lên giá đỡ, chân nhịp theo tiết tấu.

“Ngẩng đầu nhìn tà áo thướt tha dưới gió

Ngay cả trong tưởng tượng cũng cảm nhận được sự mềm mại

Dù là lụa trắng hay nhung tơ

Từng giây từng phút đều khiến anh rung động."

Ôn Túc An vốn có thói quen nghe nhạc Quảng Đông, trong quán bar cô cũng hát rất nhiều bài tiếng Quảng Đông, vốn tưởng rằng Lâm Tứ sẽ chọn một bài hát nổi tiếng đang thịnh hành, không ngờ anh lại chọn một bài tiếng Quảng Đông, là bài "Quần hạ chi thần" của Trần Dịch Tấn.

Khi hát bài này, ánh mắt Lâm Tứ không rời khỏi Ôn Túc An, thẳng thắn, mập mờ nhưng tràn đầy tình ý.

Ôn Túc An bị đẩy đến trước sân khấu, khoảng cách giữa cô và Lâm Tứ chỉ có ba bốn mét, cô ngẩng đầu, anh rũ mắt, thế giới bên ngoài ồn ào náo nhiệt, nhưng dường như anh chỉ đang hát cho một mình cô nghe.

Tà áo trắng không giấu được nét phong lưu của Lâm Tứ, Ôn Túc An chợt có cảm giác Lâm Tứ đang nhìn cô mà hát, đó là một loại hấp dẫn không thể cưỡng lại, cam tâm tình nguyện trầm luân, mỗi động tác nhỏ, mỗi một lần nheo mắt đều là hướng về phía cô.

Anh là bề tôi dưới váy cô, cô là nữ thần của anh.

Sau khi bước xuống sân khấu,Lâm Tứ liền nhìn thấy Ôn Túc An đang tròn xoe mắt nhìn mình, lần đầu tiên trong mắt cô hiện lên vẻ thẹn thùng cùng rụt rè. Lâm Tứ không tự chủ, kéo ót cô lại, hôn sâu.

Đúng là điên rồi, người trong quán rượu điên, hai người bọn họ cũng điên.

“Nghe hay không?” Lâm Tứ mặc cho những người khác hò hét phấn khích, hỏi cô.

Ôn Túc An thở hồng hộc: "Rất êm tai."

"Ôn Túc An, anh là bề tôi dưới váy em, có chết cũng cảm thấy vui vẻ."

Ôn Túc An nghe xong liền nóng mặt, xung quanh bị một đám người la ó, cô hiếm khi thẹn thùng nhưng lúc này chỉ biết vùi đầu vào lòng Lâm Tứ.

Lâm Tứ ôm eo cô, ở bên tai cô cười nói: "Lát nữa về tổ chức lễ kỷ niệm?"

Ôn Túc An thắc mắc: "Kỷ niệm gì?"

Không phải kỷ niệm của họ là vào tháng sáu sao?

Lâm Tứ thổi vào tai cô, khàn khàn nói: "Kỷ niệm lần đầu lên giường."

Ôn Túc An sửng sốt một chút, giây tiếp theo liền đỏ bừng mặt.

Cô vòng tay qua cổ Lâm Tứ, treo lên người anh, cô thật sự thích anh chết mất.

Nhưng còn chưa được bao lâu, cô cảm thấy Lâm Tứ đứng thẳng dậy, tay ôm eo cô hơi buông lỏng. Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Tứ đang nhìn về phía sau mình.

"Chuyện gì vậy?"

Ôn Túc An nghi hoặc nhìn lại.

Cả người cô đông cứng.

Ôn Chi Bình ở phía sau, cau mày nhìn cô, sau lưng Ôn Tư Bình là Ôn Tư Chi mồ hôi nhễ nhại, chỉ vào điện thoại di động, lại làm một động tác tay.

Ôn Túc An trong nháy mắt tỉnh lại, nét ửng hồng trên mặt nhanh chóng tiêu tán, buông Lâm Tứ ra, gọi Ôn Chi Bình một tiếng "ba."

——

"Chị, ba nhất quyết muốn đến gặp chị, em nhắn tin gọi điện cho chị, chị cũng không trả lời."

