Nuông Chiều Thành Họa

Chương 60: Chương 62:




Nơi Mục Dung Dung chọn đi du hồ chính là Lộc Tri viên, đây là vườn hoa công do Hạ gia – một hoàng thương ở kinh thành xây tặng.
Vườn hoa công này chính là một trong những nơi quý tộc trong kinh thành thích du ngoạn nhất, từ trước đến nay chỉ mở cửa cho nhóm người quyền quý, bách tính bình dân nếu không có được thiệp của Hạ gia thì không thể tùy ý đi vào. Mà dòng dõi hoàng thất, công khanh quý tộc thì chỉ c ần sai người thông báo một tiếng, quyết định thời gian xong là có thể tự do ra vào, hưởng thụ đãi ngộ dành cho khách quý.

Thời tiết ngày xuân rất thích hợp để đi chơi, theo lý thuyết bên trong Lộc Tri viên phải kín người mới đúng. Nhưng Kỷ Du vào trong vườn mới phát hiện chỉ có lác đác mấy người, trong hồ nước giữa vườn ngoài một chiếc thuyền hoa ra thì chỉ có mấy chiếc thuyền nhỏ đang lững lờ trôi.
Trong lòng Kỷ Du cảm thấy kỳ lạ, không khỏi cảm thán tay vị Ninh Vương này ngược lại khá là dài, có thể vì nàng mà làm cho Lộc Tri viên trở nên yên tĩnh vắng vẻ, quả nhiên không hổ là thiên kim của Mục tướng.
Thịnh Vương phi và hai vị Quận chúa đồng hành hôm nay đều là bạn chơi chung một nhóm với Mục Dung Dung từ ngày trước, Kỷ Du và các nàng không thân, hiện giờ ở chung một chỗ thật đúng là không có gì để nói, phần lớn thời gian đều là mấy người đó nói chuyện trời đất còn Kỷ Du ngồi ở một bên bày ra gương mặt tươi cười, thỉnh thoảng hỏi tới nàng thì nàng sẽ trả lời. Loại xã giao này cực kỳ không thú vị, quả thật là mang vạ vào người.
Kỷ Du đang oán thầm thì chợt nghe thấy Mục Dung Dung nói: “Cảnh sắc bên ngoài rất đẹp, chúng ta đi xem một chút.”
Mấy người khác lên tiếng đáp lại rồi đứng dậy. Ra khỏi khoang thuyền, tầm nhìn trở nên rộng rãi, ánh nắng tươi đẹp, gió nhẹ lướt qua mặt, quả nhiên thoải mái hơn ngồi ở bên trong nhiều.
Thịnh Vương phi và hai vị quận chúa đứng ở một chỗ, bọn họ vừa ngắm cảnh vừa tán gẫu với nhau.
Kỷ Du không tụ tập với các nàng mà một mình đi tới bên kia, thoải mái hít sâu hai hơi, nhìn mặt hồ trong veo dập dờn sóng nước khiến nàng cuối cùng cũng nâng lên hai phần hứng thú.
“A Du cảm thấy cảnh sắc chỗ này thế nào?” Giọng Mục Dung Dung từ phía sau truyền đến, Kỷ Du lười quay đầu lại, mắt vẫn nhìn non sông tươi đẹp ở đằng xa, giả vờ say mê thưởng thức: “Phong cảnh như họa, đẹp quá!”

Mục Dung Dung rất hài lòng: “Muội thích thì tốt rồi, hai tỷ muội chúng ta lâu rồi không đi chơi với nhau, ta còn sợ muội không có hứng thú đấy.”
“Sao thế được?” Cuối cùng Kỷ Du cũng xoay đầu, nàng mỉm cười với Mục Dung Dung: “Làm phiền Dung tỷ tỷ rồi, cảnh xuân ở Lộc Tri viên là đẹp nhất, trong kinh có người nào không biết? May mắn có thể đi cùng Dung tỷ tỷ, A Du rất vinh hạnh.”
Kỷ Du đương nhiên sẽ nói lời dễ nghe, nhưng phải nhìn xem nàng có bằng lòng nói hay không. Hiện giờ nàng muốn biết rõ mục đích của Mục Dung Dung nên tạm thời sẽ lá mặt lá trái với nàng ta một phen, dù sao cũng không ít đi miếng thịt nào, chỉ có chút chán ghét mà thôi.

