Editor: YYone
Đã gần 9 giờ tối, đến giờ búp bê đi ngủ. Thích Triều nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn đắp chăn xong liền xuống tầng, ngồi trên sofa liếm đôi môi khô khốc, cẩn thận nhìn tin nhắn đã gửi cho thợ chế tác, chờ đối phương phản hồi.
Biệt danh của thợ chế tác là Tiến sĩ, lúc trước Thích Triều lướt diễn đàn đã từng nhìn thấy cái tên này. Đây là một bậc thầy chế tạo búp bê.
Theo sách nói, thợ chế tác cần dùng tinh thần lực để nuôi dưỡng trái tim búp bê nên tính cách của chúng cũng giống phần nào đó với người tạo ra.
Lan Lạc ngoan ngoãn lại tốt bụng, tính tình tốt, hẳn thợ chế tác cũng là người như vậy. Chắc sẽ đồng ý chữa trị cho búp bê nhỉ? Thích Triều nghĩ vậy nhưng vẫn còn thấp thỏm.
[Lan Lạc bị thương sao?]
Khung chat vừa xuất hiện dòng này, Thích Triều liền căng thẳng.
[Đúng vậy. Tôi rất xin lỗi, trước đây đầu óc có bệnh, tinh thần không bình thường, tâm lý vặn vẹo. Tôi biết mình đúng là tên khốn nạn, mua Lan Lạc chẳng những không chăm sóc tốt mà còn đánh đập cậu nhóc, tôi đúng là kẻ cặn bã chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu...] Thích Triều trong lòng chửi nguyên chủ, bên ngoài dùng giọng điệu thành khẩn nhận sai, chỉ thiếu mỗi quỳ xuống xin lỗi nữa thôi.
[Tôi mong ngài có thể chữa trị vết nứt cho Lan Lạc, giá cả tuỳ ngài quyết định, tôi sẽ tích cực phối hợp.]
Đối phương dường như bị hành động tự mắng mình của Thích Triều làm cho ngơ luôn, một lúc lâu sau vẫn chưa trả lời.
Thích Triều đứng ngồi không yên nhìn quang não. Hắn lục tục gõ mấy dòng xin lỗi, chưa kịp gửi thì bên kia đã trả lời.
[Được. Không cần ngài tới đây. Tôi còn có công chuyện phải xử lý, ngài gửi định vị cho tôi, khi nào xong việc tôi sẽ qua chữa trị cho búp bê.]
Thích Triều:!!!
Đồng ý đơn giản như vậy hả?
Thử tự hỏi bản thân, nếu búp bê hắn tạo ra bị tra tấn như vậy thì hắn vẫn sẽ chữa trị cho búp bê nhưng không thể đối xử ôn hoà với người gây ra thế này.
Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý ăn mắng một trận, không tính tới người ta lại khống chế cảm xúc tốt vậy. Tuy hắn là người mua búp bê, thợ chế tác không có tư cách nổi giận với hắn nhưng Thích Triều lại có cảm giác khó chịu.
Tại sao lại không giận? Nhóc con mình tạo ra bị người ta đối xử như vậy, sao lại không tức?
Kiếp trước Thích Triều hành nghề nhiều năm, đã sớm nhìn thấu cái vòng này. Người mua cho búp bê mặc mấy bộ đồ hở hang, cho chúng làm những hành động quyến rũ người khác rồi chụp hình đăng lên mạng kiếm fame. Mấy người chế tạo đều vì tiền mà giữ im lặng.
Khi ấy hắn mới hai mươi đã gặp phải loại chuyện kinh tởm này liền chửi nhau với tên vô đạo đức kia mấy ngày mấy đêm, mãi cho đến khi hắn trả lại tiền rồi đón nhóc con về chuyện này mới kết thúc.
Sau đó Thích Triều liền nổi danh, phòng làm việc cũng vì vậy mà gặp nhiều khó khăn nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý. Nếu không thể tìm được cha mẹ tốt cho búp bê thì thà để hắn tự nuôi còn hơn.
