Bức thư tình không được tặng vào lúc này được gặp lại ánh nắng.
Lạc Uẩn cảm thấy mình muốn khóc, kìm nén nửa ngày có thể khống chế được nước mắt lăn ngược về, nhưng âm thanh hít mũi vẫn truyền đến tai Phong Dã.
Phong Dã buông bút, vừa quay đầu thấy Lạc Uẩn trề môi, cúi đầu vẻ buồn bã.
Bị vẻ đẹp trai ngời ngợi trong ảnh của hắn làm khóc à?
Hắn đứng dậy đi qua, chưa kịp há miệng hỏi thì thoáng thấy vật Lạc Uẩn đang cầm có chút quen mắt.
Hình như là thư tình hắn viết hồi năm ngoái?!
Lòng Phong Dã lộp bộp.
"Thứ này để trong album à? Sao anh lại không nhớ." Phong Dã gãi tóc, ra vẻ bình tĩnh rút bức thư.
Một lần, rút không ra...
Đối diện với hốc mắt phiếm hồng của Lạc Uẩn.
Phong Dã liếm môi dưới: "Thì, anh viết lúc khai giảng không lâu hồi năm ngoái, có phải em cảm thấy ra vẻ lắm không, thật ra anh cũng cảm thấy rất kiểu --"
Khóe môi hắn bị Lạc Uẩn hôn nhẹ một cái, dịu dàng như chuồn chuồn lướt nước.
Lạc Uẩn ôm mặt hắn, đôi mắt hổ phách vừa sáng vừa trong trẻo. Giọng thiếu niên nghiêm túc, kiên định: "Không có ra vẻ chút nào, em rất thích, rất rất thích, thích nhất luôn."
Cậu cười rộ lên, đuôi mắt và chóp mũi lộ ra chút ửng hồ: "Bức thư này vốn là cho em, vậy em nhận nhé."
Phong Dã ngây ngốc, một thoáng không biết nên nói gì. Lạc Uẩn lại hỏi: "Anh không nói gì, em coi như anh đồng ý."
"... A, cho em thật mà." Tim Phong Dã đập nhanh vô cùng, cảm giác vành tai mình nóng rực.
Hình như hồn còn chưa về.
Bức thư tình yêu thầm không bệnh mà chết của hắn, đã được tặng đi rồi?
Đậu...
"Anh ngây thơ thế, giấy viết thư dùng màu hồng nhạt, bên trên còn có trái tim và cánh hoa." Lạc Uẩn cong mắt cười hắn.
Tuy chữ viết phóng đãng quá mức không kiềm chế, khoảng cách giữa các hàng và chữ không đều nhau.
Nhưng cậu thấy dù thế nào, cậu vẫn thích như thế.
Cậu cười trêu, Phong Dã càng cảm thấy mặt nóng lên. Sợ xấu hổ trên mặt không giấu được, Phong Dã vội vàng xoay người ngồi lại ghế, giọng mang theo âm mũi: "Anh, anh còn phải làm đề, còn chưa làm xong những bài sai trong kì thi liên kết nữa."
Dù ngồi trên ghế, quay lưng lại với Lạc Uẩn, nhưng hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc sau lưng.
Tay Phong Dã không khỏi dùng sức, vỏ bút gel plastic trong suốt "rắc" một tiếng, xuất hiện ba vết nứt.
Nếu như ở trong lớp học mấy chục người thì âm thanh này chắc chắc sẽ nhỏ đến mức không thể nghe thấy, nhưng xuất hiện trong phòng ngủ của hai người đang không có ai làm phiền, vậy thì vô cùng rõ ràng.
Lạc Uẩn nghe thấy, sắp bị dáng vẻ cực kì căng thẳng của hắn làm dễ thương chết.
Đây vẫn là Phong Dã bình thường không động cũng cứng, còn luôn nói mấy câu cợt nhả cho cậu nghe ư?
