Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 77


Vừa nói xong, Phong Dã đang ôm cậu thoáng yên tĩnh, cằm lưu luyến trên hõm vai cậu.

Cả người bừng lên khí thế kiêu ngạo chỉ vì lời khích lệ này.

Khục khục.

Lúc này hắn có hơi giống thú dữ đã ăn no đang lười biếng phơi nắng, mặt mày lộ vẻ thỏa mãn.

Hắn hỏi lại: “Thật không? Không phải đang dỗ anh đấy chứ?”

Lạc Uẩn bị Phong Dã ôm chặt, lưng tựa vào ngực hắn, cơ thể dần nhiễm mùi hương của hắn.

Cậu hậu tri hậu giác hoàn hồn, nhĩ tiêm nóng rực.

Quả nhiên ở cạnh loại người như Phong Dã lâu rồi thì cái gì cũng có thể nói được.

“Không dỗ anh.” Lạc Uẩn nhỏ giọng nói.

“Vậy em lặp lại đi, anh thích nghe.” Môi Phong Dã giương lên, vẻ mặt không hề để ý.

Lạc Uẩn: “... Không có cửa đâu.”

Lại bị hỏi rất nhiều lần, Lạc Uẩn vẫn giữ im lặng. Phong Dã không đạt được mục đích nên lại cắn cậu.

“Có hôn cũng không nói đâu...” Lạc Uẩn cảm thấy hắn phiền, lau vết cắn trên mặt do Phong Dã để lại.

“Em không nói thì anh sẽ cài tiếng moa moa kia làm chuông.” Phong Dã lấy điện thoại ra tìm tệp ghi âm, âm thanh phát ra ngay khi nhấn vào.

Loa điện thoại của hắn rất tốt, không nhiễm tạp âm, âm thanh moa moa mềm mại vờn quanh hai người.

Lạc Uẩn sửng sốt một chốc, lập tức giơ tay bắt tay hắn: “Anh có bệnh à, cái này sao có thể làm nhạc chuông được chứ? Xóa cho em nhanh lên.”

Tay cậu không dài bằng tay Phong Dã, vậy nên đối phương giơ tay cao lên, cậu cũng hết cách, phải kiễng nửa người trên mới miễn cưỡng chạm đến.

Trong lúc giãy giụa cử động, cậu bất cẩn đụng vào chân. Bỗng bắp đùi lan ra một chút đau đớn, Lạc Uẩn nhíu mày a một tiếng.

Cậu vừa kêu đau là Phong Dã không náo loạn nữa, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cậu: “Em khó chịu à?”

Đầu Lạc Uẩn thong thả vận chuyển, hơn nửa ngày mới nói: “Bắp đùi có hơi nóng và đau.”

Nói xong lập tức hiểu ra là do chuyện buổi sáng tạo thành.

“Để anh xem?” Phong Dã vòng tay từ sau eo cậu ra phía trước, nói xong lập tức lột lưng quần Lạc Uẩn.

Cảm nhận được ấm áp từ lòng bàn tay, cả người Lạc Uẩn nổi đầy da gà da vịt. Cậu bắt lấy tay hắn, vội nói: “Không cần, em tự vào phòng vệ sinh xem.”

“Đừng ngại, mau để anh xem.” Phong Dã lo lắng mở miệng, giữa mày đầy lo lắng và nóng nảy.

“... Không cần thật đấy, em vào phòng vệ sinh xem chút là được rồi.” Lạc Uẩn đứng dậy lại hơi đau. Trước khi Phong Dã còn muốn nói gì đó, cậu vội vàng xỏ dép chạy thẳng đến phòng vệ sinh.

Lạc Uẩn nhanh chóng khóa cửa lại, dưới ánh đèn chói lọi, cậu rũ mắt thấy bắp đùi trắng nõn ửng hồng, có chút trầy da.

Buổi sáng không đau chút nào, lúc này lại ửng đỏ. Nhìn sơ qua một chút, Lạc Uẩn mặc lại quần rồi ra ngoài.

Phong Dã đứng ở ngoài cửa, hỏi cậu làm sao vậy.

Biết dù không nói cũng không tránh khỏi sự truy hỏi của hắn, Lạc Uẩn đỏ mặt giải thích: “Không phải chuyện to tát đâu, bắp đùi bị trầy một chút, sẽ khỏi nhanh thôi.”