Mục Dung Dung nghe được lời nói của Kỷ Du thì trên mặt cũng lộ ra vẻ thoải mái, nàng ta kéo Kỷ Du đi tới mạn thuyền, chỉ vào mặt hồ nói: “A Du nhìn đi, có cá đấy!”
Kỷ Du cúi đầu, quả nhiên trông thấy trong hồ có cá bơi qua.
“Đúng vậy, cá cũng không ít đâu, khó trách bên kia có người đang câu cá.” Kỷ Du nói.
Mục Dung Dung nâng mắt nhìn mấy cái thuyền cách đó không xa, ung dung thản nhiên nhếch môi cười. Nhưng vào lúc này lại nghe thấy Kỷ Du hỏi: “Dung tỷ tỷ, sao hôm nay có ít người du hồ vậy? Không phải thời tiết lúc này rất thích hợp để đi chơi sao?”
Mục Dung Dung cũng không che giấu mà nói thẳng: “Ta sợ nhiều người ồn ào, đến lúc đó làm người ta chán ghét nên trước đó đã báo tin cho chủ vườn, vì thế những người đưa thiệp sau chúng ta sẽ không vào được, nhưng có mấy người đã đặt chỗ trước chúng ta thì cũng không tiện ngăn cản bọn họ, muội nhìn xem, chính là những người câu cá đó.”
Kỷ Du gật đầu, nhìn sang đằng kia một chút, rốt cuộc nàng vẫn chưa tìm ra chủ ý trong lòng Mục Dung Dung.
Đúng lúc này Mục Dung Dung lại kéo tay nàng.
“A Du, muội mau nhìn con cá kia đi, to quá trời luôn kìa!” Giọng Mục Dung Dung hưng phấn, nàng ta vừa nói vừa kéo Kỷ Du lên phía trước.
Cũng không biết là nàng ta cố ý hay là lực tay quá lớn, Kỷ Du bị nàng ta tóm đến mức lảo đảo, dưới chân trượt một cái, Kỷ Du lập tức ngã thẳng về phía trước.
Không xong rồi, nàng sắp rơi xuống nước sao?
Chẳng lẽ đây là quỷ kế của Mục Dung Dung?
Nhàn rỗi không có việc gì làm lại tới chỉnh nàng, lẽ nào là muốn báo thù chuyện năm đó đua rượu thất bại?
Lấy bụng dạ hẹp hòi của Mục Dung Dung thì quả thật rất có khả năng…
Trong lúc nguy cấp, đầu óc Kỷ Du xoay chuyển nhanh hơn lúc bình thường đến cả vài vòng, một loạt ý nghĩ lướt qua trong đầu nàng nhưng mà vẫn không có cách nào ngăn nàng nghiêng người ngã xuống. Có điều trước khi rơi xuống nước nàng đã kịp kéo một người theo cùng.
Mục Dung Dung vốn tưởng sau khi làm Kỷ Du rơi xuống hồ thì có thể lớn tiếng kêu cứu mạng, ai biết được vào lúc cuối cùng lại bị Kỷ Du đang kêu sợ hãi níu chặt tay, cứ thế kéo theo nàng ta xuống.