Cũng ngây thơ quá mức rồi. Ngay cả vành tai cũng đỏ rực, nam sinh có da hơi hướng đen, vành tai đỏ lên có chút cảm giác đối lập.
Khóe môi Lạc Uẩn gợi nên nụ cười nhẹ. Cậu gấp thư đút vào túi quần, không nhanh không chậm đi qua, đôi tay đặt lên vai Phong Dã.
Chỉ vậy, cậu cảm giác được cơ thể Phong Dã rõ ràng căng cứng lên.
"Bạn trai ơi, có phải anh đang xấu hổ không?" Lạc Uẩn cúi người, thổi khí vào tai Phong Dã, hơi thở ấm áp làm cả người Phong Dã nổi da gà.
[A a a, vợ thật là nội tâm đen tối*!]
*Nội tâm đen tối: 腹黑
"Anh không xấu hổ, anh yêu học tập." Phong Dã nói mà mặt không đổi sắc, "Cục cưng, em đừng làm phiền thời gian anh học."
Lạc Uẩn: “Vậy anh trả lời câu hỏi của em trước đã. Anh cố ý chọn màu hồng nhạt à?"
"..." Phong Dã sờ vành tai nóng lên, lúc lâu sau mới đáp: "Ừ, cố ý chọn."
"Vậy sao bên ngoài không phải màu hồng nhạt?" Lạc Uẩn tò mò hỏi.
Môi Phong Dã cử động, không tự chủ được nhìn mắt Lạc Uẩn, bên trong tràn ngập vui vẻ, trêu chọc và dịu dàng.
Hắn càng ngượng ngùng hơn: "Tại... Bìa màu hồng nhạt quá lộ liễu, thay bằng màu này hàm súc hơn."
"Vậy à." Lạc Uẩn gật đầu, đột nhiên trong lòng sinh ra chút nuối tiếc: "Nói không chừng lúc ấy anh cho em, chúng ta có thể yêu nhau sớm hơn đấy."
Phong Dã lập tức định phủ quyết, bỗng bị người khác ôm từ sau lưng.
Lạc Uẩn ôm cổ hắn, vừa cọ hắn vừa nói: "Có thể nghe thấy suy nghĩ trong lòng anh, có lẽ là lời hồi đáp của bức thư tình này nhỉ?"
Phong Dã nghiêng đầu nhìn đôi mắt lưu luyến của thiếu niên, lòng bị nhún bông mềm mại lấp đầy. Hắn ngẩng đầu hôn Lạc Uẩn.
Khóe môi rõ nét bất giác giương lên: "Ừ, cảm ơn bạn trai anh nhé.
"Anh đang tính câu mấy vậy?" Lạc Uẩn kéo ghế đến ngồi xuống cạnh Phong Dã.
Phong Dã chỉ vào đề trên ảnh: "Đề sinh học di truyền, sau đó còn nhiều cái anh không biết, cũng không tính ra được."
Hắn đưa giấy nháp của mình cho Lạc Uẩn xem, trên đó là quá trình vừa làm vừa đoán.
Lạc Uẩn nghiêm túc nhìn, chỉ một cọ số trên đó, "Chỗ này có vấn đề, em tính lại với anh."
Trong phòng mở điều hòa, Lạc Uẩn còn mặc áo khoác nhạt màu. Cậu kéo tay áo lên, lộ ra làn ra trắng trẻo. Dưới ánh đèn, Phong Dã cảm thấy chỗ đó đẹp đến lóa mắt.
Cho dù hắn vá Lạc Uẩn đã làm nhiều chuyện thân mật, nhưng mỗi khi ở gần Lạc Uẩn như vậy, tim hắn vẫn luôn đập nhanh hơn.
"Tim anh đập nhanh quá." Lạc Uẩn rũ lông mi đen nhánh, chợt nói.
Giọng cậu rất mềm mại, dừng lại trong tâm can của Phong Dã, khều nhẹ như mảnh lông chim.
"... Alpha nhiệt huyết dồi dào." Phong Dã nhanh chóng ném nồi.