Cậu thật sự cảm thấy không sao cả, vết thương nhỏ chẳng đáng xem, có khi ngủ hai ngày đã tự lành rồi.

Phong Dã đứng trước mặt cậu, ánh mắt đen nhánh, hàm dưới rõ nét căng chặt, nhìn cậu không nói một lời.

Lạc Uẩn vỗ vai hắn: “Không sao thật mà.”

“Anh đi lấy thuốc cho em bôi.” Phong Dã trầm giọng nói.

Lạc Uẩn: “Không cần, nếu chuyện này để bác sĩ Lăng biết, em thật sự... Không biết nên đối mặt với chú ấy kiểu gì nữa.”

Một bàn tay xoa đầu cậu, giọng Phong Dã mang theo ý trấn an: “Chỗ anh có hòm thuốc, ba anh không biết được đâu. Vết thương là quan trọng nhất.”

Không phải rơi vào tình huống nhục chết, Lạc Uẩn mới chầm chậm gật đầu.

Lạc Uẩn cầm thuốc mỡ và tăm bông vào phòng vệ sinh, chưa đến mấy phút đã ra ngoài. Vừa đi ra đã bị Phong Dã ôm từ phía sau.

Phong Dã cao, dễ dàng bao vây cậu lại.

“Anh xin lỗi...” Giọng Phong Dã nặng nề, “Anh không nên... làm mạnh như thế.”

Lạc Uẩn lại cảm thấy không có gì, xoa những sợi tóc đen của hắn.

“Em thật sự không sao, vết thương nhỏ này còn không đáng được gọi là vết thương ấy chứ. Không phải con trai đều phải bị va đập mấy lần à? Sẽ khỏi nhanh thôi --”

Môi cậu bị lấp kín.

Trước mắt là khuôn mặt tuấn tú bị phóng đại của Phong Dã. Hai người hơi nghiêng mũi, chống vào nhau.

“Sau này anh sẽ không như vậy nữa.” Phong Dã cụp mắt, giọng khàn khàn: “Đều tại anh không tốt, anh sẽ tự quản lí mình.”

[Vợ yêu, xin lỗi em]

Lạc Uẩn không biết nên nói gì, co quắp cuộn ngón tay, nhỏ giọng nỉ non: “Ừm... Thật sự không sao mà.”

Hình như nói mấy lời này thêm nữa cũng chẳng có tác dụng gì, Phong Dã thật sự rơi vào áy náy.

Lạc Uẩn giơ tay, xoa sợi tóc đen của hắn như dỗ dành trẻ nhỏ.

“Vậy phạt anh hai ngày kế tiếp phải nghe lời em, chuyện này coi như xí xóa, được không?”

“Được...”

***

Hai ngày kế tiếp, Phong Dã thật sự nghe lời, không hề yêu cầu phương diện kia quá nhiều.

Chỉ thường hay ôm Lạc Uẩn, dịu dàng hôn cậu.

Lạc Uẩn cũng dần quen trạng thái ngọt ngào giữa hai người, hoa sơn chi trên người sắp bị hương bạc hà giấu mất.

Bài tập hai ngày nay đều là Tô Nùng và Thượng Quan Nghị đưa đến, Lạc Uẩn giám sát Phong Dã, cùng nhau hoàn thành.

Qua thời gian học bù trước đó, Phong Dã cũng dần làm tốt các bài tập.

Bây giờ lớp 11 đã vào giai đoạn sơ tổng ôn tập, giáo viên mỗi khoa đều đã bắt đầu tổng kết nội dung thi đại học rồi.

Thành tích kì thi liên kết ra đến, Nhậm Doanh gửi xếp hạng vào nhóm. Lạc Uẩn tải văn kiện xuống, vừa mở ra lập tức lướt xuống cuối nhất.

Cậu tìm từ cuối ngược lên.

Tên Phong Dã không còn ở vị trí cuối cùng mà đã dịch chuyển lên mười thứ hạng.

Chút thành tích này không quá rõ ràng khi so với lớp Ba, nhưng nếu mở rộng cả khối, thành tích của Phong Dã đã đi đến thứ hạng 385.

Còn tốt hơn dự đoán của cậu.