Thích Triều là một kẻ kỳ lạ trong giới này. Phần lớn các thợ chế tác tham gia vào cái vòng này là vì tiền, chỉ cần đưa tiền, người mua muốn làm gì với búp bê cũng được, bọn họ sẽ tán thành cả hai tay, tuyệt đối không dây vào.
Hắn không tin người chế tạo ra búp bê Lan Lạc ngoan ngoãn, lương thiện lại là người như thế. Chắc hẳn vị Tiến sĩ kia trong lòng tức giận nhưng tính cách quá mềm yếu, với cả do hắn chân thành xin lỗi nên càng không thể nổi cáu.
Thích Triều từng đi lên từ tay không, đương nhiên cũng gặp nhiều tình huống uất ức, hắn bỗng thấy đồng cảm như hoàn cảnh đó diễn ra với mình. Hắn chậm chạp gõ mấy dòng gửi qua.
[Anh mắng tôi đi. Tôi đúng là cặn bã, không chửi thì không được.]
Hệ thống mới từ bên kia trở về:........
Đỉnh ghê, lần đầu thấy có người tự tìm chửi đấy.
Nó thắc mắc mở miệng. [Ký chủ, ngài đang nói chuyện với ai vậy?]
Thích Triều đang chờ đối phương trả lời, nghe được hệ thống hỏi liền trả lời. “Với cha của Lan Lạc. Người này tính tình mềm yếu quá, ta phải chỉ bảo cậu ấy.”
Hệ thống:???
Cha Lan Lạc? Tính tình mềm yếu?
Không, tại sao anh lại đi liên lạc với phản diện rồi hả? Tôi chỉ mới vắng mặt có một ngày thôi mà? Người ta đều muốn sống còn anh thì liên tục đổi mới cách tìm chết là sao?
Nó trơ mắt nhìn ký chủ luôn mồm kêu vai ác quá nhu nhược.
Hệ thống trầm mặc
Có khả năng này à? Bây giờ người ta khách sáo với anh, sau đấy động ngón tay là có thể lấy cái mạng chó của anh đó!
Nó hé miệng, ánh sáng xanh quanh thân lấp lóe, nhớ tới hiệp nghị bảo mật còn tồn tại đành lặng lẽ quay về khu trung tâm đặt một vòng hoa. Với cái tốc độ này thì giờ nó đặt hàng, lúc giao đến là sử dụng được luôn rồi.
Thích Triều không để ý hệ thống rời đi, hắn còn đang bận trả lời Tiến sĩ.
Giờ hắn rõ rồi, vị Tiến sĩ này không hổ là cha Lan Lạc, tính tình mềm mại như kẹo bông vậy. Thích Triều nhắn một câu, bên kia liền ngoan ngoãn trả lời một câu.
Vài phút ngắn ngủi mà khung chat của hai người đã nhiều thêm mấy chục tin.
Ba Triều: [Sao cậu lại không chửi người được? Như thế bị bắt nạt thì làm thế nào? Chịu đựng sao?]
Tiến sĩ: [Tôi sẽ không bị bắt nạt.]
Thích Triều nhìn câu này, nghĩ thầm, sợ là bị người khác bắt nạt còn chẳng biết.
Tuổi tác vị Tiến sĩ này hẳn không lớn, từ trước đến nay Thích Triều đối xử với người nhỏ tuổi hơn mình đều rất kiên nhẫn. Hắn không tiếp tục nói nữa, nói thêm thì có hơi hung dữ.
Ngẫm nghĩ, Thích Triều cầm cây kẹo que trên bàn, bóc giấy gói, chụp ảnh cây kẹo gửi qua.
Ba Triều: [Muốn ăn kẹo không?]
Tiến sĩ: [...]
Thích Triều đọc được tin mới của Tiến sĩ không khỏi bật cười, trước giờ tính cách hắn có hơi ngứa đòn. Kể từ lúc xuyên qua hắn vẫn chăm chăm làm một người ba tốt, còn chưa cợt nhả với ai thế này.