Ninh Vương phi và An Hòa Quận chúa cùng rơi xuống nước, Thịnh Vương phi và hai vị Quận chúa ở trên thuyền hoa đều bị dọa sợ. Bởi vì Mục Dung Dung đã sắp xếp nên trên thuyền hoa chỉ có vài thị nữ, ngay cả một bà tử biết bơi cũng không có. Lúc này một đám nữ nhân đối mặt với chuyện xảy ra bất ngờ thì đều bó tay chịu chết.
“Cứu mạng ――”
“Người đâu mau tới ――”
Tiếng kêu sợ hãi của các nữ nhân vừa mới vang lên thì trên một con thuyền cách đó không xa lập tức có động tĩnh, một bóng người cao lớn màu xanh đậm từ trong khoang thuyền đi ra, không chút suy nghĩ mà lập tức nhảy xuống thuyền rồi nhanh chóng bơi về phía này. Sau hắn lại có mấy người liên tiếp nhảy xuống, đều là chạy tới cứu người.
Vừa vào trong nước, Mục Khâm lập tức không nhịn được mắng một tiếng, mẹ nó, nước này cũng thật lạnh! Chỉ vì một tiểu nha đầu khô quắt mà hại hắn phải chịu tội thế này, thật là quá đủ!
Hắn vừa bơi vừa oán giận trong lòng, hiển nhiên tốc độ bị ảnh hưởng. Đến lúc hắn ngoi lên mặt nước để lấy hơi thì mới nghe được trong miệng các nữ nhân trên thuyền hoa kêu không chỉ có “Quận chúa” mà còn có “Vương phi”, trong lòng hắn rét run, lúc này mới biết Mục Dung Dung cũng bị ngã xuống!
Mẹ nó chứ! Dung Dung đã xảy ra chuyện gì?
Mục Khâm lại cười nhạt một tiếng, ra sức bơi sang chỗ kia. Hắn không biết có một người ở phía khác đã bơi tới trước hắn.
Lúc Kỷ Du rơi xuống nước thì chỉ hận mình chưa từng học bơi, thì ra rơi xuống nước lại khó chịu như vậy, mà đám người tới cứu cũng không dễ dàng gì. Tuy hiện giờ là tháng ba nhưng nước mùa xuân không hề ấm áp, ngược lại lạnh đến khó chịu, hơn nữa nước lạnh cứ xông thẳng vào mắt mũi tai miệng, lồ ng ngực nàng bị đè ép cực kỳ khó chịu nên không thở nổi, ngay cả một tiếng “Cứu mạng” cũng không kêu ra khỏi miệng được, cơ thể từ từ chìm xuống nước, nước lạnh làm nàng không mở nổi mắt, đầu óc choáng váng nặng nề, chẳng mấy chốc đã mất đi tri giác.
Đúng lúc này Kỷ Tuyên bơi tới, may mắn tìm được nàng, chàng không đợi trồi lên mặt nước mà lập tức hô hấp cho nàng một hơi.
Đến khi chàng đưa Kỷ Du ngoi lên mặt nước thì Hoàng Thượng đã cho người lái thuyền hoa tới gần rồi thả dây thừng kéo bọn họ lên.
Mà lúc này Mục Khâm mới vớt được Mục Dung Dung đang bất tỉnh ở trong nước, hắn và mấy người khác hợp lực cứu nàng ta lên.
Lúc Kỷ Du tỉnh lại, nàng kinh ngạc phát hiện mình đang ở trong một gian phòng xa lạ.
Nàng xoa đầu đang đau nhức, chống khuỷu tay từ trên giường mềm ngồi dậy, cúi đầu nhìn thì phát hiện quần áo trên người đã được đổi.

Đúng lúc này một nha hoàn mặc áo xanh đẩy cửa đi vào, trên tay còn bưng một bát thuốc đang bốc hơi nóng.
“Quận chúa, người tỉnh rồi!” Nha hoàn kia bước nhanh tới, nét mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ: “Đây là thuốc tiêu hàn, người mau uống đi.”
“Ngươi cứ để đấy.” Kỷ Du nhìn bát thuốc đen như mực kia một cái, nhíu mày hỏi: “Đây là đâu? Ninh Vương phi đâu?”
“Thưa Quận chúa, đây là Vân Thủy cư ở Lộc Tri viên, Ninh Vương phi đã được đưa về vương phủ rồi ạ.” Nha đầu kia cung kính trả lời.
Đã về rồi?
Kỷ Du nhướn mày, tức giận đến mếu máo.
Mục Dung Dung này thật là quá đáng, đã hại nàng rơi xuống nước thì thôi, hiện giờ còn không sẵn lòng làm ra vẻ quan tâm một chút, vậy mà tự mình chạy trước, tốt xấu gì cũng phải sắp xếp người đưa nàng về Quận vương phủ chứ? Thật không ngờ một Vương phi như Mục Dung Dung lại có thể làm được chuyện hạ thấp nhân cách như vậy, thật khiến người ta mở mang tầm mắt.
Kỷ Du phồng miệng lên, trong lòng không nhịn được mà suy nghĩ linh tinh, lại nghe thấy nha đầu kia nói: “Vốn Mục Đại công tử cũng nói phải phái người đưa Quận chúa về phủ, nhưng mà Hoàng thượng nói trước hết cứ để Quận chúa nghỉ tạm ở đây, chờ người tỉnh lại rồi mới đưa về.”
“Mục Khâm?” Kỷ Du ngớ ra: “Ngươi nói Mục Khâm cũng ở đây? Còn có… Hoàng thượng?”
Chuyện gì xảy ra thế này?
Có liên quan gì đến Mục Khâm? Lại có liên quan gì đến Hoàng Thượng?
Đây không phải là ân oán giữa hai nữ nhân là nàng và Mục Dung Dung sao?!
Kỷ Du cảm giác đầu càng thêm đau.
Cũng may nha hoàn kia thức thời nên lập tức giải thích cho nàng một lần, nàng ấy nói chuyện rõ ràng mạch lạc, Kỷ Du cuối cùng cũng hiểu ra nhưng lại có chút không dám tin ――
“Nói như vậy… Là Vân tướng quân cứu ta?”
“Đúng vậy,” nha hoàn kia quan sát sắc mặt nàng, hơi sợ sệt nói: “Nô tỳ chính mắt nhìn thấy Vân tướng quân bế Quận chúa đi vào, cách một lúc thì Mục Đại công tử cũng bế Ninh Vương phi vào, sau đó đại phu tới, hình như đại phu nói gì đó với Mục Đại công tử, sau đó Mục Đại công tử đã vội vàng đưa Ninh Vương phi về.”
Con ngươi Kỷ Du xoay chuyển: “Vậy… Vậy Vân tướng quân đâu?”