“Em đã bảo mà, nếu anh chăm chỉ học nhất định sẽ thi tốt.” Lạc Uẩn cười rộ lên, ý cười lưu luyến phủ trên khuôn mặt thanh tú.

Cậu rất vui, không chỉ bởi vì không uổng phí công sức mình dạy dỗ, mà chủ yếu là vì thành tích của Phong Dã thật sự đã tăng lên.

Lạc Uẩn cười rộ lên rất đẹp. Nếu nói là đẹp, chi bằng nói là xinh đẹp.

Khóe mắt và hai má cậu phiếm hồng, lan ra trên làn da trắng sứ, khóe môi gợi lên dáng tinh xảo mỹ lệ.

Phong Dã thấy cậu còn vui hơn mình, lồng ngực mềm mại, được lấp đầy bằng sự dịu dàng ấm áp.

“Vui đến vậy à, em còn chưa xem điểm của mình đâu.” Phong Dã xoa sợi tóc mềm mại của Lạc Uẩn, cũng click mở tệp tài liệu trong nhóm.

Dòng đầu tiên là tên Lạc Uẩn, cậu cũng đồng thời là hạng nhất khối.

Tổng điểm là 690 trên 700 điểm, cao hơn Tô Nùng hai mươi điểm, cũng cao hơn hạng nhì mười mấy điểm.

Quan trọng là đề khi liên này rất khó. Ngày mai mới có bảng xếp hạng toàn thành phố, Lạc Uẩn dự đoán mình có thể lọt vào danh sách 30 người đầu.

“Em thật lợi hại, lại là nhất khối.” Phong Dã nhìn chằm chằm kết quả của Lạc Uẩn, cảm thấy tên Lạc Uẩn đẹp cực, đẹp đến mức vô cùng thích hợp đặt ở vị trí số một.

“Bạn trai anh thật là lợi hại.” Phong Dã gác cằm lên vai Lạc Uẩn, tóc đen cọ xát khiến Lạc Uẩn nổi ngứa.

“Đương nhiên rồi.”

“Chúng ta cứ tiếp tục như vậy, đến khi thi đại học anh nhất định sẽ thi được kết quả tốt, có khi còn có thể vào cùng trường đại học với em.”

Lạc Uẩn tự nhiên nghĩ đến cuộc sống đại học. Một Alpha đẹp trai như Phong Dã học đại học nhất định sẽ rất được chào đón.

“Kinh đại hay Yến đại?” Phong Dã nhướn mày.



Lạc Uẩn cắn môi gật đầu: “Chỉ là em chưa nghĩ xong ngành sẽ học, em chẳng yêu thích cái gì hết.”

“Em tin tưởng bạn trai em vậy à?” Trong lòng Phong Dã không kỳ vọng lắm, bởi đó chính là trường đại học mà học sinh nào cũng mơ ước.

Nếu nói những lời này với người nhà, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy hắn có suy nghĩ kì lạ.

Có tự tin là chuyện tốt, nhưng nếu thoát ly tình hình thực tế, tự tin sẽ trở thành tự phụ, không biết tự lượng sức mình.

Hoàn cảnh gia đình gia giáo Phong Dã tốt hơn những người khác rất nhiều, đương nhiên sẽ nuôi ra tính không sợ trời không sợ đất.

Nhưng hắn vẫn hiểu rõ chênh lệch giữa mình và Lạc Uẩn. Cứ theo tốc độ này thì hắn sẽ không thể cùng vào một trường đại học với Lạc Uẩn được.

“Anh là bạn trai em, em không tin anh thì tin ai đây?” Lạc Uẩn có đuôi mắt thon dài, khi hơi nhướng lên, dưới ánh đèn rất xinh đẹp.

Cậu còn đang nói, màu môi nhàn nhạt. Có lẽ vừa nhấp nước, cánh môi mềm mại phủ một lớp ánh sáng, nhìn rất mê người.

Phong Dã nhìn, nếu đang lúc bình thường, hắn nhất định sẽ hôn lên mà không chút do dự.

Nhưng lúc này hắn chỉ rũ mắt, lẳng lặng nghe Lạc Uẩn khích lệ.

“Thượng Quan Nghị cũng từ tầng trời thấp bay qua, về trường có thể báo cáo kết quả cho chủ nhiệm Lý, sau đó thành tích cuối kì của anh cần đạt đến những hạng đầu.”