Ôn Túc An liếc nhìn điện thoại, đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ của Ôn Tư Chi, nhưng lúc đó cô đang cao hứng nên không để ý đến điện thoại.

“Không sao.” Ôn Túc An bình tĩnh nói, “Dù sao sớm muộn ông ấy cũng sẽ biết.”

Ôn Tư Chi cúi đầu rũ xuống, "Em cũng bị phát hiện rồi."

Ôn Túc An liếc cô bé một cái, "Bị mắng sao?"

Ôn Tư Chi lắc đầu, “Không, ba không nói gì, giống như bây giờ, chỉ mang vẻ mặt âm trầm đi ra, sau đó nói em dẫn đến chỗ chị, ai biết được hôm nay chị đang..."

Ôn Túc An vô cảm nhếch môi.

Ôn Chí Bình đi công tác ở Vụ Thành, ghé qua thăm hai chị em, lại tình cờ nhìn thấy hai cô con gái hẹn hò với bạn trai, thực sự tâm tình không tốt, mặc kệ bọn họ có đang ở cùng bạn trai hay không, nhất quyết bắt hai chị em đi ăn tối cùng ông.

Vấn đề là, không cho phép hai người bạn trai kia đi theo.

Trước khi đi, Ôn Túc An nắm tay Lâm Tứ bảo không sao, nói anh về nhà chờ cô, Lâm Tứ cũng không nói gì, chỉ nói cô đi ăn vui vẻ.

Có Ôn Chi Bình thì làm sao mà vui vẻ gì, không cãi nhau cũng đã không tệ rồi.

——

Ôn Chi Bình tìm được một nhà hàng truyền thống, sau khi ngồi xuống, Ôn Tư Chi và Ôn Túc An tự động ngồi sang một bên.

Ôn Chi Bình liếc nhìn hai người, không hiểu quan hệ của họ từ khi nào mà trở nên tốt như vậy.

Nhưng trọng tâm của ngày hôm nay không phải chuyện này.

"Ôn Tư Chi."

Ôn Chi Bình rất ít gọi ra đầy đủ họ tên, vì vậy Ôn Tư Chi lập tức giật mình ngồi thẳng dậy.

"Hừm, bản lĩnh không tệ. Nói đi, mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, có phải là học kỳ hai của năm cuối cấp không?"

Ôn Tư Chi một mực cúi đầu, lo lắng nói: "Không phải, sau kỳ thi đại học mới thật sự quen nhau."

"Con đi học ở Vụ Thành là vì cậu ta?"

"Không phải, con đã nghiên cứu các trường đại học rất kỹ, chuyên ngành hoạt hình của Vụ Thành là tốt nhất."

"Ba có từng nói lúc này con không thích hợp yêu đương không?"

"Con biết, nhưng con..."

“Nó lớn rồi, yêu đương thì có làm sao?” Ôn Túc An nãy giờ im lặng đột nhiên lên tiếng, Ôn Chi Bình ngước mắt nhìn sang, Ôn Túc An nhấp một ngụm trà, nhàn nhã nói, "Nó cũng không phải trẻ con, mười tám tuổi thành niên rồi, không còn gọi là yêu sớm nữa."

Ôn Chi Bình vốn đã tức đến ngộp thở, không chút suy nghĩ nói: "Con cho rằng ai cũng coi tình yêu là trò đùa giống con sao?"

Ôn Tư Chi ngẩng đầu, căng thẳng nhìn Ôn Túc An, lại phát hiện Ôn Túc An nghe xong lời này cũng không lộ ra cảm xúc, phản ứng cũng lãnh đạm, giống như không phải đang nói chính mình.

Ôn Chi Bình hít sâu một hơi, đè nén lửa giận dời tầm mắt, Ôn Tư Chi ngoài ý muốn bắt gặp ánh mắt của ông, lập tức sợ hãi cúi đầu.

Đứa trẻ đã lớn, không chịu sự kiềm chế của ông nữa, Ôn Chi Bình biết Ôn Tư Chi tuy bề ngoài ngoan hiền nhưng thực ra cũng ngang ngược như chị mình, nếu không đã không giống Ôn Túc An, tự điền nguyện vọng đi học xa nhà.

