Nuôi Dưỡng Búp Bê

Chương 8: Thích Triều: Chẳng hiểu nổi giới trẻ ngày nay


Editor: YYone

__

Thích Triều chẳng nghĩ tới vừa về nhà đã đụng phải BOSS lớn trăm năm khó gặp.

Ba người trong phòng khách đều nhìn về phía hắn, Thích Triều căng da đầu, mỉm cười tiến vào.

“Cha, người về rồi?” Vừa nói hắn vừa đi đến bên cạnh hai đứa em trai, nói đùa một câu. “Hai thằng nhóc này làm cha giận hả?”

Thích Triều cảm thấy may mắn khi tên biến thái kia ngoài mặt vẫn là con trai ngoan, anh hai tốt chứ không đúng là chẳng biết mở lời như thế nào.

Cha Thích ừ một tiếng, giọng điệu lạnh lùng, ông nhìn về phía hai thằng con ngỗ nghịch.

“Hai đứa bây vẫn thấy mình làm đúng đúng không? Nói tiếp đi.”

Thích Phong và Thích Diệp là một đôi song sinh. Ngoại hình hai người giống nhau, cả hai đều là thiếu niên mười sáu, mười bảy, ở độ tuổi phản nghịch. Hai đứa một đứa đầu đỏ, một đứa đầu trắng, ánh mắt ngang bướng y như đúc.

“Bọn con làm gì sai chứ?” Giọng Thích Phong gắt gỏng. “Cô ta thích tụi con, tụi con thoả mãn cô ta còn gì? Thế là sai sao?”

Thích Diệp tóc trắng có vẻ bình tĩnh hơn nhưng có vẻ cũng đồng ý với mấy lời của em trai. “Cô ta muốn bọn con đưa cô ta tới khách sạn nên bọn con đáp ứng thôi. Bọn con còn chưa làm gì tổ quét mại dâm đã tới rồi.”

Thích Triều:....

A, vụ này...

Chỉ mấy câu ngắn gọn thôi mà lượng thông tin kinh khủng quá. Thích Triều thầm cảm thán trâu bò thật đấy. Anh còn chưa hồi thần cha Thích đã ném tách trà xuống đất, quát lớn bắt cả hai lên phòng viết kiểm điểm.

Hai đứa đứng dậy lên tầng, ánh mắt vẫn mang theo tia bất mãn, hiển nhiên không hề cho rằng mình sai.

Cha Thích trầm mặt dặn dò quản gia trẻ bên cạnh, nhốt hai đứa ở nhà, không biết lỗi thì đừng hòng bước một bước ra khỏi cửa.

“Còn con, sao dạo này không tới công ty?”

Thích Triều còn đang hóng drama gia đình thì bị cue, trong lòng hắn căng thẳng nhưng bên ngoài vẫn bình tĩnh mỉm cười. “Gần đây con không khoẻ lắm.”

Mấy lời này đương nhiên là giả, sự thật là hắn quên béng nguyên chủ cũng có công việc.

Nguyên chủ năm nay 28, tốt nghiệp đại học top đầu Lam Tinh, sau đó tới công ty con dưới trướng tập đoàn cha mình làm việc. Là người có mưu mô, danh tiếng hắn ta ở công ty rất tốt, việc sau này hắn sẽ trở thành người thừa kế gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.

Nguyên chủ coi công ty như vật sở hữu của mình, ngày ngày chăm chỉ làm việc, thậm chí lương thưởng còn không cần, suốt ngày tăng ca. Bộ dạng một lòng với công việc, tiêu dùng hàng ngày đều nhờ vào tiền tiêu vặt mà cha cho.

Sau khi mua búp bê và điều khiển, tiền tiết kiệm của hắn ta coi như bay sạch, chờ cha gửi thêm tiền. Thích Triều đang dùng thân phận của hắn ta, chẳng có mặt mũi mà nhận tiền của ông.

Hơn nữa, mấy thứ liên quan đến tài chính hắn dốt đặc cán mai, cũng không định tiếp tục làm nữa, hắn tính sau khi về sẽ viết đơn từ chức.