“Ừ, cục cưng vất vả rồi, anh sẽ học thật chăm chỉ.” Phong Dã không chút để ý nói, thầm nghĩ lúc nào đó sẽ nói với ba. Nếu muốn học cùng trường đại học với Lạc Uẩn, vậy mời gia sư sẽ nhanh hơn một chút.

“Nói đi, anh muốn được thưởng gì?” Lạc Uẩn đặt điện thoại lên bàn.

“Thưởng?” Phong Dã bỗng cười, “Đây không phải nhiệm vụ ư, hoàn thành nhiệm vụ cũng có phần thưởng à?”

“Đúng vậy đó, Lạc Uẩn là nhà tài trợ duy nhất. Thấy hai ngày nay anh rất ngoan, nên cho anh chút khen thưởng.” Đôi mắt Lạc Uẩn rất sáng.

“Vậy--” Mắt Phong Dã đảo quanh.

Trong lúc hắn tự hỏi, Lạc Uẩn cũng tự ngẫm trong lòng. Có lẽ lại nhân cơ hội yêu cầu cậu âu âu yếm yếm cho xem.

Thật ra không phải là không thể.

Nghĩ đến đây, vành tai Lạc Uẩn bỗng ửng hồng.

“Vậy cho anh hôn em một chút đi.” Phong Dã nói bằng ngữ điệu lười biếng, hắn ôm eo Lạc Uẩn, bế cậu ngồi lên bàn.

Động tác này có chút đột ngột, Lạc Uẩn ngồi trên bàn, đối diện Phong Dã, cẳng chân lắc lư, mất thăng bằng bám vào bả vai hắn.

Yêu cầu của Phong Dã khiến cậu bất ngờ.

“Chỉ hôn thôi á?” Lạc Uẩn nháy mắt, ánh sáng dừng trong mắt cậu, đẹp hơn cả ngân hà.

“Ừ, chỉ hôn thôi.” Phong Dã hơi dịch lên trước, đứng giữa hai chân Lạc Uẩn.

Lạc Uẩn dựa gần nhau, đùi trong của Lạc Uẩn có chút cọ xát với eo Phong Dã, có chút ngứa.

Nhịp tim Lạc Uẩn tăng tốc, bất giác làm động tác nuốt, yết hầu theo đó lăn nhẹ.

Cậu có chút ngượng ngùng, bàn tay đặt trên vai Phong Dã siết lại, nắm chặt áo hắn.

“Là anh chỉ cần hôn, lát nữa đừng hối hận.” Lạc Uẩn rũ lông mi, âm cuối hơi run rẩy.

Tay Phong Dã đặt sau eo Lạc Uẩn, vuốt ve chậm rãi.

Hắn nhìn chằm chằm cánh môi phấn hồng lúc đóng lúc mở của thiếu niên, không thể dời mắt. Hắn phủ lên: “Ừ, không hối hận.”

Môi Lạc Uẩn bị ngậm lấy, dần dần, Phong Dã đổi nhiều góc độ để hôn cậu.

Mũi Phong Dã cao thẳng, phải nghiêng đầu mới có thể hôn lên môi của cậu trai mình thích.

Hai ngày nay hắn an phận ngoài dự đoán của mọi người, mong nhớ đã lâu, cảm xúc mãnh liệt đều thể hiện ở nụ hôn này.

Hắn thích Lạc Uẩn, thích đến mức không thiết sống nữa.

Cánh môi Lạc Uẩn cong lên đẹp đẽ, môi châu nho nhỏ, điểm xuyết trên đôi môi cánh hoa.

Da cậu non, môi cũng rất mềm. Là kiểu chỉ cần hôn nhiều sẽ nhiễm màu đỏ rực.

Phong Dã cảm thấy hắn sắp bị quyến rũ đến chết, đôi mắt đen nhánh dần sâu thẳm.

Đặc biệt là lúc hắn dùng sức, Lạc Uẩn phải ngả ra sau do hắn cúi xuống. Cứ như vậy, Lạc Uẩn mất thăng bằng, đường cong xương quai xanh lõm xuống rất đẹp, bàn tay chống trên bàn cũng đặt lên lưng hắn.

