Hôm sau.
Thẩm Hạo Thần ngồi trong văn phòng làm việc nhưng tâm trí anh lại không hoàn toàn tập trung vào công việc, anh lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng lo lắng nhìn đồng hồ như đang chờ đợi điều gì đó.
Đồng hồ lúc này đã là 8 giờ và chỉ còn hai tiếng nữa thôi là đến thời gian hẹn. Thẩm Hạo Thần đã chuẩn bị tiền đầy đủ nhưng mục đích anh hướng tới không phải là việc thực hiện giao dịch theo đúng ý của tên bắt cóc, vậy nên lúc này anh đang rất bồn chồn lo rằng kế hoạch mình hướng đến sẽ không thành công.
Cốc… cốc..
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Thẩm Hạo Thần giật mình ngẩng đầu lên rồi ngay lập tức nói:
“Vào đi!”
Từ bên ngoài, Nghiêm Tống cầm theo một xấp giấy tờ đi vào bên trong, đến trước bàn làm việc của Hạo Thần thì dừng lại.
“Giám đốc Cố Hiên của tập đoàn CM muốn gửi cái này cho anh.”
Thẩm Hạo Thần nhanh chóng nhận lấy, anh vội vàng xem qua thì phát hiện tất cả đều là ảnh chụp chiếc xe hôm đó đã bắt cóc An Chi được camera giám sát ở trước công ty CM quay lại. Nhờ vào biển số xe, Cố Hiên đã xác minh được xe ô tô chở An Chi là xe thuê và người đã thuê nó là một người đàn ông họ Dương không rõ danh tính.
“Người đàn ông họ Dương sao?” Hạo Thần siết chặt bức ảnh và thông tin người đã thuê xe ô tô trong tay với vẻ mặt đầy giận dữ.
Reng… reng... reng…
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, Hạo Thần nhìn vào màn hình điện thoại và lập tức nghe máy sau khi biết người gọi đến là Cố Hiên.
[Thẩm Hạo Thần, anh đã nhận được thứ mà tôi gửi rồi chứ?]
Hạo Thần gật đầu đáp:
“Tôi nhận được rồi, nhưng… tôi thấy có gì đó rất cấn, liệu anh có cảm thấy điều đó không giám đốc Cố?”
[Tôi biết anh đang nghĩ gì và tôi cũng nghi ngờ như vậy. Nhưng sau khi điều tra tôi đã chắc chắn vào suy nghĩ đó của mình, kẻ bắt cóc An Chi là Dương Chí Thành, chỉ có hắn mới dám làm ra cái chuyện xấu xa này mà thôi.]
Đáng lẽ ra ngay từ đầu Thẩm Hạo Thần phải nghi ngờ Dương Chí Thành mới phải, anh vì lo lắng cho An Chi đến mức quên là có một tên đàn ông xấu xa đã từng năm lần bảy lượt tiếp cận vợ mình. Thẩm Hạo Thần tức giận đập tay xuống mặt bàn, anh nhất định phải bắt được Dương Chí Thành và cho hắn một bài học nhớ đời, chỉ có như thế anh mới hả dạ.
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, phần còn lại… cứ để tôi giải quyết là được rồi.”
Tút.
Sau khi cúp máy, Thẩm Hạo Thần liền ra lệnh cho Nghiêm Tống:
“Cậu mau điều tra lịch trình di chuyển của Dương Chí Thành, hắn đã đi đâu làm gì từ tối qua đến sáng nay, tôi muốn biết chính xác từng việc hắn làm dù chỉ là nhỏ nhất.”
“Vâng, tôi sẽ lập tức đi điều tra.”
Nghiêm Tống nhận lệnh rồi vội vã chạy đi, Thẩm Hạo Thần gục mặt xuống thở dài đầy mệt mỏi, trong đầu anh lúc này chỉ có hình bóng của An Chi.
“An Chi, đợi anh… anh nhất định sẽ cứu em.”
Cùng thời điểm ấy ở tập đoàn CM.
Không chỉ riêng Thẩm Hạo Thần mà Cố Hiên cũng lo lắng cho An Chi đến mức không tập trung làm việc được. Anh ấy cũng đã cử người đi điều tra về Dương Chí Thành, hi vọng có thể tìm được vị trí của hắn trước mười giờ.
Cố Hiên rời khỏi văn phòng, anh ấy đi qua văn phòng của nhân viên thì chợt dừng lại. Nhìn chỗ ngồi của An Chi trống trơn trong lòng anh ấy lại vô cùng bứt rứt, vì nếu tối đó anh ấy không để An Chi đứng đợi một mình thì Dương Chí Thành đã chẳng có cơ hội tiếp cận và bắt cóc An Chi được.
“Giám đốc.”
Đang mải suy nghĩ về chuyện của An Chi thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên khiến Cố Hiên giật mình trở về thực tại.
“Hôm nay tôi không thấy An Chi đi làm, gọi điện hay nhắn tin cho cô ấy thì đều không trả lời, tự nhiên tôi cảm thấy lo cho cô ấy quá.”
Hạ Tiểu Vy vì không liên lạc được với An Chi nên mới cảm thấy lo lắng như vậy bởi trước giờ cô là người lúc nào cũng đi làm đúng giờ, nếu nghỉ cô chắc chắn sẽ thông báo trước cho Tiểu Vy. Để Tiểu Vy không phải lo lắng, Cố Hiên bèn nghĩ bừa ra một lý do sau đó mỉm cười:
“Sáng nay An Chi đã gọi điện xin nghỉ cho tôi rồi, cô ấy nói cảm thấy không khỏe trong người nên không đi làm được. Cô cũng đừng lo quá, An Chi trước giờ lúc nào cũng làm việc chăm chỉ, cứ để cô ấy nghỉ ngơi một ngày đi.”