"Vậy à? Em còn tưởng là do em ở gần anh nên anh sẽ căng thẳng cơ." Lạc Uẩn cầm bút, viết ra thông tin quan trọng trong đề. Đã thi xong mấy ngày rồi, cậu không còn nhớ rõ quá trình giải nữa, đành phải tính sơ qua rồi giảng lại cho Phong Dã.
"Ừ, thật sự có chút căng thẳng." Phong Dã nắm tay đặt trên đầu gối, đường cong cơ bắp ở chân dần căng chặt.
"Trên người em còn mùi hoa oải hương không?" Lạc Uẩn ngẩng đầu nhìn hắn.
Phong Dã không cần ngửi cũng biết, từ khi Lạc Uẩn phân hóa thành Omega, mùi nước giặt quần áo đã bị hương hoa sơn chi ngào ngạt thay thế.
Nhưng hắn không nói thẳng mà lại cầm cổ tay Lạc Lum, nghiêng đầu chậm rãi đến gần cậu: "Anh phải cố gắng mới ngửi được, sau khi ngửi được mới có thể trả lời vấn đề của em."
Ngòi bút của Lạc Uẩn dừng lại, đôi mắt chan chứa nụ cười. Lạc Uẩn tự kéo nơ ra, lộ ra làn da trắng như măng, ngón tay chỉ vết dâu tây còn chưa biến mất, móng tay dưới ánh đèn là màu phấn hồng.
Cậu nói chuyện chậm rãi, tựa như lộ ra ám chỉ mơ hồ: "Vậy anh tự đến ngửi đi..."
Phong Dã nhìn chằm chằm xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp trước mắt, yết hầu bất giác lăn lộn.
Hắn cắn chặt hàm, bỗng cảm thấy tự làm tự chịu.
Cứ như vậy, hắn thật sự không thể khắc chế như lời đã nói với Lạc Uẩn.
Phong Dã trầm giọng "đệch" một tiếng, nhanh chóng sửa lại cổ áo cho Lạc Uẩn. Giọng khàn khàn: "Em đừng quyến rũ anh..."
***
Có chất dẫn dụ của Lạc Uẩn trấn an, kỳ nhạy cảm của Phong Dã ngắn hơn dự đoán. Gần như là lúc chạng vạng cùng ngày, hắn không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Lăng Ý Tuyết bảo dì trong nhà làm một mâm đồ ăn lớn đầy đủ hương sắc, cuối cùng cũng có cơ hội được nói chuyện phiếm với Lạc Uẩn.
Toàn bộ lúc trên bàn cơm, Lăng Ý Tuyết hay nói, cũng rất quan tâm Lạc Uẩn.
Nhìn đồ ăn xếp thành đỉnh núi nhỏ trong chén, Lạc Uẩn cảm thấy tựa như đã quen.
Thấy Lăng Ý Tuyết còn có tư thế chưa muốn dừng tay, mặt cậu đỏ bừng, uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn bác sĩ Lăng, cháu không ăn hết nhiều như vậy đâu, đã đủ lắm rồi ạ."
"Không sao, ăn không hết thì để Phong Dã ăn giúp cho." Đôi mắt Lăng Ý Tuyết cong cong, ánh mắt nhìn Lạc Uẩn sáng lấp lánh.
Nói xong, y còn chọc khuỷu tay Phong Yến. Bị Lăng Ý Tuyết nhắc nhở, khuôn mặt Phong Yến vẫn lạnh lùng, ngón tay thon dài cầm muôi lên múc một chén súp sườn heo hầm nấm, ung dung thong thả đặt xuống phạm vi trong tầm tay Lạc Uẩn.
"Hầm bằng lửa nhỏ lâu lắm đấy, cháu nếm thử xem sao, nếu không thích chú bảo nhà bếp làm lại."
Nhìn như rất quan tâm được thốt ra từ cánh môi nhạt màu rõ nét của Phong Yến, Lạc Uẩn nghe mà có chút chột dạ.