Trong phòng chỉ còn lại âm thanh môi lưỡi quyện nhau, nho nhỏ, lẫn lộn với tiếng hít thở lộn xộn.

Tựa như muốn phóng thích tình yêu bị kìm nén đã lâu, môi Lạc Uẩn bị hôn đến mức đỏ rực, chút ngứa ngáy lan lên từ xương cùng, lan đến đầu ngón tay.

Kết thúc nụ hôn, cả người Lạc Uẩn nóng lên. Cậu dùng mu bàn tay che mắt, cảm xúc dâng lên không chịu khống chế.

Tiếng chuông cửa vang lên, Phong Dã buông cậu ra, đứng dậy sửa lại vạt áo lộn xộn cho Lạc Uẩn.

Giọng hắn rất trầm, mang theo tiếng thở dốc: “Anh đi mở cửa. Chắc là ba anh, ba sợ em ở đây sẽ chán bảo là mang album đến cho em xem.”

Phong Dã vừa xoay người, đã bị Lạc Uẩn nhẹ nhàng khoanh chân lại.

Hai má thiếu niên ửng hồng, cổ tay và xương quai xanh đỏ một mảng lớn, như đồ sứ màu trắng bị phủ lên một lớp đỏ. Khi con ngươi long lanh nhìn qua, đuôi mắt hiện lên vẻ quyến rũ mê người.

“Bây giờ anh đừng đi...” Lạc Uẩn thu chân lại, cậu hơi ngửa đầu nhìn trần nhà, cả người bốc hơi khói.

Phong Dã cũng hiểu ra chút gì đó, giọng trầm thấp: “Ừ... Anh không đi.”

Cổ tay hắn bị Lạc Uẩn nắm chặt, thiếu niên dựa vào người hắn, chôn trên vai, sợi tóc mềm mại màu hạt dẻ đẹp đẽ.

Chớp mắt ấy, ngọn tóc của Lạc Uẩn run nhẹ.

***

Lăng Ý Tuyết đưa đến hai ba cuốn album, bên trong đều là ảnh chụp của Phong Dã, đầy đủ từ nhỏ đến lớn.

Y cảm thấy Lạc Uẩn có lẽ sẽ thích cái này. Gõ cửa một lần, thấy không có ai đáp, y đoán là hai đứa trẻ còn đang ngủ.

Vậy nên một lát sau y quay lại.

Người mở cửa cho y là Lạc Uẩn. Khi thấy rõ dáng vẻ của cậu, Lăng Ý Tuyết hơi sửng sốt, đột nhiên cảm thấy Phong Dã rất biến thái.

Cổ áo Lạc Uẩn hơi loạn, xương quai xanh lộ ra dấu hôn mờ ám. Cậu mặc áo của Phong Dã, ngay cả quần cũng vậy, sợi tóc màu hạt dẻ ngã bảy tám hướng, ngọn tóc ngốc có chút nghịch ngợm.

Nếu chỉ vậy còn tốt, nhưng quan trọng là môi Lạc Uẩn nhìn có hơi sưng.

“Bác sĩ Lăng?” Giọng Lạc Uẩn hơi khàn, “Phong Dã bảo, chú lấy album cho cháu xem ạ?”

Lăng Ý Tuyết bị đánh thức, gật đầu, đưa album trong tay cho cậu: “Trong này đều là Tiểu Dã, nếu rảnh rỗi có thể mở ra xem.”

“Cảm ơn bác sĩ Lăng.” Lạc Uẩn ôm album, mấy cuốn chồng lên nhau nên hơi nặng.

Album rất đẹp, cũng rất sạch sẽ, có thể nhìn ra có người giữ gìn cẩn thận.

Khi Lạc Uẩn đóng cửa bị Lăng Ý Tuyết gọi lại, Lăng Ý Tuyết do dự nói: “Cái đó, Tiểu Dã không ức hiếp cháu chứ?”

“Hai đứa còn nhỏ, cũng chưa chắc chắn, vậy nên cháu đừng mềm lòng. Nếu thằng bé ăn hiếp cháu thì nói với chú, chú đánh chết cho!”

Khuôn mặt Lạc Uẩn hơi đỏ lên: “Không có, anh ấy tốt lắm, rất nghe lời cháu.”