Ba Triều: [Loại kẹo này siêu ngon luôn. Nếu mà cậu thích thì tôi gửi mấy túi qua cho.]
Tiến sĩ: [Không cần. Cảm ơn.]
Hắn cười khẽ, thấy đã không còn sớm liền thôi không quấy rầy người ta, nhắn thêm vài câu liền chúc nhau ngủ ngon, trở về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Thích Triều lại chăm chỉ chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng cho nhóc con.
Đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím, chay mặn đầy đủ, đảm bảo cân bằng năng lượng, với cả còn đẹp mắt nữa.
Lan Lạc cũng quen với hành vi của Thích Triều, cậu nhóc ngẩng đầu, vừa nở nụ cười xán lạn với hắn vừa nói chào buổi sáng. Sau đấy Lan Lạc bỗng nghe thấy Thích Triều nhắc tới cha mình, nụ cười liền cứng đờ.
Vì sao lại nhắc tới cha.
“Ba cùng cha con đã trao đổi rồi, mấy hôm nữa anh ấy sẽ tới giúp con sửa vết nứt.” Thích Triều bê bánh bao từ phòng bếp đi ra, cười cười giải thích với búp bê.
Sửa vết nứt?
Lan Lạc kinh ngạc, cậu nhóc nhìn vết nứt trên mu bàn tay rồi lại nhìn Thích Triều, có hơi không chắc chắn.
“Cha của Lan Lạc thật sự sẽ tới ạ?”
“Tất nhiên rồi!” Thích Triều nhìn búp bê thấp thỏm nhìn mình bằng ánh mắt mong chờ liền gật đầu khẳng định.
Lan Lạc ngồi trước bàn ăn nghe vậy nụ cười càng rạng rỡ, đôi mắt xanh thẳm cong cong như mèo con trộm được cá. Cậu nhóc bỗng nhảy từ trên ghế xuống, chaỵ tới bên cạnh Thích Triều, ôm chặt eo hắn.
“Cảm ơn chủ nhân!”
Thích Triều cúi đầu xuống chỉ nhìn thấy đỉnh đầu vàng óng và chiếc bờm hươu con, trong lòng hắn mềm nhũn. Lan Lạc ngoan ngoãn nhưng không phải một nhóc con thích làm nũng, rất ít khi chủ động thân thiết với hắn, xem ra nhóc con rất nhớ cha ruột mình.
Thích Triều càng tin tưởng suy đoán của mình, tính cách búp bê nhỏ phụ thuộc vào người tạo ra, nhóc con lại còn dính cha mình như vậy, Tiến sĩ chắc chắn không phải người xấu.
Biết trong lòng nhóc con đang kích động, hắn cười khẽ. “Không cần cảm ơn ba. Ba đã tự xưng ba ba nhiều ngày như vậy rồi, khi nào con sửa miệng ba ba sẽ rất vui.”
Lan Lạc có vẻ hơi thẹn thùng, cậu nhóc lùi lại mấy bước, trở về chỗ ngồi của mình.
Thích Triều bị chọc cười, hắn không nói nữa, xoay người mở màn hình chiếu.
Ở nơi hắn không nhìn tới, Lan Lạc ngồi trên ghế, vui vẻ đung đưa hai chân, nụ cười vẫn rạng rỡ nhưng lại có chút quái dị.
Chủ nhân tốt quá, còn chủ động liên lạc để cha tới đây.
Nhóc không cần phải nghĩ cách liên lạc với cha nữa.
Lan Lạc đưa tay sờ sờ bờm sừng hươu trên đầu, có chút chờ mong.
Nhóc rất thích cái bờm này, để cảm ơn, trước khi cùng cha rời đi, Lan Lạc có thể tặng chủ nhân ít phúc lợi, đảm bảo chủ nhân chết không đau đớn.