"Cháu cảm ơn chú." Lạc Uẩn ngoan ngoãn đáp lại, cậu nhận lấy chén nhỏ, cầm thìa múc một chút.
Canh rất ngon, nhưng lại cảm thấy bỏng miệng.
Không phải bỏng trên phương diện vật lý, mà là do cậu hoảng hốt.
Nếu cứ căng thẳng như thế, cậu thật sự sẽ không bị sặc canh hoặc nghẹn cơm chết ư?!
Phong Dã nhìn cậu một cái, thở dài.
[Vợ đừng sợ, bọn họ không ăn hiếp em đâu]
Đột nhiên nghe thấy tiếng lòng, tay Lạc Uẩn cầm đũa tay dừng lại, liếc nhìn Phong Dã.
[Lấy khí thế em quyến rũ anh trong phòng ngủ ra đi]
Lạc Uẩn: "..."
[Vợ thật đáng yêu, a a a]
Lạc Uẩn nhìn chằm chằm Phong Dã đang thiếu đánh, nhẹ nhàng dẫm hắn một cái. Phong Dã sửng sốt, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Lạc Uẩn.
Tiếng lòng bên tai thoáng yên tĩnh, Lạc Uẩn mới thu chân lại. Vừa chuẩn bị cắn một miếng thức ăn, cẳng chân bị người nhéo nhẹ một cái.
???
Khuôn mặt Lạc Uẩn đỏ bừng, đá văng Phong Dã mà không chút lưu tình, lúc này Phong Dã mới kiềm chế lại.
Ăn cơm xong, Lạc Uẩn muốn trở về lấy hành lý, vậy thì ngày mai có thể trọ ở trường luôn.
Lăng Ý Tuyết: "Bây giờ cháu về luôn ư? Hay là ngủ ở đây một đêm nữa, sáng mai hẵng dọn."
Lạc Uẩn ngượng ngùng cười: “Ngày mai cháu muốn khôi phục thời gian đi học bình thường, đúng dịp có thời gian thì dọn luôn ạ."
"Chú bảo tài xế đưa hai con đi." Phong Yến nói, "Phong Dã, con đi theo giúp đi."
Phong Dã lười biếng ngước mắt: "Chuyện này không cần ba phải nhắc."
Dọn văn phòng phẩm xong, thay lại bộ quần áo lúc đến, Lạc Uẩn xách cặp một bên vai thay giày chỗ huyền quan.
Trọng lượng trên người bỗng nhẹ đi, quay đầu lại, là Phong Dã xách cặp cậu trên người.
Ra khỏi huyền quan, có thể thấy chiếc xe màu đen đỗ ở trước cổng.
Lúc này là chạng vạng, mảng ráng đỏ cuồn cuộn, đám mây bên cạnh được khảm viền vàng, ánh chiều tà sáng quắc lóa mắt trút xuống.
Lạc Uẩn đi theo sau Phong Dã ra cổng, những sợi tóc đen của Phong Dã được ánh sáng phủ một lớp màu cam, nhìn mềm mại vài phần.
"Lát nữa về, anh cùng em đến trường Số I." Phong Dã đi phía trước nhỏ giọng nói, "Tuy trường là của cậu anh, nhưng lâu như vậy rồi anh cũng chưa từng thấy ký túc xá."
"Nghe nói em xin phòng hai người à? Không biết hoàn cảnh có tốt hay không."
Đi hai bước nữa, không thấy Lạc Uẩn trả lời, Phong Dã quay đầu lại nhìn mới thấy Lạc Uẩn đang nhìn những cụm hoa sơn chi nở rộ.
Trùng hợp có gió thổi qua, hoa sơn chi trắng như ngọc nở rộ, hương thơm ngào ngạt vuốt ve những sợi tóc màu hạt dẻ của Lạc Uẩn, đưa đến chóp mũi Phong Dã.
"Hoa sơn chi nở rồi." Lạc Uẩn lẩm bẩm.
