Hiểu Linh trở lại cùng đoàn sau khi mọi người đã lễ bái xong xuôi. Thần Vũ nhìn thấy cô đi tới thì vẫn vẫy gọi nhiệt tình như mọi khi. Nhưng lần này hắn thấy có chút lạ khi Bác Minh vẫn đứng cạnh không buồn nhúc nhích. Nếu là mấy ngày trước, chỉ cần thấy Hiểu Linh ở đâu, Bác Minh sẽ lập tức tới gần. Thần Vũ tò mò hỏi:
- Ê... Hai người đang giận nhau hả? Hay Hiểu Linh giận anh? Sao không đi cùng chị ấy?
Bác Minh ánh mắt vẫn nhìn theo Hiểu Linh, chỉ nhàn nhạt đáp:
- Cô ấy đang thấy mệt mỏi, khó chịu nên không muốn người khác đi cùng.
Thần Vũ bĩu môi:
- Hiểu Linh nói như vậy thì anh cũng thôi luôn? Nữ nhân nói không là có... Cô ấy đang khó chịu mà anh còn để cô ấy một mình thì đáng đời không có người yêu.
Bác Minh trầm mặc nhìn theo Hiểu Linh cũng không buồn đáp lời Thần Vũ. Câu này hắn còn chưa từng nghe qua sao? Hắn đọc hết gu gồ rồi có được không. Nhưng sáng nay khi ăn bị đuổi khéo, khi đi cùng xe di chuyển lên chùa cũng không thể tới gần. Xuống xe, khi thấy Hiểu Linh không tính đi vào đại điện, hắn cùng Thừa Minh mỗi người đi bên cạnh thì bị cô ấy lạnh lùng nói:
- Em là tù nhân cần quản giáo giám sát 24/24 đúng không? Hai người không để em thở được à. Đừng có lấy lý do lo lắng cho em mà đi theo. EM. KHÔNG. CẦN. Em không phải con nít.
Nói xong Hiểu Linh đùng đùng bỏ đi. Bọn hắn... sợ rồi. Sợ đi theo nữa, cô ấy sẽ lập tức trở mặt không nhận người, không thèm để bọn hắn vào mắt. Dù đang mệt mỏi, khó chịu, nhưng Hiểu Linh chưa bao giờ nghĩ một đằng làm một nẻo, luôn nói một là một, hai là hai. Càng mấy ngày này, tính cách lại càng thêm bá đạo. Không cho phép ai phản bác những lời cô ấy nói.
Đến bữa ăn, đồ chay được mang lên vô cùng phong phú, tới 12 món các loại từ xôi chè, nộm đu đủ giả bò, nem tai làm từ nấm đùi gà, đậu phụ sốt cà chua, salat rau chua ngọt, giò lụa, chả, chuối om gốc nấm, canh mồng tơi, cà muối, cơm, xôi ruốc nấm cùng món tráng miệng là hoa quả. Bữa cơm này không có ai phải quản ngang quản dọc Hiểu Linh nữa rồi. Toàn bộ đều là đồ ăn chay thanh đạm. Mỗi món Hiểu Linh đều ăn. Nó thật sự rất xuất sắc. Cô cố gắng ăn chậm một chút để đoán xem thực phẩm làm ra những món ăn này là những gì.1
***
Tần Mặc Nghiên dọn dẹp xong xuôi công việc của mình thì cũng lên phòng ăn của chùa Linh Ứng dùng bữa. Chùa hôm nay không đông nên liếc mắt một cái hắn cũng có thể nhìn thấy một nhóm đông đoàn làm phim đang quay bữa trưa. Mặc Nghiên bất giác tìm hình bóng cô gái nọ. Nhưng hắn có chút thất vọng khi đám máy quay đã quây kín những vị khách vào giữa rồi nên chẳng thể nhìn thấy gì cả. Hắn mím môi. Ánh mắt dừng lại ở đám đông vài giây rồi quyết đoán quay người đi tiếp. Có duyên sẽ gặp lại thôi. Cô gái ấy... hắn còn chưa biết tên.
Vị sư thầy đi cùng Mặc Nghiên, thấy hắn nhìn đám đông thì nhiệt tình giải thích:
- Đó là đoàn quay phim chương trình "Cùng du lịch nào". Trụ trì bảo, chương trình này quay với mục đích kết nối tình cảm ruột thịt cùng với giới thiệu các thắng cảnh, di tích trên cả nước. Nghe nói là số đầu tiên nên hai anh em nhà Cố gia và Âu Dương gia đều tham gia. Trụ trì cảm thấy đây là cơ hội tốt để quảng bá du lịch, thu hút khách thập phương về chùa nên đã đồng ý cho họ quay phim hôm nay.
Mặc Nghiên trầm ngâm. Cố gia và Âu Dương gia sao? Tuy Tần gia ít tham gia những hoạt động xã giao, nhưng thân là người thừa kế tiếp theo của gia tộc, hắn cũng phải thường xuyên cập nhật tình hình các gia tộc khác. Trong đó biến động nhiều nhất kể ra phải nói tới Cố gia. Gần 2 năm trời, Cố phu nhân mất, Cố tiểu thư hôn mê, Cố thiếu gia được nhận về. Lần trước hình như hắn có nghe ai đó nói Cố tiểu thư đã tỉnh, nhưng lại chỉ ru rú trong nhà không đi đâu. Liệu có phải là cô ấy? Mặc Nghiên bất tri bất giác ngoái đầu nhìn về phía đám đông kia một lần nữa. Nhưng rồi hắn vẫn phải thất vọng quay đi bởi chẳng thể nhìn thấy điều mà hắn muốn.