Sau khi nghe Cố Hiên nói, Tiểu Vy cũng an tâm hơn hẳn. Nhưng đó là Tiểu Vy, còn hiện tại Cố Hiên lại không được thoải mái chút nào hết.
Cố Hiên lái xe đến tập đoàn SanFia tìm Thẩm Hạo Thần, hai người đàn ông cứ thế im lặng ngồi trong văn phòng chờ đợi kết quả từ Nghiêm Tống. Thẩm Hạo Thần nhìn đồng hồ trên tay, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ hẹn, nếu không đưa tiền đến cho Dương Chí Thành thì chắc chắn An Chi sẽ gặp nguy hiểm.
“Thẩm Hạo Thần, sắp đến giờ hẹn rồi, hay là chúng ta cứ đem tiền đến địa điểm hẹn trước… chứ nếu cứ ngồi chờ tôi e là không kịp.”
Thẩm Hạo Thần suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy, anh đi đến két sắt lấy vali đựng tiền ra sau đó chuẩn bị cùng Cố Hiên đi tới địa điểm hẹn.
“Một kẻ gian xảo như Dương Chí Thành nhất định sẽ không chịu thả An Chi khi lấy được tiền, rất có thể hắn sẽ đến lấy tiền một mình vậy nên chúng ta phải tìm được An Chi trước khi hắn đến lấy tiền.” Thẩm Hạo Thần bỗng nói.
“Tôi hiểu ý của anh, con người hắn chính xác là một kẻ khốn nạn thực sự.”
Rầm!
Vừa đúng lúc Nghiêm Tống trở về văn phòng, cậu ta hấp tấp đến mức thở không ra hơi sau khi đi điều tra Dương Chí Thành.
“Chủ tịch, tôi… tôi đã điều tra được rồi. Dương Chí Thành đã đi thuê xe ô tô vào tối qua, hàng xóm nói hắn không về nhà cả đêm, trước khi rời nhà hành tung còn bí ẩn, đây là ảnh chụp lấy từ CCTV của căn hộ nơi hắn đang sống.”
Nghiêm Tống đưa ảnh chụp Dương Chí Thành khi rời khỏi nhà, trong ảnh hắn mặc một bộ đồ đen và kể từ lúc đó hắn không quay trở lại căn hộ của mình nữa.
Thẩm Hạo Thần siết chặt ảnh của hắn trong tay, anh hỏi thêm:
“Cậu có đủ thời gian để tìm ra định vị của chiếc xe thuê đó không?”
“Tôi nghĩ là được thưa chủ tịch.”
Sau đó Thẩm Hạo Thần và Cố Hiên đã đi theo Nghiêm tống để truy ra dấu vết của chiếc xe ô tô mà Dương Chí Thành đã lái. Trong lúc đó, Dương Chí Thành đã gọi điện cho Hạo Thần về giờ hẹn thế nhưng anh lại không nghe máy của hắn.
[Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…]
Dương Chí Thành không liên lạc được với Thẩm Hạo Thần liền bật cười, nụ cười của hắn trông thật đáng sợ. Hắn nắm chặt điện thoại trong tay sau đó quay người đi vào trong căn nhà hoang.
Lúc này Lục An Chi đang nằm tựa đầu bên tường, cơ thể cô lúc này tàn tạ đến mức không thể nhận ra được nữa rồi. Không biết cô đã khóc, đã la hét, đã giãy giụa nhiều thế nào để bây giờ kiệt sức đến mức không thể làm gì được nữa.
“Lục An Chi, xem ra… đối với chồng cô thì hai trăm triệu quan trọng hơn cái mạng sống của cô nhỉ?”
Nghe thấy giọng nói của Dương Chí Thành, An Chi từ từ mở mắt ra. Cô chỉ lặng lẽ lườm hắn vì hiện tại cô đã chẳng còn sức để chửi rủa hắn.
“Xem cô đáng thương chưa kìa, đúng là tội nghiệp làm sao…”
Dương Chí Thành vừa nói vừa tiến tới gần chỗ An Chi. Hắn chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, liếc nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới sau đó bỗng mỉm cười một cách gian xảo.
“Giờ nghĩ lại tôi mới thấy mình ngốc thật. Biết thế hồi quen cô, tôi nên thưởng thức cơ thể ngọc ngà này của cô trước mới phải.”
Ánh mắt của An Chi nhìn Dương Chí Thành từ phẫn nộ trở nên kinh hãi. Hiện tại cô đang bị trói và cô biết Dương Chí Thành đang có suy nghĩ điên rồ gì đối với cô. An Chi sợ hãi lết người sang ngang, cô trợn mắt nhìn hắn dù đang rất căm hận nhưng không thể giấu nổi những giọt nước mắt sợ hãi.
Roẹt!
“Á…”
Dương Chí Thành chẳng nói gì mà chỉ cầm lấy cổ áo của An Chi, mạnh tay xé làm đôi. Chiếc áo mỏng manh kia đã chẳng thể che được cơ thể đẹp tuyệt mĩ của An Chi, Dương Chí Thành nhìn ngực cô, nhìn vào thân thể cô rồi bật cười:
“Thẩm Hạo Thần không đưa tiền cho tôi vậy thì để tôi vấy bẩn người phụ nữ của hắn vậy.”