Khuôn mặt tinh xảo của ánh dưới ánh Mặt Trời đẹp đến mức mông lung.
Phong Dã thoáng ngẩn ra, chầm chậm đi qua, cầm tay cậu: "Ừ, có thơm không? Anh cố ý cho người ta mang chuyển đến đây đấy."
"Em có muốn ngắt mấy bông mang về không?" Phong Dã hỏi.
Lạc Uẩn lắc đầu chậm rì: "Không cần, để nó nở ra ở nơi đó đi, sẽ tốt hơn."
***
Hai người về nhà lấy hành lý, nghỉ ngơi ở nhà một lúc, rồi tài xế chở họ đến trường Số I.
Khi đến, sắc trời đã mờ tối, đèn đường trong trường được bật sáng lên.
Phong Dã xách hành lý từ trong cốp xe ra, Lạc Uẩn cầm lấy tay cầm: "Để em tự cầm cái này đi, cái này kéo thôi không tốn sức."
"Ừ." Phong Dã quay đầu lại nói với tài xế, "Không cần đợi cháu đâu, chú về trước đi ạ."
Xe rời đi. Lạc Uẩn và Phong Dã xin phép bảo vệ vào trường. Giờ đang là thời oan tự học buổi tối, sân trường to rộng có chút yên tĩnh.
Tiếng bánh xe vali lộc cộc bị phóng đại trong bóng đêm, từ cổng trường đến ký túc xá cách một khoảng.
Lúc đi ngang qua sân thể dục, có thể nghe thấy tiếng đập bóng ở sân bóng rổ bên kia. Nhìn sang đoán chừng là mấy nam sinh trốn học ra đánh bóng.
Lạc Uẩn nhớ mấy gương mặt quen thuộc đó, thấy Phong Dã nhìn, Lạc Uẩn hỏi hắn: "Anh muốn đi đánh à?"
"Ừ, mấy ngày không được chơi rồi." Phong Dã lười biếng ngước mắt, nhéo lòng bàn tay, "Hơi ngứa tay."
Vừa dứt lời, Phong Dã bỗng nhảy lên tạo thành tư thế lấy đà ném vào rổ làm bộ vận bóng hơn người tại chỗ
Ánh đèn mờ ảo kéo dài bóng người hắn, ánh sáng sau lưng phác họa bờ vai rộng và cái eo thon của nam sinh.
Sườn mặt thon gầy ẩn trong bóng tối.
Chỉ còn khí thế kiêu ngạo sắc bén của Alpha.
Nghe thấy tiếng cười khẽ ở sau lưng, Phong Dã dừng động tác, dùng một bàn tay che giấu hơi nóng trên khuôn mặt.
"Có phải ấu trĩ lắm không? Anh chỉ tùy tiện vận động."
Lạc Uẩn đi về hướng hắn: "Không ấu trĩ, nhưng mà rất đẹp trai."
Đi qua khúc đường cong ấy chính là ký túc xá nam của trường Số I, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mắt, lại còn đang lớn giọng tục tằng.
Nhờ ánh đèn ở đại sảnh lầu một của ký túc xá, bọn họ nhận ra là Lý Quốc Càn.
Chủ nhiệm Lý đứng trước mặt một đôi nam nữ, trong giọng nói hàm chứa sự tức giận.
"Hai em đang trốn học yêu đương đấy à?"
"Một đám, có phải không áp chế được cảm giác rung động không?"
"Nhà trường đã nói bao nhiêu lần rồi, không cho yêu đương, các em giả câm giả điếc hay coi là gió thoảng qua tai?"
Thầy mắng mấy câu liên tiếp, mỗi câu đều có sức nặng ngàn cân áp chế trên người đôi nam nữ khiến bọn họ không thể nhấc đầu nổi.
Vì trời tối nên Lý Quốc Càn cũng không thấy trong chỗ ngoặt có người.
Lạc Uẩn và Phong Dã liếc nhau, không biết nên di chuyển hay là đứng yên tại chỗ.
