Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 1998




Chương 1999

“Kỳ Kỳ, cậu có chuyện gì vậy? Vẻ mặt Kỷ Ngữ Lam khó hiểu hỏi.

Hai mắt Chu Kỳ Kỳ đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt, toàn thân hoảng hốt, giọng nói run run: ‘Làm sao bây giờ? Nếu tớ không trả tiền trước thứ hai tuần sau, bọn họ sẽ ép tớ bán thân! Ngữ Lam, cậu giúp tớ tìm cách đi, hôm nay đã là thứ sáu rồi, chỉ còn hai ngày nữa thôi.”

Nửa tiếng sau, người giúp việc đưa Chu Kỳ Kỳ rời khỏi nhà họ Kỷ.

Khác với vẻ mặt sợ hãi và đôi mắt đỏ hồng khi bước vào, khuôn mặt Chu Kỳ đã bình tĩnh trở lại, thậm chí dưới ánh trăng còn nở một nụ cười xấu xa.

Cô ta lấy điện thoại ra bấm số: “Này, anh Đao, anh có rảnh không? Giờ em qua chỗ anh.”

Sau khi cúp máy, trên điện thoại di động của Chu Kỳ Kỳ là khuôn mặt mày xinh đẹp trẻ trung. Đặt ngón tay cái trên đó, biểu cảm trên khuôn mặt cô ta giống như một con rần độc lạnh lùng.

Chủ nhật, nhà họ Trần.

Ánh hoàng hôn bao trùm ngôi biệt thự ba tầng, mọi người trong sân đang cắt tỉa hoa và cây cỏ.

Trong phòng làm việc trên tầng hai thoang thoảng mùi hương trà lượn lờ, Trần Văn Sáng dù đang ở nhà nghỉ ngơi nhưng vẫn thường xuyên mặc quân phục rần rỉ huấn luyện, thế hiện phong thái, khí phách của một quân nhân như mọi khi.

Trần Phong Kiên ngồi trước bàn làm việc, trên chiếc mắc áo bên cạnh là bộ quân phục cứng nhắc, không khí trong phòng giống như đang ở trong quân đội vậy.

Tuy nhiên, đôi lông mày và khóe mắt của Trần Phong Kiên đầy vẻ hài lòng đối với người con trai cả đang đi bộ đội trước mặt, hiếm khi nở một nụ cười. Mỗi lần Trần Phong Kiên nói chuyện với con trai, ông ấy đều bàn luận về những chuyện trong quân đội.

“Bố nghe nói bên phía Hải Phòng muốn con đến đó?”

“Ừm” Trần Văn Sáng gật đầu: “Con đã được mời nhưng lệnh điều động vẫn chưa được ban hành”

“Về cơ bản, phát triển ở Hải Phòng không tệ nhưng xét về đẳng cấp hiện tại của con, thật ra cũng không có quá nhiều lợi ích cho lảm!” Trần Phong Kiên trầm ngâm nói “Hơn nữa, điều kiện ở đó tương đối kém một chút. Ở vùng núi thì sẽ khó khăn hơn về mọi mặt, chưa kể các thành phố phía Nam xa quá, về nhà lại càng khó hơn, mẹ con mà ít được gặp con thế nào cũng cân nhẫn mãi”

Trần Phong Kiên hỏi con trai: ‘Văn Sáng, con nghĩ sao?

Trần Văn Sáng sau một hồi trầm ngâm mới trả lời: “Con tạm thời chưa suy nghĩ tới chuyện này. Lúc trước trước khi trở về thủ trưởng cũng đề cập với con chuyện này”

“Vừa rồi bố đã giúp con phân tích ưu và nhược điểm rồi nên chuyện này con tự quyết định đi, bố sẽ không can thiệp! Nếu con không định đi, phía trên lại khó xử, bố sẽ ra mặt chào hỏi thay con!” Trần Phong Kiên nói “Vâng” Trần Văn Sáng nhàn nhạt đáp.

“Còn một chuyện nữa” Trần Phong Kiên dừng lại, chuyển chủ đề từ nghề nghiệp sang cuộc sống, hơi cau mày.

“Mấy ngày trước nhà họ Hứa đi tảo mộ Anh Nguyệt, tại sao con trở về rồi mà không có đi chung?”

Đôi mắt đen của Trần Văn Sáng hơi nheo lại, một gợn sóng nhẹ lướt qua Ngày hôm đó anh thật sự không đi tảo mộ mà thay vào đó, anh nhận được điện thoại của Lý Lan Hoa, cô gái nhỏ ngây thơ đó yêu cầu anh thực hiện lời hứa mời ăn lẩu.

Yết hầu của Trần Văn Sáng nối lên giật giật: “Trùng hợp có việc gấp ạ”

Trần Phong Kiên không có ý trách móc nhưng giọng điệu có chút thấm thía: “Bố biết, vợ chồng con không có tình cảm sâu nặng, chỉ mới kết hôn ba tháng nhưng nhà họ Hứa cũng là một gia tộc lâu đời và luôn có địa vị nhất định ở Sài Gòn. Mọi người ai cũng biết hai gia tộc chúng ta là thông gia, quyền và lợi ích của chúng ta có quan hệ mật thiết với nhau.

Mặc dù Anh Nguyệt đã qua đời hơn hai năm nhưng trong mắt người khác, con vẫn là con rể nhà họ Hứa!”

Trần Văn Sáng thấp giọng nói: “Vâng.”

Trần Văn Sáng đi ra khỏi phòng làm việc, điện thoại trong túi quần của anh ta rung lên Anh lấy nó ra, biểu cảm của anh ấy hơi trùng sau khi nhìn thấy cuộc gọi từ phía trên.