Thích Trầm Minh gật đầu, dường như chẳng quan tâm tại sao con trai lại không khoẻ. Ông cau mày, nếp nhăn càng sâu, cặp mắt chim ưng nhìn chằm chằm Thích Triều.

“Sao con lại qua lại với thằng nhóc nhà họ Lý kia?”

Thằng nhóc nhà họ Lý là cậu trai mặc áo cổ chữ V ở ghế lô.

“Nhà họ Lý có quan hệ với chợ đen, lúc ấy con muốn mua một ít thiết bị.” Thích Triều cũng không hoảng, nhờ trí nhớ của nguyên chủ hắn đã sớm biết cha Thích là tuýp người ưa kiểm soát, việc này chỉ cần tra là biết rõ, chẳng cần phải nói dối làm gì.

Thích Trầm Minh liếc mắt nhìn hắn, lên tiếng cảnh cáo. “Đừng có dính líu đến chợ đen.”

“Vâng.” Thích Triều gật đầu.

Thích Trầm Minh mím môi, dường như muốn nói gì đó nhưng cách ông biểu đạt không tốt, quan hệ cha con lại xa cách, lời quan tâm cứ nghẹn ở cổ họng chẳng thể nói ra.



Thích Triều ngồi ở đầu sofa bên kia nhìn cha Thích vẫn không nhúc nhích, đắn đo rồi lên tiếng. “Mặt Thích Phong với Thích Diệp bị sao thế ạ?”

Cha Thích vốn đang bình tĩnh lập tức đen mặt. “Lúc tổ quét mại dâm ập vào, chúng nó không muốn bị bắt vào đồn nên xô xát với người ta.”

Nhìn cha Thích chuẩn bị tức giận, Thích Triều vội an ủi. “Hai đứa còn nhỏ, chưa hiểu chuyện. Cha đừng giận, con sẽ nói chuyện với tụi nó.”

Nếu là nguyên chủ thì lúc này sẽ ngầm đổ dầu vào lửa, mong cha Thích càng giận càng tốt. Đám con riêng càng rác rưởi mới củng cố được địa vị người thừa kế của hắn ta.

Thích Triều thì không giống, hắn vốn chẳng bận tâm đến vụ kế thừa công ty. Trong lòng hắn nghĩ gì nói đó, khi an ủi cha Thích cũng là thật lòng.

Nhìn ánh mắt con cả, nét mặt Thích Trầm Minh cũng giãn ra, ông gật đầu. “Mấy đứa em con nghe lời con. Tính tình con ngay thẳng, dạy tụi nó cho tốt, nếu chúng nó còn tái phạm thì cứ chặt tay tụi nó luôn đi.”

Trích Triều nghĩ thầm, nguyên chủ mà ngay thẳng? Nói thế mà không sợ sỉ nhục hai chữ “ngay thẳng” à?

Trích Trầm Minh hôm nay về nhà do trùng hợp. Một tiếng nữa ông còn phải đi gặp khách hàng, sẽ không ở lại lâu. Ông vỗ vai con lớn rồi đứng dậy rời đi.

Trước khi đi hắn còn nghe thấy cha Thích cường điệu nhắc nhở quản gia không được thả hai đứa kia ra ngoài.

Phòng khách trở về trạng thái im lặng, người máy dọn hết mảnh vỡ từ tách trà.

Thích Triều nhớ ra mục đích mình đến đây, không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng đi lên thư viện ở tầng ba.

Sách ở nhà chính nhà họ Thích được truyền qua nhiều đời, muốn tìm gì chỉ cần nhập từ khoá lên màn hình điện tử. Thích Triều vui vẻ khi thấy trên màn hình xuất hiện một đống tiêu đề sách.

Quả nhiên trong phòng sách có thông tin về chế tạo búp bê, đống này được xếp ở tầng cao nhất của phòng, lúc lấy phải đi qua ba tầng nữa.

Thích Triều leo lên leo xuống, gom được gần chục quyển sách, đôi mắt màu nâu đậm lộ vẻ vui mừng. Mấy quyển sách xếp chồng lên nhau. Thích Triều ngẫm nghĩ, trực tiếp ngồi lên thảm lật xem.