"Đi đi, có phải Lý Quốc Càn đang dạy dỗ mình đâu, bọn mình xin nghỉ cơ mà, sợ gì." Phong Dã ôm bả vai Lạc Uẩn
Lần mời phụ huynh lần trước chưa bao lâu, tuy chuyện của cậu và Phong Dã đã có mức độ cho phép nhất định, thành tích của Phong Dã cũng hơn thứ hạng 300.
Nhưng Lạc Uẩn vẫn có chút chột dạ, cảm giác như mình phản bội chủ nhiệm Lý.
Cậu kéo vali đi, tiếng lộc cộc truyền đến tai người đối diện. Lúc này Lý Quốc Càn mới liếc mắt, lúc nhìn thấy người, thầy hơi bất ngờ: "Lạc Uẩn, Phong Dã, muộn rồi hai em còn ở đây làm gì?"
Lạc Uẩn chỉ vali của mình: "Trước đó em xin trọ ở trường, hôm nay dọn đến ạ."
Lý Quốc Càn nhìn họ, ánh mắt dừng trên cánh tay đang khoác vai Lạc Uẩn của Phong Dã.
Ánh mắt của thầy thật sự rất nóng rực, Lạc Uẩn gần như là chỉ cần một cái chớp mắt đã nhận ra, tránh khỏi tay Phong Dã, vẻ mặt mang theo khó xử và sợ sệt.
"À, vậy các em mau vào đi, thu dọn xong còn có thể học hai tiết tự học buổi tối đấy."
Lạc Uẩn và Phong Dã: "..."
Dưới ánh nhìn chăm chú của đôi nam nữ, Lạc Uẩn và Phong Dã đi ngang qua hai người họ.
Mới đi qua hai bước, một giọng nói không phục vang lên trong bóng đêm --
"Sao thầy lại không bắt hai người họ, vì bối cảnh của Phong Dã à? Dựa vào đâu chứ?" Nam sinh kia tức giận bất bình.
Ánh mắt của cô gái lóng lánh, hoảng loạn dắt mu bàn tay của cậu trai, lại bị nam sinh hất ra: "Tớ vốn nói sự thật mà, bây giờ ở trường Số I có ai không biết Lạc Uẩn và Phong Dã yêu đương cơ chứ."
"Ở chung một trường còn kì thị ư? Ít nhất phải đối xử bình đẳng mới đúng."
Không khí xấu hổ vô cùng, Lạc Uẩn đứng ở đó, đi không được mà không đi cũng không xong.
Phong Dã nhíu mày, đang định nói thì chủ nhiệm Lý lên tiếng trước.
Khuôn mặt thầy nghiêm nghị: "Đối xử bình đẳng? Được thôi, hai người họ bên nhau, cha mẹ hai bên đều biết, cũng không ý kiến. Hay là tôi mời phụ huynh hai em đến trường nhé?"
“Nếu phụ huynh hai em đồng ý cho kết giao, tôi cũng không nói gì nữa."
Lý Quốc Càn ném ra những lời này, xung quanh thoáng yên tĩnh, chỉ con tiếng ve đêm hè vang vọng.
Giây lát, nam sinh đó mới nói; "Gọi thì gọi, em lại sợ chắc?"
Nữ sinh còn lại lập tức gấp đến mức bật khóc: "Chủ nhiệm Lý, thầy đừng gọi phụ huynh, lần sau em sẽ không còn như vậy nữa."
Lý Quốc Càn nhìn hai người, thở dài: "Quý Thanh Ca, trước đó thầy từng thấy em trên phiếu điểm của ban Văn, học kì này em rớt nhiều hạng như vậy, phụ huynh của em đã liên hệ với chủ nhiệm lớp rồi."
"Thầy cũng đâu phải ăn no không có gì làm nên xen vào chuyện của người khác đâu."