***
Có lẽ ngày hôm nay là ngày tham quan những nơi tâm linh yên tĩnh nên không khí trong đoàn cũng bỗng chốc biến đổi trầm lắng. Mọi người nói chuyện với nhau cũng nhỏ nhẹ hơn, ít cười đùa ồn ã. Tiên Vân nhẹ nhàng gắp chút nem tai cho Hiểu Linh nhỏ giọng hỏi:
- Hôm nay em thế nào? Còn khó chịu lắm không?
Hiểu Linh cười cười:
- Em không sao rồi. Chỉ đau lưng và đầy bụng chút. Cũng may không phải ngồi quá nhiều. Một lát không biết có chỗ nào ngủ trưa không, em lại buồn ngủ nữa rồi.
Tiên Vân cười:
- Cũng may tối qua em mới bị. Chứ ngay ngày đầu tiên tới đây mà rớt dâu thì khỏi chơi bời gì được luôn rồi. Chỉ sợ sẽ không có chỗ nghỉ trưa vì ăn xong chỉ nghỉ khoảng 30 phút thì đi rồi. Lát mệt quá thì dựa vào chị chợp mắt một lúc. Xe từ đây qua mộ Đại tướng cũng đi mất chừng hơn 40 phút.
Hiểu Linh gật gù:
- Ân. Mệt quá em sẽ nhờ chị vậy.
Và quả nhiên khi lên xe, Hiểu Linh lại bắt đầu gà gật. Hiểu Linh và Tiên Vân ngồi gần nhau. Tính ra Tiên Vân cao tới 1m7 nên khi ngồi xuống cùng, bờ vai vừa vặn để Hiểu Linh tựa vào.
Thừa Minh thấy Hiểu Linh có vẻ buồn ngủ rồi liền quay sang nói với Tiên Vân:
- Chi Tiên Vân đổi chỗ cho tôi đi. Một lát Hiểu Linh ngủ mất lại dựa vào chị. Để tôi trông chừng em ấy được rồi.
Tiên Vân cười cười chưa nói gì thì Hiểu Linh phản đối:
- Không cần. Em ngồi cùng Tiên Vân là được. Anh qua chỗ khác ngồi đi.
Thừa Minh nhẹ nói:
- Anh ngồi đây em ngủ tựa vào anh cho dễ. Anh thì không sao cả. Nhưng em dựa, Tiên Vân sẽ mệt mỏi.
Hiểu Linh phũ phàng xua đuổi:
- Không cần. Anh quá cao, vai cũng cao, lại quá cứng. Tựa không thoải mái. Thà em tựa ghế còn hơn.... anh qua chỗ khác đi.
Vừa nói cô vừa xua tay đuổi người. Thừa Minh chỉ biết cứng họng trân trân nhìn Hiểu Linh trong khi Tiên Vân cười khúc khích. Hai anh em nhà này thật quá thú vị rồi. Cười đủ cô ấy mới nói:
- Thôi được rồi. Thừa Minh qua chỗ khác ngồi đi. Hiểu Linh như em gái tôi, tôi xem chừng được. Không phải lo.
***
Hiểu Linh thật sự ngủ lịm đi trên xe, không biết trời đất là gì. Cô chỉ tỉnh khi Tiên Vân vỗ nhẹ gọi:
- Hiểu Linh dậy đi. Tới nơi rồi.
Hiểu Linh mở mắt. Đôi mắt có chút mơ hồ nhìn qua cửa kính xe. Khung cảnh xinh đẹp ấy khiến cô có chút ngốc, buột miệng hỏi:
- Chúng ta đi thăm mộ cơ mà. Sao lại ra vịnh nước thế này?
Tiên Vân phì cười, gõ nhẹ trán Hiểu Linh:
- Thế đi thăm mộ thì không được ra vịnh? Nơi đây là Vịnh Yến. Phía trên núi nhìn ra biển kia là mộ Đại tướng. Khu này cũng là danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở QB. Trước khi mất, Đại tướng có nguyện vọng được về quê nhà, chôn trên núi cao nhìn ra biển để có thể bao quát cả dải non sông gấm vóc xinh đẹp này. Vì thế, Nhà nước đã quyết định lập mộ đại tướng ở Núi Mũi Rồng, nhìn ra Vịnh Yến.
Hiểu Linh gật gù. Tuy cô có đọc sách lịch sử nơi này, nhưng cũng chỉ mới nhớ được bao quát tiến trình lịch sử, chứ không chi tiết được từng giai đoạn. Đất nước này có một lịch sử anh dũng đấu tranh vì tự do hòa bình như quê hương cô vậy. Vì thế, Hiểu Linh cũng cảm thấy gần gũi nhiều hơn đối với nơi này.