Vốn dĩ muốn về sớm là để tránh đụng người nhà, mà giờ đụng rồi thì nán lại thư viện thêm lúc nữa vậy.

Hắn xem qua chồng sách, chọn ra hai quyển tiêu biểu nhất, chừng này cung cấp đủ cho hắn hiểu biết cơ bản về phương pháp chế tạo. Mấy cuốn còn lại thì trừ cách chạm khắc hơi khác thì còn lại đều giống những gì hắn đã biết.

Nhưng khi hắn xem kĩ hai quyển sách này, lông mày còn cau chặt hơn.

Không phải do khó hiểu, thân là một người có kinh nghiệm chế tạo búp bê, hắn có thể hiểu hết nội dung trên này. Do hiểu rõ mà hắn mới phải bó tay hết cách.

Trong sách chỉ ra, thợ chế tác dùng tinh thần lực của mình để rèn kinh mạch, đánh bóng làn da cho búp bê. Tinh thần lực của mỗi người sẽ khác nhau, tình trạng của kinh mạch và lớp da của búp bê cũng sẽ khác.

Nói rõ hơn thì là để sửa chữa vết nứt của búp bê thì nên tìm thợ chế tác ra sửa chữa, nếu không xung đột tinh thần lực sẽ có khả năng phá hỏng gân mạch của búp bê.

Quả nhiên vẫn phải tìm người tạo ra Lan Lạc.

Thích Triều không nhịn được thở dài, hắn cào cào mái tóc rối, trong mắt hiện lên tia rối rắm.

Hắn vẫn nghĩ sau khi mình học được phương pháp sẽ có thể tự chữa trị vết nứt của Lan Lạc. Thậm chí còn dùng việc hết tiền để làm lý do không đi tìm thợ chế tác ra cậu nhóc.

Thật ra đều là lấy cớ cả.

Trong lòng hắn biết rõ.

Hắn không muốn người ta biết đứa nhóc mình tạo ra bị người ta bạo hành.

Lần đầu nhìn thấy búp bê nhỏ, Thích Triều đã vô cùng đau lòng cho đứa nhóc ngoan ngoãn này. Thử đặt mình vào vị trí của người ta, thợ chế tác Lan Lạc nhìn thấy vết nứt còn buồn khổ đến mức nào.

Trong lòng nặng nề, Thích Triều không phải người thiếu quyết đoán, hắn quyết định làm chuyện gì sẽ thực hiện ngay.

Vết thương của Lan Lạc cần người chế tác sửa chữa, giờ nghĩ ngợi cũng vô dụng, chỉ có thể tiếp tục tiến bước.



Thích Triều ngẫm lại ký ức của nguyên chủ, khi hắn ta mua được Lan Lạc, bên hội đấu giá có nhắc tên của người chế tạo nhưng nguyên chủ chẳng để ý lắm nên ký ức lúc đó hơi mơ hồ.

Muốn tìm được vị kia chỉ còn cách liên lạc với người phụ trách hội đấu giá, tuy nguyên chủ không quen người phụ trách nhưng có giao lưu với em trai người ta.

Người này Thích Triều cũng biết, là con trai út nhà họ Lý, Lý Vũ Tần, cậu trai mặc áo cổ chữ V kia.

Để mua được thiết bị kia, nguyên chủ cho cậu ta không ít lợi ích, dù sau đó Thích Triều có phá thứ đồ chơi kia thì cậu ta vẫn nhận được hết. Tóm lại, giao dịch vẫn rất vui vẻ.

Thích Triều nghĩ ngợi, lấy quang não gửi tin nhắn đầu tiên cho cậu ta, bên kia sảng khoái đáp ứng.

Lát sau cậu ta gửi lại một chuỗi số.

“Thiếu gia Thích, đây là phương thức liên hệ của thợ chế tác kia. Biệt danh của anh ta ở chợ đen là Tiến sỹ, danh tiếng rất tốt, ngài hẳn cũng biết. Anh tôi đã đánh tiếng trước rồi, ngài có thể liên hệ trực tiếp.”

Thích Triều không nghĩ Lý Vũ Tần làm việc nhanh nhẹn vậy, hắn gõ gõ lời cảm ơn rồi rời khỏi khung chat, gửi lời mời kết bạn cho thợ chế tác.