“Em xem Lạc Uẩn ít nhất vẫn luôn giữ được vị trí nhất khối, sắp tham gia kì thi, có khi sẽ nhanh chóng đạt được tư cách được cử đi học, không cần tham gia thi đại học nữa. Còn em, có biết chuyện nặng nhẹ trước sau không?"
Thầy nói đến tận sâu trong lòng nữ sinh, giọng cô mang theo tiếng nức nở: "Xin lỗi chủ nhiệm Lý, em biết sai rồi... Hu hu..."
Nhận được cái nhấc tay ý bảo của Lý Quốc Càn, Lạc Uẩn thở phào nhẹ nhõm, kéo vali đi.
Dì quản lí lí túc xá đang ngồi chơi điện thoại, đăng kí thân phận, đối chiếu thủ tục xin trọ và họ tên lớp học xong, cô đưa chìa khóa cho Lạc Uẩn.
Phòng ở trên lầu 3, không có thang máy, Lạc Uẩn còn chưa nói gì, vali của cậu đã bị Phong Dã xách lên.
Thật ra cậu nhét vào mấy cái áo đồng phục, đáng lẽ ra là rất nặng, nhưng Phong Dã lại xách một mạch đến tầng phòng.
Thấy Lạc Uẩn còn ở xa, Phong Dã nhướng mày: "Ngẩn người làm gì?"
Lạc Uẩn lắc đầu, đi hai ba bước đến, chọc đường cong cơ bắp hơi nhô ra của Phong Dã, khen: "Bạn trai em thật là lợi hại."
Trong lòng Phong Dã cực kì thỏa mãn, nhưng vẫn nghiêm mặt, nói: "Chuyện nhỏ."
Kí túc xá là phòng hai người, kiểu trên là giường, dưới là bàn truyền thống. Không gian rộng thông thoáng, có điều hòa, thiết bị rất mới.
Vì Lạc Uẩn xin trọ giữa chừng nên cái giường còn lại còn trống.
Phong Dã bất giác nhìn cái giường còn lại, cuối cùng không dời mắt được.
Lạc Uẩn cầm khăn lông ướt từ ban công vào, thấy Phong Dã đang nhìn cái giường kia chằm chằm.
Thoáng cái là đoán ra trong đầu hắn đang nghĩ gì.
"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ. Anh là Alpha, nhà trường có quy định Omega phải ở chung với Omega."
Lúc này Phong Dã mới dời tầm mắt nóng rực của mình đi: "Ò, hình như là vậy nhỉ."
"Ừ, là vậy đó." Lạc Uẩn tùy ý lau mặt bàn dính bụi, rồi bò lên lau ván giường.
Mở vali lấy vỏ chăn, cậu định dọn giường trước, sau đó mới mang quần áo đến.
"Nhưng mà, bé cưng, cậu anh là Lăng Vũ mà." Phong Dã chợt nói.
Lạc Uẩn khựng lại: "Hả?"
Phong Dã cười không hề có ý tốt: "Cậu ấy chính là hiệu trưởng trường Số I nha, em nói xem anh bảo cậu cho anh đi cửa sau, cậu có cho phép không?"
"Bịch" một tiếng, Lạc Uẩn nhảy từ thang giường xuống: "Chuyện này anh nghĩ cũng đừng nghĩ."
Phong Dã lấy điện thoại ra, đôi mắt sáng lấp lánh: "Để anh thử xem."
Lạc Uẩn: "..."
Phong Dã nhanh chóng nói chuyện này cho cậu mình là Lăng Vũ, chưa đến mấy giây, bên kia đã gọi lại đây.
"Cậu ơi, cháu có thể vào ở phòng 312 không? Sau này Lạc Uẩn còn có thể đốc thúc cháu học tập."
Lạc Uẩn đứng bên cạnh, không hiểu sao xấu hổ giùm hắn luôn.
"Chán sống rồi à? Cháu là Alpha, nói toàn mấy câu thí, cút."
"Tút" một tiếng, cuộc gọi kết thúc một cách vô tình. Lạc Uẩn dựa vào lan can giường cười đau cả bụng.