Lăng Ý Tuyết nhìn ra cậu đang thẹn thùng và ngượng nghịu: “Vậy chú không làm phiền hai đứa nữa, chắc sáng mai hai đứa có thể đi học rồi đấy.”

“Cảm ơn cháu vì kỳ nhạy cảm lần này của Phong Dã.”

“Không có gì, bác sĩ, cháu vào trước đây.” Vành tai Lạc Uẩn ửng đỏ.

Lăng Ý Tuyết: “Ừ.”

Sau khi cửa đóng lại, Lăng Ý Tuyết lập tức nhắn tin cho Phong Dã. Y thử Phong Dã, bởi vì y đã từng chứng kiến dáng vẻ hỗn đản của Alpha trong kỳ nhạy cảm.

Y và Phong Yến kết hôn rồi mới phát sinh quan hệ, tuy xã hội bây giờ đã tiến bộ, nhưng y vẫn luôn quan niệm rằng Omega phải bảo vệ bản thân thật tốt.

Lăng Ý Tuyết: [Con ôm thì ôm, hôn thì hôn, nhưng đừng quá đáng. Con có biết Lạc Uẩn chấp nhận giúp đỡ là con đã may mắn bao nhiêu không?]

Lăng Ý Tuyết: [Không được ỷ vào việc cậu bé thích con mà ăn hiếp, biết chưa]

Khi nhận được tin nhắn của Lăng Ý Tuyết, Phong Dã đang đánh răng trong phòng vệ sinh.

Nhìn tam thân năm lệnh* của ba, Phong Dã lười biếng đáp lại: [Con biết rồi, con có phải ba con đâu]

*Tam thân năm lệnh ( 三申五令): Phải là “ba mệnh lệnh và năm mệnh lệnh”, là một thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là nhiều mệnh lệnh và cảnh báo. Thành ngữ này bắt nguồn từ kỷ luật quân sự cổ xưa của Trung Quốc và được đặt ra lần đầu tiên bởi Tư Mã Thiên thời Tây Hán.

Lăng Ý Tuyết: 【...】

Trước khi tắt điện thoại, Phong Dã bỗng nhớ ra chút việc: [Ba, con muốn mời gia sư]

Lăng Ý Tuyết: [Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?]

Phong Dã: [Lạc Uẩn nhất định có thể đậu các trường Yến Đại hay Kinh Đại, con còn thua kém rất nhiều, lớp 12 rất quan trọng, không thể cứ để em ấy dạy con mãi được]



Lăng Ý Tuyết: [Cũng được, về ba tìm giáo viên đáng tin cậy giúp con]

Phong Dã nhìn màn hình chằm chằm, ma xui quỷ khiến nhắn câu: [Cái đó, ba cảm thấy con cũng thi vào Yến Đại, Kinh Đại thì thế nào]

Tin nhắn vừa mới gửi đi, Phong Dã liền cảm thấy có chút hối hận, tự cười giễu với gương một cái.

Ba hắn chắc chắn sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng được nhỉ, có lẽ sẽ bảo hắn kiên định một chút, ví dụ như thi đậu đại học rồi ra nước ngoài gì đó.

Phong Dã còn nghĩ ngợi, di động rung lên, vuốt lên là thấy.

Lăng Ý Tuyết: [Thì rất tốt nha, con thi vào Yến Đại ấy, đồ ăn ở Yến Đại tốt hơn Kinh Đại nhiều lắm, đặc biệt là sườn heo chua ngọt, nước sốt đặc sệt tuyệt vời lắm luôn]

Hướng đề tài phát triển có chút kì quái, Phong Dã sửng sốt, bỗng dưng bật cười.

Phong Dã: [A... Ăn ngon cũng vô tác dụng thôi, lúc đó con muốn chọn theo Lạc Uẩn]

Lăng Ý Tuyết: [Ba sẽ đề cử Yến Đại cho Lạc Uẩn!!!]

***

Phong Dã súc miệng xong, đi ra ngoài, thấy Lạc Uẩn đang ngồi trên thảm xem sách tranh.

Cậu lại không đi tất, hai bàn chân trắng nhỏ lọt giữa thảm lông, nhìn mềm mại khiến người ta muốn đi niết nó.

Hắn đi qua, ngồi vào bàn học, làm lại bài sai trong kì thi liên kết. Phong Dã không có thói quen học tập đặc biệt, so với việc Lạc Uẩn làm một cách chỉnh tề, chuyện gì hắn cùng đều làm theo tâm trạng.