Yêu thì cũng đã yêu rồi, không thể ép Ôn Tư Chi chia tay, nếu không cũng như Ôn Túc An năm đó nhảy cửa sổ, con bé này không chừng sẽ nhảy sông.

Thôi đi

“Vừa rồi người trong quán bar là bạn trai của con?” Nói xong chuyện của Ôn Tư Chi, cuối cùng chủ đề chuyển sang Ôn Túc An.

Ôn Túc An cười cười, "Không phải bạn trai thì là gì, là vịt sao?"

“Ôn Túc An!” Ôn Chi Bình liếc Ôn Tư Chi bên cạnh, ý bảo Ôn Túc An đừng nói nữa.

"Cậu ta làm nghề gì, gia cảnh thế nào, trong gia đình có bao nhiêu người, điều kiện tài chính hiện tại ra sao, có nhà riêng không?"

Ôn Chi Bình hỏi rất nhiều, so với Ôn Tư Chi, những câu hỏi này thực tế và sắc bén hơn rất nhiều.

Ôn Túc An mặt không chút cảm xúc trả lời, Ôn Chi Bình nghe xong nhíu mày không hài lòng.

"Mở tiệm xăm thì kiếm được bao nhiêu tiền? Nghề này không ổn định, lại không có nhà riêng. Làm sao con quen cậu ta, gặp nhau ở quán bar đúng không, Tiểu An, loại đàn ông như cậu ta nhìn không đáng tin..."

“Đáng tin hay không con tự biết.” Ôn Túc An nói, “Con quen anh ấy một năm, đủ hiểu rõ anh ấy là người như thế nào."

Ôn Chi Bình hừ lạnh một tiếng, "Rõ sao? Lúc đầu cũng nói hiểu rõ Cố Chính, cuối cùng còn bị tên khốn đó lừa suýt thì vào tù."

Không khí trên bàn ăn đột nhiên lạnh đi, Ôn Tư Chi nhìn Ôn Chi Bình, rồi nhìn sang Ôn Túc An, không dám động đũa.

Còn ở lại nữa chắc chết ngạt mất, Ôn Tư Chi thận trọng nói mình đi vệ sinh.

Ôn Tư Chi không còn ở bàn ăn, mọi chuyện cũng dễ nói hơn.

“Tiểu An, ba biết con oán hận ba rất nhiều, từ nhỏ ba đã quan tâm và yêu thương con quá ít, nhưng dù sao con cũng là con gái của ba. Một người cha nhất định sẽ không muốn con gái mình có một cuộc sống tồi tệ. Ba hy vọng rằng người bạn đời tương lai của con có thể giúp đỡ con trong cuộc sống hay sự nghiệp, cũng hy vọng cậu ta có thể trở thành nơi trú ẩn an toàn của con. Vì vậy đừng trách ba quá thực dụng, trong xã hội này, bất kể là gia đình giàu có hay gia đình bình thường thì đều hy vọng môn đăng hộ đối. Cậu ta là người Vụ Thành, nếu kết hôn, chắc chắn hai đứa sẽ phải ở lại Vụ Thành."

Nói đến đây, Ôn Chi Bình thở dài.

"Ở một nơi xa như vậy, làm sao ba có thể yên tâm khi con ở một mình mà không có người thân nào bên cạnh? Nếu con sống không tốt thì sao? Không phải chỉ cần tình yêu là có thể no bụng."

"Tình yêu quá hư ảo, con và Cố Chính đã ở bên nhau năm năm rồi, ba nghĩ con còn hiểu rõ chân tướng chuyện này hơn ba. Tiểu An, mặc dù điều này rất tàn nhẫn, nhưng ba vẫn muốn nói cho con biết, thế giới này không phải cổ tích, đến cuối cùng chỉ còn lại nỗi lo cơm áo gạo tiền, tình yêu không thể chống đỡ được bao lâu."

——

Về đến nhà, trong phòng đèn còn sáng, cạnh cửa đặt ngay ngắn một đôi giày nam, Ôn Túc An cong môi cười.