"Em còn cười anh?" Phong Dã cù lét Lạc Uẩn.
Đùa nghịch một hồi, người Lạc Uẩn tiết ra không ít mồ hôi. Lúc ra khỏi kí túc xá đúng lúc tiếng chuông vào tiết tự học buổi tối thứ hai vang lên.
Đi ngang qua quầy bán quà ăn vặt ở sân thể dục lần nữa, Lạc Uẩn chọn một cây kem: "Anh có muốn ăn không?"
Đang là buổi tối nên Phong Dã không hứng thú với thứ này lắm, vậy nên lắc đầu từ chối.
Trả tiền xong, Lạc Uẩn mở bao bì, bỏ vào miệng lạnh buốt, mồ hôi trên người thoáng chút bị đóng băng lại.
Bọn họ đi đến khu dạy học sáng đèn, dọc đường đi có thể ngửi được mùi hoa sơn chi thoang thoảng.
So với vườn hoa trong nhà Phong Dã thì số lượng hoa trong trường rất ít, mùi cũng nhạt hơn.
Xung quanh ngọn đèn có côn trùng đang bay vòng quanh, ánh đèn mờ nhạt nghiêng nghiêng ánh vào hai người, hình bóng trên mặt đất không cùng chiều cao chồng lên nhau.
Bóng đêm yên tĩnh nhuộm bầu không khí mập mờ.
Có gió thổi qua khuôn mặt, Lạc Uẩn lại rất thích bước đi trong không khí yên tĩnh như thế.
Cậu ngậm que kem, khóe miệng bị lạnh nên phiếm đỏ, cánh môi mềm mại dán vào đỉnh cây kem.
Phong Dã nhìn một lúc, yết hầu bất giác trượt lên xuống, thầm mắng một tiếng "đệch".
Lạc Uẩn đi bên cạnh hắn hoàn toàn không biết gì cả, lúc lên cầu thang, cậu còn mải nói: "Về lớp em sẽ lên kế hoạch ôn tập cho anh. Tốc độ ôn tập trên trường chậm hơn tốc độ của anh một chút, anh còn chưa nắm vững cơ sở nữa. Tiếp theo chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng, có em kéo anh. Anh yên tâm, cuối kì chắc chắn sẽ đưa anh đến những hạng đầu..."
Lạc Uẩn nói đến mức miệng khô lưỡi khô, phải liếm một miếng băng, vệt nước dính trên khóe môi cậu sáng lấp lánh.
Phong Dã bỗng cảm thấy như kỳ nhạy cảm của hắn quay trở lại, cơ thể nóng nực vô cùng.
Thiếu niên giương cánh môi đỏ tươi, hỏi hắn: "Anh cảm thấy sao, có thấy áp lực lớn quá không?"
Lạc Uẩn đang đợi Phong Dã trả lời, bất giác lặp lại động tác vừa nãy.
Lúc này Phong Dã thật sự không chịu nổi, hắn đoạt lấy cây kem của Lạc Uẩn cầm trên tay.
Phong Dã đè người lên vách tường cầu thang, cúi đầu hôn mạnh. Môi Lạc Uẩn lành lạnh, ngọt ngào. Lạc Uẩn ưm a giãy giụa, Phong Dã mạnh mẽ vươn đầu lưỡi vào dò xét.
Nụ hôn kín kẽ, Lạc Uẩn hít thở không đều. Cậu đẩy bả vai Phong Dã, được một khoảng hở, cậu hồng mắt hỏi: "Anh bỗng dưng làm gì thế?"
Phong Dã nói còn thở dốc: "Em ăn kem thì ăn đi, đừng cứ liếm nó như thế. Có phải hôm trước anh chưa làm em liếm đủ không?"
Đối diện đôi mắt hàm chứa cảm xúc mãnh liệt, đầu óc Lạc Uẩn trống rỗng. Sau khi tỉnh táo, cả khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Cậu đoạt lấy cây kem trong tay Phong Dã, c