Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1032




Chương 1032

Bệnh viện này vẫn luôn là bệnh viện tương đối có sức ảnh hưởng ở Sài Gòn, kinh doanh nhiều năm như vậy, công trình kiến trúc trong ngoài đã sửa chữa rất nhiều lần, hơn nữa cũng xây dựng thêm mấy tòa nhà khám bệnh và khu nội trú ở xung quanh.

Từ sau tám tuổi, Lam Ngọc Anh đã không đến đây thêm lần nào nữa.

Cho dù là đi ngang qua, cô cũng sẽ không nghiêng đầu liếc mắt nhìn nơi này một cái nào, lúc này cô nhìn qua cửa kính xe hạ xuống, ngẩng đầu nhìn về phía tầng cao nhất của khu nội trú, nó đã khác với khi còn bé, tòa nhà hơn mười tầng đã được xây thành hơn ba mươi tầng, nhưng cô vẫn có thể hoảng hốt nhìn thấy bóng người của mẹ lẻ loi đứng cạnh tòa nhà.

Cô bị sợ choáng váng, xông ra khỏi đám người há mồm kêu to mẹ ơi, nhưng trước mắt chỉ còn lại một chỗ uốn lượn màu đỏ…

Lam Ngọc Anh cảm giác phía sau lưng có mồ hôi lạnh chảy ra, móng tay không hề dài đã bị tâm trạng ảnh hưởng, trong lúc vô tình đâm ra mấy dấu vết hình bán nguyệt trong lòng bàn tay.

“Ngọc Anh, tay của cô thật lạnh!”

Một giọng nói trẻ con mềm nhữn bỗng nhiên vang lên, bánh bao nhỏ đang dựa vào cô Lam Ngọc Anh cúi đầu, lập tức đối mặt với cặp mắt to màu đen ngây thơ kia, đôi mắt trong suốt phản chiếu ra khuôn mặt hơi trắng của cô, bánh bao nhỏ đang nhét hai bàn tay nhỏ vào trong lòng bàn tay cô: “Cục cưng làm ấm áp cho cô nhé”

Nhiệt độ từ bàn tay nhỏ mềm nhữn truyền đến, tâm trạng của Lam Ngọc.

Anh cũng dần nguôi ngoai, khóe miệng cô cong lên, thơm lên khuôn mặt nhỏ của cậu bé.

Lúc trong xe đang mẹ hiền con hiếu, bóng người cao lớn của Hoàng Trường Minh cũng nhanh chóng đi ra từ trong tòa nhà.

‘Vừa mở cửa ngồi vào, Lam Ngọc Anh đã hạ thấp người hướng về phía trước, thấp giọng hỏi: “Hoàng Trường Minh, kết quả như thế nào?”

Nhìn thấy động tác lắc đầu của anh, thật ra trong lòng cô đã biết trước.

Hoàng Trường Minh nhíu mày, giọng điệu hơi chậm lại: “Thời gian đã trôi qua quá lâu, điều duy nhất có thể miễn cưỡng tra được bây giờ cũng chỉ có ghỉ chép và hồ sơ bệnh lý nằm viện của mẹ em! Dù sao đã qua hai mươi năm ròng rã, muốn điều tra thì đúng là rất khó khăn, hơn nữa vào những năm đó, cũng không nhất định hành lang của mỗi phòng đều lắp camera, cho dù có, cũng chưa chắc có thể có ghi chép hình ảnh hoàn chỉnh, muốn tìm ra sự thật rất khó khăn!”

Cuối tuần Lê Hoài Lâm tới nhà làm khách ăn cơm, trong lúc vô tỉnh nhắc đến nhạc đệm không muốn người khác biết, đã khiến cô sinh ra tâm trạng muốn biết sự thật.

Nhưng Lam Ngọc Anh cũng biết, anh cho người đi tìm, nếu là cô, chỉ sợ cảng không hỏi được cái gì cả, ngay cả Hoàng Trường Minh còn không điều tra được, như vậy nói rõ thật sự không có hy vọng gì quá lớn Cô nhẹ nhàng nằm tay của bánh bao nhỏ, nói muốn về nhà.

Ban đêm Hoàng Trường Minh cầm cốc sữa bò đi đến giống như mọi ngày, tận mắt nhìn cô uống sạch, mới hài lòng vén chăn lên năm bên cạnh cô.

Lúc Lam Ngọc Anh mất tập trung nhìn trần nhà, lập tức thấy trên bụng có thêm một cái đầu.

Cô đang định há mồm, chỉ thấy anh đặt ngón tay lên trên môi: “Suyt, hình như con gái động!”

Lam Ngọc Anh nghe mà dở khóc dở cười, bây giờ mới bao nhiêu tháng chứ, cùng lảm thì mới chỉ lớn bằng cọng giá đỗ, nào có thai động gì chứ, cô đã sinh bánh bao nhỏ cho nên có kinh nghiệm, ít nhất phải năm tháng mới được!

Nhìn dáng vẻ anh dán tai lên trên bụng, cô bưồn cười nói: “Đó là do đầy bụng thôi!”

“Không phải, là con gái động!” Hoàng Trường Minh cũng rất kiên trì, hết sức chăm chú lắng nghe chỗ đó.

“Được được được!” Lam Ngọc Anh đành phải phối hợp gật đầu.

Thật ra cô biết, anh thấy mình từ bệnh viện trở về tâm trạng vẫn luôn sa sút, cái gọi là thai động kia, chỉ là anh cố ý muốn chuyển sự chú ý của cô đi, người đàn ông của cô chính là như vậy, có lẽ cộng lại không được mấy câu dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng lại luôn dùng hành động để chứng minh tình cảm của mình Thấy cô không chớp mắt nhìn mình chăm chảm, Hoàng Trường Minh khẽ: cong đôi môi mỏng: “Cứ ngây ra nhìn chảm chấm anh làm gì?”

Ở trên giường sao anh có thể chịu được ánh mắt như thế của cô chứ, toàn phải tự chủ ráng chống đỡ, còn phải đưa tay đi che đôi mắt cô lại.

Lam Ngọc Anh thuận thế nâm nghiêng, gối lên gối đầu và mu bàn tay, mắt cười dịu dàng: “Chỉ là em đang nghĩ, có phải kiếp trước em đã cứu dải ngân hà thật không…”

“Hử?” Hoàng Trường Minh lộ ra vẻ khó hiểu Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng cần môi, ánh mắt còn sáng hơn ánh đèn trên đỉnh đầu: “Vậy mà kiếp này có thể gặp được anh”

Đỗ ngon dỗ ngọt muốn mạng người Đáp lại cô là nụ hôn rồng nhiệt của Hoàng Trường Minh, cùng với lời nỉ non bá đạo lại mạnh mẽ giữa răng môi: “Không chỉ kiếp này, còn có kiếp sau, kiếp sau sau nữa…”