“Đều là ảnh hồi nhỏ của anh, em xem rồi không được cười anh đâu đấy.”

Tuy rằng hắn nói vậy, nhưng con ngươi lại vừa đen vừa sáng, không hề có chút lo lắng nào, hình như còn rất tự tin là đằng khác.

Lạc Uẩn lười biếng ừ một tiếng, cậu ngồi xếp bằng dưới đất, cảm giác chân mềm nhũn còn chưa hoàn toàn mất đi.

Dựa vào thời gian trên album, cậu thấy Phong Dã từ nhỏ đến lớn.

Bất ngờ là tuy Tiểu Phong Dã cũng có dáng vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt rất sáng, có thể nhìn thấy tính cách phóng khoáng của hắn qua bức ảnh.

Vì là anh trai nhỏ đẹp trai nên được rất nhiều người thích, xung quanh có rất nhiều đồng bạn nhỏ cùng tuổi vây quanh.

Dần dần, đến trang sau, Phong Dã mới bắt đầu túm, mỗi tấm ảnh album cơ bản đều là một người.

Cũng nhìn ra được Lăng Ý Tuyết đang chụp, phần lớn góc độ là sườn mặt. Từ cấp hai có thể thấy rõ cánh mũi cao thẳng và hàm dưới với độ cong rõ ràng của hắn.

Lại lật qua một tờ, Lạc Uẩn hoàn toàn sửng sốt.

Không phải vì Phong Dã, mà vì người trong ảnh... Hình như là cậu?

Địa điểm là ở trên giường nhà cậu, là khi cậu mang Phong Dã về nhà giấu.

Nếu chỉ là ảnh chụp hai người bình thường, cậu cũng không nói gì.

Nhưng khiến cậu khờ người là do cậu ở trong ảnh ngủ say sưa, Phong Dã cúi người, môi sát gần môi cậu.

Nếu không phải cậu nhìn kĩ, còn tưởng rằng đã hôn đến rồi.

“Phong Dã! Lúc ấy em có lòng tốt thu nhận anh, vậy mà anh lại muốn trộm hôn em! Anh là đồ biến thái!”

Lạc Uẩn cầm tấm ảnh qua hưng sư vấn tội, cậu đang xấu hổ, vậy mà lại nhận được ánh mắt lười biếng của Phong Dã.

“Không phải anh còn chưa hôn được à?”

Ngón tay Lạc Uẩn véo ra chút khe hở: “...Chỉ thiếu chút xíu nữa thôi.”

“...” Phong Dã không có lý lẽ để nói, hắn chống cằm lên ghế, giải vây cho mình: “Một tí xíu cũng là chưa hôn mà, lúc ấy buổi tối anh không tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng cảm thấy miệng em thật mềm mại.”

“Nếu anh biết sau này sẽ ở bên em, anh nhất định sẽ hôn lên.”

Giọng hắn lười biếng, lại mang theo ý xấu. Lạc Uẩn không có cách nào với hắn, chỉ có thể mắng hắn biến thái mấy câu.

“Đột nhiên anh cảm thấy em ngây thơ quá, ai cũng dám nhặt về nhà.” Phong Dã nhìn cậu một lúc lâu, cười với giọng trầm khàn.

Lạc Uẩn hơi ngơ ngẩn, bất giác nghĩ lý do.

Ngoại trừ việc Phong Dã thật sự có ngoại hình không tệ thì có lẽ là vì cảm giác cô đơn quanh quẩn trên người hắn.

Rất giống như cả thế giới chỉ còn một mình hắn thôi.

Đương nhiên cũng là do bầu không khí lúc ấy giúp tô đậm rất tốt. Cơn mưa lạnh lẽo, bầu trời tối tăm, cậu cảm thấy không làm gì đó thì sẽ có lỗi với lương tâm của mình.

“Chủ yếu là anh rất giống con cún bị vứt bỏ... Mắt đen bóng.” Lạc Uẩn lẩm bẩm.

Bị nói như vậy, Phong Dã cũng không giận, chỉ cười nhìn cậu.

Nếu không vì chuyện này, hắn sẽ không gặp được Lạc Uẩn. Đột nhiên cảm thấy việc hắn hiểu lầm người nhà ly hôn, không cần hắn nữa cũng không thảm thiết đến thế.