Sau khi nói rất nhiều lần, người này cuối cùng cũng không để giày lung tung nữa, đã hình thành thói quen sắp xếp giày gọn gàng.

“Ôn Ôn?” Giọng Lâm Tứ từ trong bếp truyền ra, Ôn Túc An đáp: “Ừm, em về rồi.”

Vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi thơm, Ôn Túc An bước vào bếp liền thấy Lâm Tứ đang nấu ăn.

Cô cúi người ôm eo Lâm Tứ từ phía sau, "Anh chưa ăn tối sao?"

"Anh ăn rồi, anh làm cho em."

Ôn Túc An hơi sửng sốt, Lâm Tứ đặt thìa xuống, xoay người ôm Ôn Túc An, "Đoán là buổi tối em không có khẩu vị, cho nên anh chuẩn bị sẵn thức ăn cho em."

Ôn Túc An lập tức cười phá lên.

Lâm Tứ rất hiểu cô.

"Nấu cháo sao?"

"Ừm, cháo gà xé phay, mấy ngày nay dạ dày em không thoải mái, hẳn là mấy bữa tối hôm trước ăn quá nhiều dầu mỡ, vì vậy anh nấu cháo cho nhẹ bụng."

Ôn Túc An được Lâm Tứ ôm vào lòng, ngửi thấy mùi cháo gà nồng nặc, trong lòng tê dại.

Hiếm khi cô không cãi nhau với Ôn Chi Bình, chỉ vì cô biết Ôn Chi Bình nói đúng.

Lời nhắc nhở của ông vẫn còn văng vẳng bên tai, những lời nói tưởng chừng như sắc bén ấy lại đầy tính thực tế, tình yêu là thứ mong manh nhất, đôi khi cô cảm thấy tình yêu thật sự mong manh như bọt nước, nhìn thì đẹp đẽ nhưng thực ra chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.

Vài câu nói của Ôn Chi Bình đã cho thấy thành trì niềm tin ban đầu có chút rạn nứt, Ôn Túc An lại bắt đầu rơi vào vòng nghi vấn lặp đi lặp lại.

Lâm Tứ có thể yêu cô bao lâu.

Ôn Túc An vùi đầu vào lòng, đột nhiên hỏi.

"A Tứ, chúng ta mãi mãi ở bên nhau nhé?"

Lâm Tứ cúi đầu, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

Ôn Túc An lắc đầu, cô chỉ muốn một câu trả lời từ Lâm Tứ, "Chỉ cần nói cho em biết, anh sẽ mãi ở bên em, nói cho em biết đi, được không?"

Từ lúc trở về, Lâm Tứ có thể cảm nhận được Ôn Túc An trầm mặc, đại khái cũng có thể đoán được cha con Ôn Túc An đã nói chuyện gì.

Lâm Tứ cười cười, nói: "Em nói như vậy, cho dù bây giờ anh nói thật thì cũng nghe thành anh chỉ đang dỗ em."

"Vậy thì anh dỗ em đi."

Lâm Tứ nhìn vào mắt Ôn Túc An, dùng ngón tay vuốt v e vành tai cô, ôm chặt lấy cô, áp má vào trán cô.

Thực ra chỉ mới mấy giây thôi mà Ôn Túc An có cảm giác như đã nửa thế kỷ trôi qua.

Với sự im lặng của Lâm Tứ, lòng Ôn Túc An từng chút chùng xuống, những cảm xúc tiêu cực kia như muốn bùng nổ.

"Vậy... chúng ta kết hôn đi."

Ôn Túc An nghe tim đập loạn xạ, ngẩng đầu kinh ngạc: "Cái gì?"

Lâm Tứ nhìn đi nơi khác, dường như cũng đang suy nghĩ.

“Ôn Ôn, thực ra anh rất muốn vĩnh viễn được ở bên em, nhưng không biết làm sao để chứng minh khát vọng này. Vừa rồi anh cũng chỉ có thể nghĩ ra một cách để trói buộc em cả đời, là dùng tờ giấy kết hôn cột chặt em vào sinh mệnh của anh."

Anh lại nhìn vào mắt cô, "Anh muốn có một tương lai với em, vì vậy, chúng ta kết hôn đi."