“Vân tướng quân ở ngay bên ngoài, Hoàng Thượng nói chờ người tỉnh lại sẽ để Vân tướng quân hộ tống người về Quận vương phủ.”
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Nha hoàn đi mở cửa, hơi lui sang rồi gật đầu gọi một tiếng “Vân tướng quân”, lại nói: “Quận chúa đã tỉnh.”
Mặt mày căng thẳng của Kỷ Tuyên buông lỏng một chút: “Bản tướng phụng mệnh Hoàng thượng truyền mấy lời cho Quận chúa, ở đây không có chuyện của ngươi, ngươi đi ra ngoài thúc giục bọn họ chuẩn bị xe ngựa đi.”
“Vâng.”
Sau khi nha hoàn lui ra, Kỷ Tuyên nhìn cửa đã đóng kỹ một cái rồi mới xoay người đi vào trong. Còn chưa đi đến bên giường đã nghe thấy tiếng Kỷ Du ――
“Ca ca!”
“Yểu Yểu,” Kỷ Tuyên đi tới, thấy sắc mặt nàng vẫn hơi nhợt nhạt thì cau mày: “Có chỗ nào khó chịu không?”
Kỷ Du lắc đầu: “Muội không sao, đã xảy ra chuyện gì, tại sao Hoàng thượng và ca ca lại tới đây?”
“Đừng để ý những thứ này.” Kỷ Tuyên xoa nhẹ làn tóc rối bên tai nàng, ân cần nói: “Nếu cơ thể khó chịu thì phải nói cho ta.”
“Muội đỡ hơn rồi.” Kỷ Du nói: “Huynh thì sao? Nghe nói huynh nhảy xuống nước cứu muội, huynh không sao chứ?”
“Ta có thể có chuyện gì?” Kỷ Tuyên nói: “Muội không cần lo lắng lung tung, chăm sóc tốt cho mình là được.”
Sắc mặt chàng đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong lòng Kỷ Du hơi sợ, nàng cúi đầu ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng rồi khẽ nói: “Thật xin lỗi, muội đã gây rắc rối cho ca ca.”
Kỷ Tuyên giật mình, ánh mắt khẽ thay đổi: “Ta không có ý này.”
Kỷ Du không ngẩng đầu, yên lặng một lát mới nói nhỏ: “Muội biết mà, bị người khác nhìn thấy huynh ôm muội trước nhiều người thì nhất định sẽ bị người ta đàm tiếu.”
Kỷ Tuyên sửng sốt một chút sau đó bật cười, bất đắc dĩ nói: “Muội cho là ta để ý cái này sao?”
“Không thì thế nào?” Kỷ Du ngước mắt, vô cùng đáng thương nhìn chàng.