Chỉ là, Phong Dã tin dù lúc ấy không gặp được Lạc Uẩn, nhưng hắn vẫn sẽ tìm được cậu.

Lạc Uẩn lại ngồi xuống, lật cuốn album cuối cùng, chắc là ảnh của hai năm gần đây.

Cậu vừa mở ra, có lẽ do bên trong kẹp đồ nên thoát cái lật đến trang giữa.

Giữa hai trang giấy kẹp... Một bức thư giấy dai nhan sắc.

Bên cạnh giấy viết có hơi cũ, không dán tem. Khi nhìn thấy tên ở giữa, Lạc Uẩn sửng sốt.

Là tên... Của cậu?

Một thoáng cậu lập tức nhận ra bức thư này là Phong Dã viết cho cậu.

Nếu vậy thì cậu trộm mở ra xem, chắc không sao đâu.

Hành động nhanh hơn suy nghĩ, Lạc Uẩn cẩn thận mở ra, bên trông là một tờ giấy màu hồng nhạt, trên có hoa văn đẹp đẽ.

Chữ Phong Dã tùy ý, bức thư cũng không có dòng kẻ, viết được một chữ, nét bút nghiêng hẳn đi.

Lạc Uẩn cầm bức thư, đọc từ đầu.

Có thể nhìn ra đây là lần đầu Phong Dã viết thư tình, cách viết cũng không đúng.

Nhận ra mình như đang tra xét, Lạc Uẩn cười, đặt chú ý lên nội dung thư lần nữa ---

Lạc Uẩn, tôi cảm thấy cậu rất đẹp, không chỉ đẹp mà còn rất rất đẹp, thành tích cũng rất tốt...

Quên mất nói tôi là ai. Tôi là Phong Dã lớp 10-8, chắc cậu đã từng nghe tên tôi rồi nhỉ. Nhiều lần tôi bị chộp đến văn phòng chủ nhiệm Lý đều gặp được cậu, cậu đang được khen.

Chuyện đó, chuyện hai ba năm trước, là cậu tốt bụng mang tôi về, tôi còn ăn chung một cục cơm chó với cậu, rất khó ăn. Nếu không phải cậu nói sẽ ăn cùng tôi, tôi chắc chắn sẽ chẳng nếm.

Sau khi về, người nhà đưa tôi đi... Được rồi, lúc đó tôi không muốn đến trường, nên luôn ở nhà.

Thật ra tôi vẫn nhớ rõ cậu, trước nay không quên.

Tuy rằng nói như vậy có chút làm ra vẻ, nhưng tôi... Hình như thích cậu rồi.

Tôi vốn sẽ không đến trường cấp 3 trung học phổ thông Số I, người nhà nói sẽ đưa tôi ra nước ngoài. Trước khi đi, tôi trùng hợp gặp cậu mình, cũng thấy giấy khen và ảnh của cậu trên bàn của Lăng Vũ.

Chỉ chớp mắt ấy, tôi không muốn ra nước ngoài nữa.

Tôi muốn đến trường Số I, cùng trường cấp 3 với cậu.

Tôi cũng không rõ là vừa gặp đã thích cậu, hay lúc này được gặp cậu mấy lần mới thích cậu nữa.

Tôi cảm thấy tôi thật sự rất xấu xa. Mỗi lần từ chối lời tỏ tình của người ta còn cảm thấy vui vẻ.

Nhưng nghĩ đến nếu mình tỏ tình, có lẽ cũng bị từ chối.

Vẫn là thôi đi.

Đồng phục của cậu thật sạch sẽ, mỗi lần cậu ở gần tôi, người cậu sẽ có mùi hoa oải hương nhàn nhạt.

Chắc cậu sẽ không thích người như tôi.

Thật ra tôi không quên, nhưng mà hình như... cậu không nhớ tôi rồi.

Hay là... Tôi lại trốn học nhiều hơn để gây ấn tượng nhỉ?

Đọc đến đây, Lạc Uẩn cảm thấy mũi chua xót.

Sau cùng có một câu đậm nét như mới thêm vào sau.

Rất vui khi được trở thành bạn cùng bàn của cậu.

***

Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu (◞‸◟;)