Giang Đào đi ra với tâm trạng khó chịu buồn bực, Bạch Thiếu Nam thấy khó hiểu liên mà quan tâm hỏi.
- Em sao vậy, có chuyện gì khiến em khó chịu sao ?
Lúc này cô ta mới bình tĩnh lại khi được hắn quan tâm, cô ta vui vẻ nở nụ cười.
- Không có gì đâu anh, hay là chúng ta đi ăn gì đi được không anh
- Được rồi, hai mẹ con muốn ăn gì anh đều chiều hết
Giang Đào nghe thế càng ấm lòng hơn, hai người họ dừng lại trước quán ăn cách bệnh viện gần đây trong lúc cô ta đang loay hoay không chú ý nhưng Bạch Thiếu Nam lại đang ngây người nhìn xa xa một bóng người phụ nữ vô cùng quen thuộc với hắn ta, lúc Giang Đào nhìn theo ánh mắt của hắn thì bóng dáng ấy đã khuất đi.
Cô ta khó hiểu nhìn hắn.
- Có chuyện gì vậy, sao anh lại nhìn chằm chằm vào bên phía đó vậy ?
- À à không có gì, chỉ là anh hình như thấy một người quen
Người quen ? không lẽ người mà hắn nói là Thời Ngữ Yên đó chứ ? nhưng mà nhìn ánh mắt hắn cô ta chưa biết Thời Ngữ Yên đang ở gần đây.
...
Nhìn bà Thời ăn ngon ngủ ngon như vậy khiến cho cô bớt lo lắng hơn giờ cô có thể yên tâm hơn một chút, Thời Ngữ Yên gọi điện cho trợ lý Trần hôm nay cô không đến công ty nhờ anh ta xử lý vài văn kiện nào khó có thể hỏi cô, và cô cũng cho vệ sĩ đưa Thiên Kỳ đến đây.
- Mẹ ơi, mẹ ăn dâu nhé
- Được được
Thời Ngữ Yên cẩn thận cắt từng miếng nhỏ rồi đút cho bà ăn, thấy con gái ân cần với mình như vậy bà Thời vui trong lòng mà cái cảm giác này không tả nên lời.
- Chừng nào Thiên Kỳ đến vậy con, mẹ tự nhiên thấy nhớ thằng bé quá
- Dạ mẹ ráng đợi thêm một chút nhé thằng bé sắp đến rồi
Vừa dứt lời là cánh cửa mở ra một bóng dáng bé nhỏ lon toang chạy vào ôm chầm lấy chân Thời Ngữ Yên, cô vừa thấy thằng bé nỗi nhớ bao trùm cô nhanh chóng nhấc bổng người thằng bé lên rồi không ngừng hôn khắp mặt nhóc.
- Thiên Kỳ của mẹ, mẹ thật nhớ con vậy con có nhớ mẹ không ?
- Dạ có ạ, không gặp mẹ là Thiên Kỳ nhớ mẹ lắm
- Dẻo miệng quá ha
Thời Ngữ Yên nhẹ nhàng bẹo má thằng bé nhưng vẫn không quên hôn một cái thật mạnh vào má phúng phính của cậu, rồi bế cậu xuống bên giường bệnh bà Thời.
- Bà ngoại ơi
- Ơi bà ngoại đây, lại đây bà ngoại ôm ôm miếng nào
Cậu nhóc Thiên Kỳ ngoan ngoãn ôm lấy bà, hai bà cháu cứ như vậy ôm nhau thấm thiết rồi mới chịu buông ra.
- Cháu lo cho bà ngoại lắm, bà ngoại hết đau chưa ạ
Nghe giọng nói lo lắng của nhóc làm bà Thời nhất thời cảm động, đứa nhỏ này hiểu chuyện quá bà đưa tay xoa đầu cậu.
- Đứa trẻ ngoan, bà ngoại không sao rồi con không cần phải lo nữa nhé
- Dạ, vậy để con đút dâu cho bà ngoại ăn nhé
- Được được
Bà Thời vui mừng đồng ý, sau đó nhóc đón lấy đĩa dâu từ cô rồi nhẹ nhàng đút cho bà ngoại, Thời Ngữ Yên thở dài ngao ngán rồi đi qua bên kia ngồi mở laptop ra để làm việc, cô còn không quên nhắc nhở thằng nhóc.
- Thiên Kỳ, con không được ăn dâu tây đâu đó
- Con biết rồi mà mẹ
Thằng bé vờ thở dài trả lời cô, thế nhưng cậu nhóc nhìn quả dâu tây tươi ngon như thế thì không ngừng nuốt nước bọt, định muốn bóc ăn thử một miếng nhỏ chắc không sao đâu ha, đây là suy nghĩ của thằng nhóc nhưng nghĩ là làm cậu bóc định bỏ vào miệng nhưng không ngờ Thời Ngữ Yên đang đứng trước mặt cậu cùng với gương mặt lạnh băng khiến câu rét mà run.
- Thời Thiên Kỳ, con đang bỏ ngoài tai những lời nói của mẹ hả ?
Không hiểu sao bỗng Thời Ngữ Yên nổi giận với cậu nhóc, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ tức giận của mẹ quả thật rất đáng sợ, cả người cậu run run vì nhịn khóc không phát ra tiếng nhưng mà chỉ lời nói của bà ngoại thôi đã khiến cậu oà khóc nức nghẹn như chưa từng được khóc.
- Ngoan, bà ngoại thương thương...Thiên Kỳ của bà không khóc nữa ha, Thiên Kỳ là một nam nhân hiểu chuyện không được khóc nhè, cục cưng cục vàng của bà thương quá đi
Bà Thời nhẹ nhàng cẩn thận dỗ dành thằng nhóc, bà quay sang nhìn cô thở dài.
- Thằng bé còn nhỏ mà, có gì con có thể từ từ nói với thằng bé mà con đừng lớn tiếng với thằng bé chứ sẽ tổn thương trái tim bé nhỏ của thằng bé đấy...
Thời Ngữ Yên thở dài ngao ngán.
- Con biết rồi
Sau đó quay sang gọi thằng nhóc.
- Thời Thiên Kỳ, con qua đây với mẹ
Nhưng cậu nhóc lại chần chừ không muốn qua, vẫn muốn khư khư ôm lấy bà ngoại mình nhưng vì lời nói của bà mới khiến cậu nghe lời.
- Mẹ con rất thương con sẽ không lớn tiếng với con nữa đâu, khi nãy là mẹ con nhất thời nóng giận mà thôi...
- Dạa...
Thằng nhóc nghe lời bà ngoại nên nhẹ nhàng buông bà ra, chưa kịp xuống giường thì cậu đã bị cô nhấc bổng lên ôm, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.
- Mẹ xin lỗi, mẹ nổi giận cũng có lý do và cũng tốt cho con, con dị ứng với dâu tây chỉ cần con ăn một ít thôi là con xảy ra chuyện ngay lập tức, người đau nhất vẫn là mẹ, không lẽ con muốn mẹ đau lòng sao ?
Cậu nhóc cúi mặt xuống như đang nhận lỗi của mình nhưng vẫn luôn lắng nghe lời mẹ, nhìn con thế này cô càng đau lòng. Nhớ trước kia cậu vì dị ứng với dâu tây mà cậu suýt mất mạng, kể từ lúc đó cô luôn lo lắng sợ hãi, chỉ cần những thứ liên quan đến dâu tây là cô lập tức cấm cậu đụng đến.