Lúc lâu sau quang não cũng không có động tĩnh.

Công việc của thợ chế tác bận rộn, nhiều khi bận bịu quên cả thời gian. Trước kia có khi hắn ba giờ sáng mới rời khỏi phòng làm việc, nếu người chế tạo bận việc thì phải lâu nữa mới đồng ý.

Hắn không tiếp tục chờ, Thích Triều cất sách vào nút không gian rồi ra khỏi thư viện. Vừa đặt chân tới phòng khách đã thấy quản gia đứng trước ngăn lối hai đứa em gắn gỏng.

“Hai đứa muốn ra ngoài à?” Giọng Thích Triều vui vẻ.

Thích Phong và Thích Diệp còn đang định xông ra liền cứng đờ cả người, hai người mất tự nhiên gọi một tiếng anh hai.

Hai anh em Phong Diệp từ nhỏ đã nghe chuyện anh cả ưu tú như nào mà lớn, người cả hai ngưỡng mộ nhất cũng là hắn. Hai người đều chẳng biết sau lưng nguyên chủ vô cùng khinh thường chúng, còn gây không ít rắc rối cho mình.

Đối với cả hai, anh cả đối xử với rất tốt. Kể cá có trong giai đoạn phản nghịch thì cũng nghe lời Thích Triều.

Thích Triều cảm thấy tam quan hai đứa có hơi lệch lạc nhưng vẫn đáng yêu chán so với nguyên chủ. Vốn định tìm cơ hội nói chuyện với bọn chúng thì đã có luôn rồi.

“Hai đứa muốn đi đâu?” Thích Triều ngồi lên sofa, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo hai đứa đến ngồi.

Thích Phong và Thích Diệp nhìn nhau, chậm rì rì đi tới.

Thích Triều ít khi tâm sự với người khác nhưng vẫn có thể ngăn hai con ngựa hoang thoát cương, hắn nhìn vết thương trên mặt cả hai, hỏi. “Bôi thuốc chưa?”

“Chưa ạ.” Thích Phong tóc đỏ thở phì phò.

“Không bôi thuốc? Cứ thế mà ra ngoài? Hai đứa không sợ mất mặt à?” Thích Triều nhận thuốc từ quản gia. “Tí nữa đi mà soi gương, đem bộ dạng này ra ngoài người ta lại tưởng khỉ xổng chuồng đấy.”

Thích Phong và Thích Diệp liếc nhau, tuy biết anh cả nói đúng nhưng trong lòng đầy lửa giận, không thể bị nhốt ở nhà được.

“Mấy đứa định đi đâu? Tìm bạn gái à?” Thích Triều nhớ tới chuyện tình cảm của hai anh em này liền chần chừ, giới trẻ ngày nay đúng là chẳng hiểu nổi.

Hai anh em không lên tiếng, nhìn dáng vẻ có lẽ cam chịu.

“Anh khuyên hai đứa đừng đi. Bạn gái mà thấy cái mặt này của hai đứa cũng chia tay thôi.” Quan điểm của Thích Triều hơi hướng truyền thống, hắn cũng biết càng cấm thì càng làm tới.

Thấy biểu cảm hai người bắt đầu do dự, Thích Triều suy nghĩ, giọng ngập ngừng. “Cái này là anh nghĩ vậy thôi. Nếu mấy đứa muốn đi thì đi đi, để anh chịu trách nhiệm với cha cho.”

Anh em Phong Diệp còn quá non, vừa nghe thấy anh hai nói vậy liền cảm động, cam kết hai ngày sẽ không ra khỏi cửa. Thích Triều vỗ vai hai đứa em, giả vờ giả vịt nói thêm vài câu, xác định cả hai sẽ không chạy lung tung thì thoải mái rời đi.

Về đến nhà, nhìn thấy búp bê ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách xem hoạt hình, tâm trạng hắn thả lỏng.

Hắn đi tới xoa xoa đầu búp bê, vừa định nói gì đó thì quang não vang lên.

Thích Triều cúi đầu nhìn thoáng qua, là thông báo yêu cầu kết bạn đã được đồng ý.