Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 761




Chương 761

Nghe được mấy câu cuối cùng, sắc mặt của Hoàng Trường Minh đột nhiên thay đổi.

Mặc kệ thân thể có thể chịu đựng được hay không, anh thả cánh tay đang vịn vào tường ra, sau đó vừa ôm hồng vừa sải bước lên trên tầng.

Anh trực tiếp chạy về phía phòng ngủ, cửa khép hờ, Hoàng Trường Minh vươn tay nhẹ nhàng đẩy ra, bên trong, Lam Ngọc Anh đang quay lưng về phía anh, cúi thấp đầu ngồi xổm ở chỗ đó, mái tóc dài che khuất biểu cảm trên gương mặt của cô, mà ngay trước mặt cô là một chiếc vali hành lý.

Trong nháy mắt đó, lồng ngực của anh như thắt lại.

Cảm giác sợ hãi và mất mát lan rộng khắp tứ chi khiến anh có chút không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, Hoàng Trường Minh sải bước dài đi đến, nằm lấy cánh tay của cô từ phía sau, sau đó kéo cô lên khỏi mặt đất: “Lam Ngọc Anh, em đang làm gì vậy!”

Dường như Lam Ngọc Anh đã bị dọa sợ, cô ngây người ra nhìn anh.

Yết hầu của Hoàng Trường Minh không ngừng di chuyển lên xuống, ngay sau đó lồng ngực của anh cũng như vậy, trong ánh mắt chứa đựng vẻ lo lắng: “Có phải bố của anh đã nói điều gì khó nghe với em để em bỏ đi phải không? Lại muốn bỏ rơi anh mà ra đi có phải không? Lần này em định đi bao lâu, bốn năm hay là mười năm?”

“Hoàng Trường Minh?”

Dường như Lam Ngọc Anh vừa mới phản ứng lại, cô vươn tay chỉ về phía anh, sau đó cau mày nói: “Sao anh lại chạy về đây, chẳng phải đáng lẽ lúc này anh đang ở trong bệnh viện sao! Anh điên rồi à, anh vừa bị gãy mấy chiếc xương sườn, bây giờ anh cần nằm trên giường nghỉ ngơi đấy!”

“Anh đang hỏi em đấy! Em không cần anh, không cần con trai nữa sao!” Hoàng Trường Minh cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy, ánh mắt gắt gao dính chặt lên từng chỗ trên gương mặt của cô.

“Em nói vậy khi nào?” Lam Ngọc Anh cảm thấy vô cùng mờ mịt, đột nhiên có chút tức giận với anh.

“Em còn cần phải nói sao!” Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn chiếc vali hành lý, khế quát lên một tiếng.

“Em không có mà.” Trên gương mặt xinh đẹp của Lam Ngọc Anh tràn đầy vẻ khó hiểu, cô ngơ ngác lắc đầu: “Em thực sự không có mà!”

Khi ngẩng đầu lên cô mới nhìn thấy trên gương mặt của anh tràn đầy vẻ lo lắng, ánh mắt gắt gao khóa chặt trên người cô không chút nào thả lỏng, lửa giận cũng dân dần ngưng tụ trên nét mặt của anh.

Sau khi dần dần hiểu ra được anh đang lo lắng về điều gì, lúc này Lam Ngọc Anh mới không khỏi bật cười thành tiếng.

Trời ơi, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy!

Cô rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay phải của anh, sau đó, trước ảnh mắt như sắp ăn thịt người của anh, cô lại từng chút một nắm lấy bàn tay của anh, cả mười ngón tay đan xen vào nhau.

Cô chủ động dựa sát vào người anh hơn, sau đó ngẩng mặt lên như một đứa trẻ, khẽ nói ra suy nghĩ của mình với anh: “Hoàng Trường Minh, em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa đâu, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, cùng anh sống mãi đến tận sau này.

Tuy rằng anh không nói gì, toàn thân đều căng cứng những cảm xúc tức giận, nhưng Lam Ngọc Anh biết rõ rằng thực ra anh rất lo lắng.

Nếu không thì anh cũng sẽ không mặc quần áo bệnh nhân, bất kể tình trạng thể chất của mình mà cứ như vậy chạy về nhà.

Thật sự không biết, trong quá trình anh chạy từ bệnh viện đến đây, liệu người khác có coi anh như bệnh nhân tâm thần hay không nữa, càng nghĩ tới đây, cô suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.

Ít nhiều gì thì Lam Ngọc Anh cũng có chút thẹn thùng khi nói ra những lời xúc động như vậy.

Dường như Hoàng Trường Minh cũng sững sờ một hồi, sau đó anh dùng một tay ôm vai của cô, sau đó trầm giọng nói: “Đây là chính em nói đấy!”

“Em nói!” Lam Ngọc Anh đỏ mặt gật đầu.